“Phá!”
Theo Nghịch Thần Kỳ bay ra khỏi tay áo của Sở Vân Vân, chín người ở chung
quanh đều miệng mũi chảy máu, trượt lùi hơn trăm trượng trên không trung, lúc
này mới miễn cưỡng dừng lại.
Lúc này, vị võ tu tóc bạc kia cũng thoát khỏi đao cương trí mạng của Sở Vân
Vân, hắn đầu tiên là ho khan kịch liệt, sau đó gian nan ngẩng đầu lên nhìn Sở
Vân Vân.
Ánh mắt võ tu tóc bạc tràn đầy khó tin: “Mộc Ca, ngươi muốn giết ta thật? Ta
chính là tộc thúc của ngươi đấy!”
Sở Vân Vân một tay cầm thương, đứng trên lưng Phi long, nhìn xuống đám
người trước mắt.
Đây đều là tộc lão của Thiết Sơn Tần thị, nàng rất quen thuộc.
Giọng nói của Sở Vân Vân lại lạnh lùng vô tình: “Nếu như các ngươi còn dám
ngăn ở trước mặt chúng ta, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi,
ta nói được làm được.”
Lúc này, thương ý của nàng trấp áp khắp nơi, làm cho mười vị tộc lão của Tần
gia đều cảm thấy nguyên thần đau nhói, cảm thấy nguyên thần sắp bị thương ý
của Sở Vân Vân đánh nát.
Bọn họ còn cảm nhận được sát ý của Sở Vân Vân, tất cả đều nổi da gà.
“Tần Mộc Ca!”
Đây là một ông lão mặc giáp đen, hắn cầm chiến kích, râu tóc dựng đứng:
“Ngươi muốn đi thu phục ‘An Bắc quân’? Sau đó bãi chức và giam lỏng con
cháu Tần gia chúng ta như đã làm ở ‘Thiên Ninh quân’ và ‘Thắng Tiệp quân’?”
“Ngươi có biết mình đang làm gì không? ‘An Bắc quân’ chính là căn cơ bảy
ngày năm của Thiết Sơn Tần thị ta, nếu ngươi bãi chức con cháu và bộ hạ cũ
của Tần gia, Tần gia khống chế ‘An Bắc quân’ thế nào? Ngươi muốn phá sạch
cơ nghiệp của Tần gia chúng ta sao?”
Hắn cầm chiến kích chỉ về phía Sở Vân Vân, hai mắt trợn lên như chuông đồng:
“Có Tần Phi ta ở đây, nhất định sẽ không cho kẻ ngu xuẩn như ngươi làm bậy.
Ngươi muốn đến ‘An Bắc quân’, trừ phi là bước qua thi thể của lão phu…”
Bồng!
Một mảnh sương máu tung bay, đầu của Tần Phi nổ thành sương máu, bay tán
loạn trong không trung.
Tất cả tộc lão chung quanh đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ cũng nhận ra Tần Mộc Ca ra thương, tất cả đều muốn ngăn cản, nhưng
cản bản là không làm được.
Sở Vân Vân chỉ đâm một thương rất đơn giản, liền đánh nổ đầu của Tần Phi.
Mãi đến khi Tần Phi tử vong, mọi người cũng không kịp phản ứng.
Bọn họ giật mình kinh hãi, lại muốn rách cả mí mắt.
Không chỉ khiếp sợ võ lực của Bá Võ Vương, mà còn khiếp sợ với quyết đoán
và tuyệt tình của Tần Mộc Ca.
Vị này thật sự dám động thủ! Nàng dám thí thân thật!
“Mộc Ca!”
Một ông lão đầy đầu tóc xanh ở bên trái chợt mở miệng, sắc mặt thanh tú hiện
lên vẻ đau thương: “Tần Phi là tộc thúc của ngươi! Dù ngươi bất mãn với hắn,
cũng không thể ra tay giết hắn…”
Giọng nói của ông lão chợt cứng lại, bởi vì hắn đã cảm nhận được sát ý mạnh
mẽ của Sở Vân Vân đang khóa chặt lấy mình.
Giọng nói của hắn hơi chậm lại, cười khổ một tiếng: “Mộc Ca, ngươi cần gì
phải tuyệt tình như vậy? Nếu ngươi trở về, đó chính là gia chủ của Thiết Sơn
Tần thị.”
“Toàn bộ Tần gia đều ủng hộ ngươi. Tất cả con cháu đều nguyện ý nghe hiệu
lệnh của ngươi. Mộc Ca, ngươi có lệnh gì, chúng ta không dám không nghe.
Ngươi cần gì phải như vậy?”
“Ta không tin!”
Đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân nhìn xuống đám người trước mắt:
“Người của Tần gia, ta không tin bất kỳ một ai. Phụ thân ta vì sao mà chết? Lại
vì sao triệu hồi ta về từ Vô Tướng thần tông? Độc chú ở trên người ta, không
chỉ bắt nguồn từ Tần Tịch Nhan.”
“Chỉ một câu ‘thần kiếp’ của Tần Phụng Tiên, các ngươi liền tin không nghi
ngờ gì, tất cả đều đối địch với ta. Đối với ta mà nói, tất cả con cháu Tần gia các
ngươi, đều là mối họa, đều là đầu nguồn của loạn lạc. Nếu ta muốn chấp
chưởng năm châu bắc vực, muốn đối địch với Đại Ninh, há có thể để yên cho
các ngươi?”
Nàng dùng trường thương vạch một cái, làm cho mười dặm quanh đây tràn đầy
lôi đình dày đặc: “Cút! Nể mặt huyết mạch trên người chúng ta, hôm nay bản
soái tha cho các ngươi một mạng, đừng không biết điều.”
Trong lòng Sở Vân Vân lại âm thầm thở dài.
Chung quy nàng vẫn không thể lòng dạ độc ác.
Bằng không nên nhân cơ hội này, bắt giữ toàn bộ tộc lão Tần gia, sau đó phế bỏ
tu vị của bọn họ!
Sắc mặt ông lão kia không khỏi trắng bệch, hắn bị sát ý mạnh mẽ của Sở Vân
Vân chèn ép, đã nói không ra lời.
Ông lão cầm song đao kia là một nhị phẩm thượng, cắn răng chống đỡ áp lực:
“Tần Mộc Ca, ngươi là một danh tướng, há có thể không biết lâm trận đổi tướng
là đại kỵ của nhà binh.”
“Ngươi thanh tẩy tướng tá vào lúc này, giam lỏng con cháu và bộ hạ cũ của Tần
gia, chắc chắn sẽ khiến chư quân năm bè bảy mảng. Lẽ nào ngươi không sợ
cuộc chiến Nghiêm Châu thất bại thảm hại, toàn quân bị diệt?”
Lúc này, một ông lão cầm đoản thương khác lại nghiến răng nghiến lợi: “Tần
Mộc Ca, ngươi thật sự coi mình là danh tướng vô song à! Là Tần gia chúng ta
đưa ngươi lên, cũng có thể để ngươi thân bại danh liệt! Nếu hôm nay ngươi dám
thanh tẩy ‘An Bắc quân’, Tần gia và ngươi không đội trời chung, không chết
không thôi.”
Sở Vân Vân híp mắt lại.
Nàng nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của hai người này, nhưng cũng không để ở
trong lòng.
Danh Sách Chương: