Sở Hi Thanh không khỏi liếc mắt nhìn về phía Tư Hoàng Tuyền: “Thiên tài địa
bảo? Ngươi biết thuốc trong này là thứ gì?”
Hắn phát hiện Tư Hoàng Tuyền đứng ở cách đó hai trượng, vừa đúng là khoảng
cách tấn công của đao ý.
Trên mặt Tư Hoàng Tuyền được bao trùm bằng một chiếc mặt nạ sắt, Sở Hi
Thanh không thể nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng không phân biệt được trán
của hắn có ‘gân xanh’ kỳ quái kia hay không.
Tư Hoàng Tuyền thì lại gật đầu một cái: “Nhờ sư thừa nên cũng nhận ra một
chút. Chủ tài liệu trong này hẳn là Bích Đan Tham Dịch, nó không chỉ có thể
kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể dùng để đổi cốt thay tủi, kích phát huyết mạch.
Hiện giờ, giá thị trường của một chén nhỏ Bích Đan Tham Dịch là ba trăm lạng
vàng, số lượng trong cái ao này thì khỏi phải bàn.”
“Ta còn ngửi được mùi của Huyền Hùng Đảm ngũ phẩm, Bát Giác Thông
Huyền Thảo tam phẩm, Thiên Hương Khỉ La Mùi tam phẩm, tất cả đều là linh
dược dùng để tăng cường thân thể, gia tăng tố chất thân thể.”
Sau đó, Tư Hoàng Tuyền nhìn vào Sở Hi Thanh: “Ta đoán giá trị của cái ao này
có thể đủ mua non nửa quận Lâm Hải.”
Hắn vẫn coi Sở Hi Thanh là kẻ địch mạnh mẽ nhất trong lần tranh cướp bí cảnh
này.
Nhưng giờ phút này, địch ý của Tư Hoàng Tuyền dành cho Sở Hi Thanh đã
không còn bao nhiêu.
Hiện giờ, hắn chỉ kém Sở Hi Thanh một ít điểm mà thôi, mà như luận ‘tâm
tính’, thì mặc kệ là nghị lực, kiên trì, lý trí, tiết dục. . . Tư Hoàng Tuyền tự nhận
là mình không kém bất cứ kẻ nào.
Cửa ải thứ tư này, hắn nhất định sẽ không thua Sở Hi Thanh, hắn cũng đã nắm
chắc sẽ lấy được chìa khóa của Vân Hải Tiên Cung.
Mà sau khi không còn mối quan hệ cạnh tranh, thì trong mắt của hắn, Sở Hi
Thanh đáng tin hơn đám người kia nhiều lắm.
Chẳng biết vì sao, V Tư Hoàng Tuyền vừa tiến vào nơi này, hắn đã có một loại
cảm giác bất an đến cực hạn.
Thiên phú Thái Thượng Thông Thần để cho nội tâm của hắn run rẩy, cảm xúc
phập phồng, khó có thể an lòng.
“Không chỉ như vậy, trong này còn có ít nhất là hai trăm giọt Tiên Thần Chi
Huyết.” Bạch Tiểu Chiêu cũng đi đến bên cạnh ao thuốc, nàng ngửi một cái,
trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ: “Lại còn có Đế Lưu Tương sau khi được luyện
hóa nữa, đây cũng quá lãng phí rồi. Nhiều thuốc như vậy mà không biết để làm
gì. Mấu chốt là còn được bảo tồn rất tốt, mấy ngàn năm trôi qua mà dược liệu
không tiêu tán.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhướng mày lên, lòng thầm nói vị Thần Ngao Tán
Nhân này quả thực là giàu nứt đố đổ vách. . .
Hai trăm giọt Tiên Thần Chi Huyết, cũng đủ để 200 người kích phát thiên phú
huyết mạch.
Nhiều linh dược như vậy được chất đống trong ao thuốc này, rốt cuộc Thần
Ngao Tán Nhân muốn làm gì?
Lúc này, đã có rất nhiều người bị cuộc trò chuyện của bọn họ hấp dẫn đến, tất
cả dồn dập đi qua bên này.
“Lời đó là thật chứ? Một ao đều là Bích Đan Tham Dịch? Ta đã nghe nói qua về
loại thuốc này, một chén nhỏ đã có giá ba trăm lạng vàng.”
“Lời đồn quả không giả, Thần Ngao Tán Nhân đúng là giàu ngang bằng một
nước, nhưng mà hắn làm một ao thuốc ở đây để làm gì?”
“Tiếc là có cấm pháp ngăn trở, bằng không thì ta có thể nhảy vào trong đó rồi,
đảm bảo có thể đem thân thể và huyết mạch tăng lên đến đẳng cấp thiên kiêu.”
“Không biết sau khi tranh cướp bí cảnh kết thúc, cái ao thuốc này sẽ thuộc về
ai?”
Người này vừa nói xong, hô hấp của tất cả mọi người bắt đầu trở nên nặng nề
hơn.
Không biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt của rất nhiều người đều quét qua người
của Sở Hi Thanh, Tư Hoàng Tuyền và Bạch Tiểu Chiêu.
Bây giờ, trong toàn bộ bí cảnh này thì ba vị này là người có nhiều cơ hội thắng
nhất.
Ngoại trừ tòa bí cảnh cửu phẩm này và chìa khóa Vân Hải Tiên Cung ra, thì
người đứng đầu còn có thể nhận được một ao thuốc có giá trị bằng non nửa
quận Lâm Hải?
Thật ra thì mọi người đã không tranh được nữa rồi.
Võ tu cửu phẩm còn sót lại ở đây đã không đến một trăm người, mà đại đa số
người còn bị thương, thân thể và thể lực đều không được.
Mặc kệ là Sở Hi Thanh hay là Tư Hoàng Tuyền hoặc là Bạch Tiểu Chiêu, thì
thực lực của ba người này vẫn được bảo tồn khá hoàn chỉnh.
Sức mạnh của bọn họ đủ để quét ngang toàn trường.
Nhưng chẳng may ba vị thiên kiêu này ngao cò tranh nhau, tàn sát lẫn nhau đến
lưỡng bại câu thương thì sao?
Lúc này, Thần Ngao Tán Nhân lại có phản ứng, giọng nói của hắn lạnh nhạt:
“Cái ao thuốc này không nằm trong phần thưởng, tương lai sẽ gửi tại nơi này, sẽ
có cấm trận bảo vệ, chờ truyền nhân của ta xuất hiện.”
Tâm trạng của mọi người nhất thời nhẹ nhõm hơn nhiều, từng người từng người
đều tản ra bốn phía, bắt đầu tìm quan tài đá để chuẩn bị nhập mộng.
Sở Hi Thanh và đám người của Chu gia cũng trà trộn vào bên trong đoàn người.
Bọn họ ra vẻ như không có chuyện gì mà đi về góc phía bắc.
Không biết là có phải trùng hợp hai không, tòa quan tài đá mà hắn lựa chọn lại
trùng hợp nằm ở ngay gần Ứng Hạo Bạch.
Ứng gia chỉ còn lại bốn người, tất cả đều tụ tập tại nơi này.
Đầu Bạch Mi Hổ này, rõ ràng là đang lo lắng, hắn vô thức cầm đôi Phân Thủy
Thứ vào trong tay
Danh Sách Chương: