Ngươi cần lợi dụng Thần Khế thiên bi và hai sách Giới Luật mà ta thu thập cho
ngươi, những thứ này cũng giống như lá cờ Nghịch Thần Kỳ, không chỉ là căn
cơ của thuật Điên Đảo âm Dương, mà còn quan hệ đến các thần viễn cổ…, cùng
một nhịp thở với vận mệnh nhân tộc ta, cũng là thứ để các ngươi nghịch thiên
cải mệnh, có thể dùng thứ này để để ngăn chủ nhân của Lục âm Hoàn Hồn Chú.
Thần bảo bên trong cơ thể của ngươi tên là…, nó là thứ do gia chủ đầu tiên của
Kinh Tây Sở thị ta để lại. Khí hồn của thứ này vốn đã diệt, bản thân nó bị tổn
thương nghiêm trọng, hậu nhân không biết phải chữa trị thế nào, chỉ có thể cất
giữ trong kho.
Nhưng ta mượn lá cờ Nghịch Thần Kỳ trợ giúp, dùng thuật Điên Đảo âm
Dương để khôi phục sinh cơ cho nó, rồi hòa vào trong cơ thể của ngươi.
Vì vậy ngươi không cần lo lắng, thứ này có thể coi là chí bảo cộng sinh với
ngươi, vui buồn cùng ngươi, có thể để ngươi bước vào Siêu Phẩm trong thời
gian ngắn nhất.
Sau Siêu Phẩm, ngươi tự nhiên có thể nhìn thấy bộ mặt thật của nó.
---
Sở Hi Thanh không khỏi nhíu chặt lông mày.
Nửa sau của phong thư này bị tổn hại rất nhiều, rất nhiều chỗ mấu chốt vị ăn
mòn, còn một vài nơi thì mơ mơ hồ hồ, không thể phân biệt.
Hắn rất khó hiểu, phong thư này của Sở Phượng Ca mới được mấy năm? Vì sao
lại mục nát như vậy?
Dù nơi này hơi ẩm ướt một chút, nhưng cũng không thể khiến cho một lá bùa
Thiên Cương phù bị ăn mòn đến mức này chứ?
Huống hồ, hang động này rõ ràng là rất khô thoáng, không khí trong lành.
“Là thần lực ăn mòn.”
La Hán Tông liếc mắt nhìn qua phong thư trong tay Sở Hi Thanh một chút, liền
hiểu nguyên nhân: “Phong thư này dính đến một, thậm chí là mấy vị thần linh
cực kỳ mạnh mẽ.”
“Thứ ghi chép trong thư là bí ẩn mà bọn họ không muốn người biết, vì vậy nên
mới bị thần lực ăn mòn.”
La Hán Tông nói đến đây thì nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt Sở Hi Thanh, hắn
buồn cười: “Những thần linh kia quá nửa là không biết sự tồn tại của phong thư
này, bằng không thì nơi này đã không chịu nổi rồi.”
“Những mảnh vỡ Thần Khế thiên bi và trang sách của hai sách Giới Luật kia
cũng bị bọn họ lấy đi từ lâu rồi.”
“Nhưng mà thần lực của bọn họ đồng điệu với Thiên quy đạo luật, có mặt ở
khắp mọi nơi trong thiên địa, sẽ tự hủy diệt và áp chế những thứ có hại cho bọn
họ, cái này khá giống với bản năng và tiềm thức của thú tính.”
Hắn lắc đầu nói: “May mà người đến xem, nếu muộn hơn một hai năm, có lẽ
phong thư này đã không còn bao nhiêu chữ.”
Con ngươi của Sở Hi Thanh không khỏi hiện ra một vệt ngưng trọng.
Nhưng nửa phần sau của phong thư này còn có một ít nội dung hoàn chỉnh.
---
Sau khi vi phụ biết âm mưu của thiên tử, đã từng thử liên hệ với Bá Võ Vương
Tần Mộc Ca, nhưng vẫn không được đáp lại.
Sau đó còn kinh động đến thiên tử và quốc sư, làm cho đại nội Trực điện giám
giám thị ta nghiêm ngặt hơn.
Vi phụ dự đoán là người thân tín bên cạnh Tần Mộc Ca đã bị thiên tử mua
chuộc và khống chế rồi.
Sau này Tranh nhi tiếp xúc với Thiết Sơn Tần thị, nhất định phải cẩn thận.
…Ta vốn dựa vào thái tử, nhưng mà thân trúng chú độc mấy năm, lại vì tìm
kiếm căn nguyên vấn đề, hóa giải độc chú của bản thân, chưa từng quan tâm
đến biến hóa của triều đình, khiến cho thái tử bị phế, gặp cảnh họa diệt môn.
Đây là việc hổ thẹn thứ hai trong cả đời của vi phụ.
Nghe nói thái tử vẫn còn một đứa con ở bên ngoài, nếu tương lai các ngươi có
duyên gặp mặt, Tranh nhi có thể thay mặt vi phụ trông nom một hai.
Nói đến thái tử điện hạ đã từng nói đùa với ta, muốn gả ấu nữ chưa xuất thể của
hắn cho ngươi. . .
…Vi phụ hàng ngày cảm ứng tinh thần, suy tính thiên cơ.
Phát hiện trong cõi u minh có mấy cỗ lực lượng đang thúc đẩy tất cả mọi việc
trên thế gian, tất cả mọi người đều là thân bất do kỷ, thiên tử, Tần Mộc Ca, vi
phụ, thậm chí mạnh như quốc sư Vũ Côn Luân và thái sư Độc Cô Thủ cũng
không ngoại lệ.
Vi phụ không cam lòng, cũng muốn tranh tài một hai với những tồn tại chưởng
khống vận mệnh của phàm nhân kia.
Sau khi thuật Điên Đảo âm Dương hoàn thành, ta sẽ để tử sĩ chôn lá cờ Nghịch
Thần Kỳ ở quận Tú Thủy Đông Châu.
Vi phụ dự đoán, sau khi Tần Mộc Ca phục sinh thì nhất định sẽ dẫn ngươi đến
quận Tú Thủy.
Đây là khởi điểm của ván cờ, cũng là nước cờ đầu tiên của vi phụ và các thần,
nhưng mà những nước cờ tiếp theo của ván cờ này, lại chỉ có thể do Tranh nhi
hạ cờ giúp vi phụ.
---
Sở Hi Thanh xem đến đây, không khỏi cười khổ một tiếng.
Sở Phượng Ca chôn lá cờ Nghịch Thần Kỳ ở quận Tú Thủy, là vì để cho hắn
chứ?
Cũng khiến cho quốc sư thôi diễn ra lời sấm ‘Chớ rằng cửa quan vững nhưu
thép, hôm nay ta vượt qua từng bước’, cũng để cho mấy người Lục Loạn Ly, Kế
Tiễn Tiễn bị dẫn đến bên cạnh hắn.
Thiên tử và quốc sư sở dĩ không nghi ngờ Tần Mộc Ca phục sinh từ trong lời
sấm này, quá nửa là do Diệt Hồn Nguyên.
Theo lý thuyết, hắn và Sở Vân Vân đều nên thần hồn câu diệt.
Lời sấm này, nhất định còn có cách giải thích khác.
Hắn cầm phong thư trong tay, hai nắm nhắm nghiền, ngưng thần cảm nhận tâm
trạng trong nội tâm của mình, yên tĩnh một lúc lâu.
Danh Sách Chương: