Yến Quy Lai lắc mình một cái, liền trở lại Dục Nhật thần chu, Sở Hi Thanh
cũng không dám chậm trễ, chạy về Phích Lịch Trụ Quang toa.
Lúc này, Yến Quy Lai điều khiển Dục Nhật thần chu chờ một lát, mãi đến khi
Phích Lịch Trụ Quang toa vượt qua bọn họ, thì mới tăng tốc đuổi theo.
Đây là muốn đoạn hậu cho bọn họ. . .
Sở Hi Thanh trở về Phích Lịch Trụ Quang toa, lập tức chắp tay về phía Kiếm
Tàng Phong.
“Bình Thiên Kiếm của Kiếm sư huynh quá tuyệt, sư đệ thật sự không ngờ, sư
huynh lại là Bình Thiên thánh truyền của tông ta! Đây thật sự là chân nhân bất
lộ tướng.”
Thật ra trong lòng Sở Hi Thanh cũng đoán được mấy phần, chỉ là không xác
định Kiếm Tàng Phong đi con đường nào.
Kiếm Tàng Phong đã thu hồi Quân Thiên thánh kiếm từ trước, hắn cười nói:
“Ta mà là chân nhân bất lộ tướng cái gì? Chỉ có Bình Thiên Kiếm này coi như
là miễn cưỡng không tệ mà thôi. Hành trình Vân Hải tiên cung này, sư đệ cũng
đừng hi vọng quá nhiều vào ta, võ đạo của vi huynh không giỏi sát phạt, tuy
rằng cũng tu luyện Tru Thiên Kiếm và Tiên Thiên Phá Thể Vô HÌnh Kiếm,
nhưng chỉ qua quýt bình thường.”
Trong lòng Sở Hi Thanh lại rất phấn chấn, cũng có thêm vài phần tự tin với
hành trình Vân Hải tiên cung này.
Tông môn sắp xếp rất chu đạo hợp lý.
Kiếm Tàng Phong cầm Quân Thiên thánh kiếm trong tay, hai người bọn họ liên
thủ lại, có lẽ ở bên ngoài Vân Hải tiên cung thì không tính là gì, dù gặp một cao
thủ tam phẩm trên Địa Bảng cũng sẽ rất vất vả.
Tuy nhiên, bên trong Vân Hải tiên cung thì tổ hợp của bọn họ lại đủ để ứng đối
với đại đa số tình huống.
Trừ phu có cao nhân nhất phẩm phong ấn tu vị để tiến vào Vân Hải tiên cung.
Bằng không thì dù là cao thủ nhị phẩm Địa Bảng cũng khó có thể đưa bọn họ
vào chỗ chết.
Có lẽ tông môn ký thác hi vọng trên người đội ngũ của Yến Quy Lai, còn đám
người bọn họ thì chỉ còn giữ mạng là được.
Lúc này, hắn lại hơi do dự một chút, lúc nãy hắn nhìn thấy sắc mặt của Diệp Tri
Thu rất khó coi.
Ngay khi Sở Hi Thanh đang do dự, không biết có nên nói cho Kiếm Tàng
Phong biết chuyện này hay không. Sở Vân Vân và Kế Tiễn Tiễn ở phía sau hắn
lại có vẻ mặt dị dạng.
Khóe môi Sở Vân Vân hiện ra nụ cười như có như không.
Kiếm Tàng Phong này, không chỉ tu luyện Bình Thiên Kiếm nha.
Tru Thiên Kiếm và Tiên Thiên Phá Thể Vô HÌnh Kiếm của hắn cũng không
‘qua quýt bình thường’ như hắn đã nói đâu.
Cũng có thể là tông chủ và Kiếm Tàng Phong, có lý giải về bốn chữ ‘qua quýt
bình thường’ khác với người bình thường.
Sắc mặt Kế Tiễn Tiễn lại rất nghiêm túc.
Lúc nãy nàng cảm ứng được rõ ràng, khi đó Kiếm Tàng Phong rõ ràng là còn
giữ lại rất nhiều!
Hắn còn có thể tiếp tục tăng tu vị của Sở Hi Thanh, còn có thể giảm tu vị của
Kim Bằng tam phẩm kia xuống thấp hơn!
Thực lực mà người này đang ẩn giấu, có lẽ là vô cùng khủng bố.
Vô Tướng thần tông lại cất giấu một thánh truyền có thực lực kinh khủng như
vậy.
Mấu chốt là bọn họ không biết gì về người này cả, mặc kệ là Cẩm y vệ hay
Luận Võ lâu, tất cả đều không có chút tình báo nào về Kiếm Tàng Phong!
Trong khi Kế Tiễn Tiễn đang hoảng sợ, Kiếm Tàng Phong bỗng nhiên liếc mắt
nhìn về phía trước: “Sắp đến rồi!”
Nơi bọn họ đại chiến với người của Bắc Minh cung, vốn đã rất gần với Vân Hải
tiên cung.
Mà lúc này, một tòa tiên cung trôi nổi giữa Vân Hải (biển mây) đã hiện ra trước
mắt bọn họ.
Quanh Vân Hải tiên cung cũng có rất nhiều chiến đấu.
Rất nhiều kẻ thù gặp mặt chính là một trận đại chiến, cũng có người muốn loại
bỏ đối thủ trước khi tiến vào tiên cung.
Nếu không phải chìa khóa Vân Hải tiên cung là trói chặt với thần hồn, dù cướp
đi cũng vô dụng, thì có lẽ chiến đấu ở quanh đây còn ác liệt hơn gấp mười lần.
Hai chiếc thuyền của bọn họ tương đối may mắn, một đường đi đến Vân Hải
tiên cung lại không gặp kẻ thù.
Ven đường gặp phải hai chiếc phi thuyền, có lẽ là không muốn đối địch với Vô
Tướng thần tông, cũng có thể là kiêng kỵ Yến Quy Lai, cho nên không động
thủ.
Sở Hi Thanh nhìn về phía trước một chút, ánh mắt ngạc nhiên lại nghi ngờ: “Vị
Thần Ngao Tán Nhân này quá khí phách rồi, đây là Mộng Huyễn Phao Ảnh?
Hay là Chính Lập Vô Ảnh?”
Hắn đã nhận ra, tòa tiên cung khổng lồ ở trên biển mây này, thật ra là hư ảo,
không tồn tại ở trên thế giới chân thật.
Mộng Huyễn Phao Ảnh là một trong ba mươi sáu pháp Thiên Cương, là cực hạn
của huyễn thuật và mộng thuật.
Trong truyền thuyết, tu luyện thuật này đến cực hạn thì có thể sáng tạo ra từng
cái từng cái tiểu thế giới không khác gì hiện thực, thậm chí còn có thể diễn sinh
ra ‘Điều Đình Tạo Hóa’.
Chính Lập Vô Ảnh cũng là một loại trong ba mươi sáu pháp Thiên Cương, nó
để cho người tiến vào trạng thái hóa thành hư ảo, trở nên vô ảnh vô hình, khiến
cho tất cả công kích đều không có hiệu quả, đây là một loại thần thông pháp
môn kết hợp giữa lực lượng thời gian và không gian, được xếp hạng khá cao
trên ba mươi sáu pháp Thiên Cương.
Danh Sách Chương: