Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Thần Hóa thì lại nhíu mày, sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu thi lễ: “Bệ hạ, Sở
Hi Thanh có độn pháp cực kỳ thần kỳ, không thể khinh thường. Có rất ít cấm
chế trong thiên hạ có thể hạn chế hắn. Bệ hạ phải tăng mạnh phòng bị của kinh
thành, phải cẩn thận nhiều hơn.”
Nội tâm Kiến Nguyên đế lại chìm xuống, sau đó đứng lên, trịnh trọng khom
người cúi đầu với Tông Thần Hóa: “Lần này Tông chưởng giáo đến cứu viện,
trẫm vô cùng cảm kích, tất có báo đáp. Nhưng mà Sở Hi Thanh ma uy ngập trời,
đã không phải thủ đoạn bình thường có thể ứng phó. Trẫm cả gan mời Tông
chưởng giáo vì thiên hạ muôn dân, mà thường trú tại thành Vọng An!”
Hắn vốn kiêng kỵ thái độ của Đô Thiên thần cung và các đại thần tông và ma
môn, không muốn đi lại quá gần với Huyết Bức sơn.
Nhưng mà thời cuộc ngày nay, hắn đã không thể không làm.
Hiện giờ, chỉ có vị Chiếu Thế Ma Đăng này mới có thể giúp hắn đề phòng Sở
Hi Thanh.
Tông Thần Hóa thì hiow do dự, sau đó vẫn gật đầu: “Cũng được!”
Tông Thần Hóa vốn muốn ở lại Huyết Bức sơn, bên đó có bí mật cực kỳ quan
trọng với hắn.
Tông Thần Hóa lại biết, sau trận chiến ngày hôm nay, lòng người của toàn bộ
Đại Ninh sẽ rung chuyển.
Triều đình suy yếu, dân chúng quay lưng, tất cả đều là chuyện ngay trước mắt.
Một Vũ Côn Luân đã là một cây làm chẳng lên non.
Chỉ có hắn tọa trấn ở kinh thành, mới có thể giúp Kiến Nguyên đế trấn áp cục
diện, ổn định tướng sĩ và quan lại Đại Ninh.
Nếu như hắn không trấn giữ được, vậy đó chắc chắn là một trận tuyết lở, tất cả
mọi thứ đều sẽ sụp đổ.

Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh đã trở lại Dục Nhật thần chu ở nơi cách thành Vọng
An hơn vạn dặm.
Bên dưới chiếc phi thuyền này, chính là lối vào bí cảnh cửu phẩm của Lạc
Châu.
Khác với những gì Tông Thần Hóa nghĩ, Sở Hi Thanh dựa vào chính là tòa bí
cảnh cửu phẩm này, chứ không phải độn pháp cao siêu của mình.
Một khi gặp phải tình huống nguy hiểm, hắn và Lục Loạn Ly có thể trực tiếp
dùng trận pháp trong bí cảnh để truyền tống về Vân Hải tiên cung, mượn tòa
tiên cung này để ứng địch.
Nhưng cũng giống như Sở Hi Thanh đoán, Tông Thần Hóa và Vũ Côn Luân
đều sẽ không truy kích đến cùng.
Bọn họ nhìn thấy độn pháp của Sở Hi Thanh, liền mất tự tin.
Khi Sở Hi Thanh hạ xuống boong thuyền, liền nhìn thấy một đám ‘Vân Hải
kiếm khôi’ ở sau lưng Lục Loạn Ly.
Từ trái sang phải, tất cả là 24 bộ, chúng đứng lặng yên không một tướng động
như người gỗ, nhưng lại tụ tập một luồng kiếm ý mạnh mẽ, để cao thủ Thiên
Bảng như Sở Hi Thanh cũng phải nghiêm túc.
Phải nhắc đến chính là, quá nửa số này không phải của Lục Loạn Ly, mà là Sở
Hi Thanh cho nàng mượn.
Sau khi Lục Loạn Ly vào tam phẩm, nàng cũng có quyền hạn cao hơn ở Vân
Hải tiên cung, cũng có thể sử dụng nhiều tài nguyên hơn.
Nhưng nàng chỉ có thể mang theo tám bộ ‘Vân Hải kiếm khôi’ thôi.
16 bộ còn lại, đều là của Vấn Tố Y.
Bắt đầu từ ba năm trước, Vấn Tố Y vẫn luôn cung cấp tài liệu, nhờ Thần Ngao
Tán Nhân chế tác ‘Vân Hải kiếm khôi’ cho nàng, nàng muốn chế tạo 36 bộ
kiếm khôi, có thể xếp thành một kiếm trận đối đầu với võ tu siêu nhất phẩm.
Ba năm trôi qua, Thần Ngao Tán Nhân đã chế tạo được 16 bộ, hoàn thành cấu
tạo sơ bộ của kiếm trận.
Kết quả là đến khi giao hàng, thì Cực Đông Băng Thành lại gặp biến cố.
Nhưng đối tượng giao hàng vẫn còn, Vấn Tố Y chỉ đóng băng chứ không chết.
Sở Hi Thanh kế thừa tất cả của cải của Vấn Tố Y, tự nhiên bộ kiếm trận này
cũng rơi vào tay hắn.
Hắn liền giao hết cho Lục Loạn Ly.
Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh vô địch quần chiến, Bá thể có thể đối đầu
với nhất phẩm, không cần dùng đến thứ này.
Lục Loạn Ly thì lại khác, nàng cần người bảo vệ khi thi triển một số pháp thuật
mạnh mẽ.
“Sao thế?”
Sở Hi Thanh đứng trên boong thuyền, nhìn Lục Loạn Ly với ánh mắt thân thiết:
“Cảm thấy thế nào? Nếu không chịu nổi thì có thể giảm xuống 12 bộ, không cần
cậy mạnh.”
Điều khiển kiếm khôi cũng cần thần thức mạnh mẽ.
Thần Ngao Tán Nhân sở dĩ không đưa nhiều ‘Vân Hải kiếm khôi’ cho Lục Loạn
Ly, tuyệt đối không phải vì keo kiệt.
Vị này lo lắng Lục Loạn Ly trắng trợn không biết kiêng dè ở bên ngoài, ngoài ra
còn sợ nguyên thần của Lục Loạn Ly không chịu nổi.
Nếu như thần niệm không đủ mạnh, như vậy số lượng kiếm khôi nhiều sẽ gây
tổn thương nguyên thần.
Lục Loạn Ly không tu luyện ‘Cửu Luân thần ấn’ như Sở Hi Thanh.
Hơn nữa dù là Sở Hi Thanh, cũng phải từ từ, chậm rãi tăng cường cường độ
phân hồn.
“Đừng xem thường ta.”
Lục Loạn Ly trừng mắt với Sở Hi Thanh: “Nếu không có chút dựa dẫm, ta dám
thuật võ song tu sao? Vị sư tôn kia của ta quá bảo thủ, hắn nên giao hết kiếm
khôi cho ta mới đúng.”
‘Thần Ngao Tán Nhân’ trong Vân Hải tiên cung bây giờ, chỉ là pháp khí được
luyện từ đầu óc của Thần Ngao Tán Nhân, không thể thay đổi quyết định của
Thần Ngao Tán Nhân khi còn sống.
Bằng không nàng đã để Thần Ngao Tán Nhân giao hết kiếm khôi cho nàng rồi.
Hiện giờ, 24 bộ kiếm khôi đúng là hơi miễn cưỡng, nhưng nàng vẫn có thể chịu
đựng được.
Với lại chỉ cần hai ba tháng nữa, lực lượng nguyên thần của nàng sẽ lớn mạnh
đến mức đủ để điều động chúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK