Sở Hi Thanh cũng đã có lòng đề phòng khi hắn phát hiện Tư Hoàng Tuyền cất
bước.
Một khi vị Thiết Tu La có sức chiến đấu kinh người này ra tay với hắn, thì có
thể hắn còn không có cả thời gian để đổi thẻ nhân vật.
Kết quả là hắn ngàn phòng vạn phòng, lại không thể phòng được chính mình.
Ngay khi hai người đồng thời đi đến lối vào thung lũng, thần niệm của Sở Hi
Thanh đột nhiên phun trào như dung nham núi lửa, ngưng tụ thành một luồng
đao ý mạnh mẽ, chém thẳng về phía Tư Hoàng Tuyền.
Con ngươi Sở Hi Thanh nhất thời co rụt lại, trong lòng biết là không ổn rồi.
Tích cách của Nhai Ti rất cương liệt, hiếu chiến và thích giết chóc, giờ phút này
lại gây họa rồi!
Rõ ràng là trên người Tư Hoàng Tuyền có thứ gì đó đã kích động đao ý của
hắn!
Tư Hoàng Tuyền cũng phản ứng rất nhanh, trong con ngươi đen xì của hắn lóe
lên một tia lạnh lẽo, cũng lấy đao ý đến đánh trả.
Đây là tên con hoang ở đâu chui ra, lại dám ra tay với hẳn?
Thần niệm của hai người va chạm nhau ở lối vào thung lũng, làm cho bụi mù
cuồn cuộn trong phạm vi nửa trượng chung quanh.
Đôi tay của Tư Hoàng Tuyền đè lên đôi đao ở bên eo, hắn vốn muốn trực tiếp
rút đao ra khỏi vỏ, chém đầu người đối diện xuống.
Tuy nhiên, cái đao ý mạnh mẽ và ác liệt kia lại có thể làm cho hắn liên tục lùi về
phía sau ba bước, kéo dài khoảng cách của song phương.
Khi Tư Hoàng Tuyền đứng vững lần nữa, thì mũi của hắn đã tràn ra một đường
máu.
Bản thân Sở Hi Thanh cũng không dễ chịu, hắn cũng lùi lại hai bước về sau,
đầu óc thì lại đau đớn như bị dao đâm.
Nhưng mà lần giao phong này, chung quy vẫn là hắn thắng.
Nhưng Sở Hi Thanh lại không vui mừng chút nào.
Tư Hoàng Tuyền ở ngoài bảy bước đã rút cặp Hồ Điệp Song Đao kia ra, ánh
mắt ngậm lấy kiêng kị, và tràn đầy sát khí.
Mà lúc này, toàn bộ lối vào thung lũng đều ầm ầm như sóng dậy, tất cả mọi
người đều ngạc nhiên không thôi mà nhìn cảnh này.
Chu Tượng Sơn thì lại trợn mắt há hốc mồm, sau đó âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Lúc nãy hắn còn nhắc nhở Sở Hi Thanh cẩn thận Tư Hoàng Tuyền, kết quả
người ta vừa tìm được cơ hội thích hợp liền trực tiếp giơ đao lên chém luôn.
Vị này muốn chèn ép sự kiêu ngạo của Tư Hoàng Tuyền ở trước mặt mọi người
sao?
Không hổ danh là thiếu niên anh hùng có thể chèn ép tất cả thiên kiêu Thanh
Vân Bảng của Đông Châu!
Hóa ra vị này hung hãn và kiệt ngạo đến mức này. . .
Khi tất cả mọi người đều kiêng dè với Hồ Điệp Song Đao của Tư Hoàng Tuyền,
và kiêng kị với Vô Pháp Vô Thiên ở sau lưng hắn, thì Sở Hi Thanh lại không để
người này vào trong mắt.
Chu Lương Thần thì lại giật mình kinh ngạc, sau đó lại bội phục sát đất.
Hắn cho rằng mình thua ở trong tay Sở Hi Thanh, quả thực là thua không oan.
Người này không chỉ có đao đạo ở trên mình, mà ngay cả khí độ và can đảm
cũng hơn xa mình.
Nếu như đổi lại hắn là Sở Hi Thanh, thì hắn có thể trốn Tư Hoàng Tuyền thì sẽ
trốn, tạm thời trốn mũi nhọn đã. Đợi đến khi vào bí cảnh rồi, thì sẽ mới tìm cơ
hội giao thủ với Tư Hoàng Tuyền. Nào dám tranh đấu với Tư Hoàng Tuyền ở
ngay dưới mắt Tư Vô Pháp?
Mà lúc này, Tam Chỉ Kinh Thần – Chu Hùng Bá ở phía xa xa lại hơi sững sờ,
sau đó liền tập trung tinh thần, đề phòng cảnh giác.
Hắn không xác định liệu mình có thể bảo vệ Sở Hi Thanh hay không, nhưng
nhất định phải cố gắng hết sức.
Sở Hi Thanh chèn ép khí thế của Tư Hoàng Tuyền, không thể nghi ngờ là rất tin
tưởng hắn.
Hắn tuyệt đối không thể phụ lòng Sở Hi Thanh!
Công nhận là Tư Vô Pháp rất mạnh, là cao nhân xếp trên Địa Bảng.
Nhưng dù sao thì đây cũng là quận Lâm Hải, là địa bàn của bọn họ, ít nhiều gì
thì Chu Hùng Bá cũng có chút nắm chắc.
Trong mắt Chu Hà của Thủy Vân Cung thì lại hiện lên một tia sáng: “Đứa bé
này, thú vị!”
Hành động đánh chết người Thủy Vân Cung của Tư Hoàng Tuyền, đã làm cho
nàng vừa lúng túng lại vừa tức giận.
Cho nên, hiện giờ nàng thấy Sở Hi Thanh ra tay đánh Tư Hoàng Tuyền, thì lập
tức có rất nhiều thiện cảm với người này.
Tay Chu Hà đè kiếm, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía bầu trời.
Trưởng lão Thi Cửu Mệnh của Thi Sơn Môn thì chậc chậc hai tiếng, sau đó mở
miệng nói với giọng khàn khàn: “Nguyên thần và đao ý của người này thật sự là
khiến người ta mở mang tầm mắt. Có thể tu luyện đến trình độ này ở cấp bậc
cửu phẩm, thật sự là đáng sợ. Mấu chốt là còn rất can đảm!”
Giờ phút này, cơ bắp trên hai cánh tay trắng bệch như cương thi của hắn đã bắt
đầu phồng lên: “Một cái đao ý này thực sự là quá hay! Bằng không thì đôi sư
thúc sư chất Vô Pháp Vô Thiên này còn tưởng rằng Đông Châu chúng ta không
có người!”
Tuy nhiên, Tư Vô Pháp giấu mình trong đám mây trên trời lại không có động
tĩnh gì, tựa như là không có ý định ra tay can thiệp.
Danh Sách Chương: