Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao Cô không biết?”
Huyền Kiến Văn bưng cốc uống trà, hai mắt vô thần thổi lá trà: “Nhưng mà vị
hoàng chất kia của ta là người thế nào chứ? Cô thực sự không thể nào tin tưởng
hắn.”
“Tên này chính là sài lang rắn rết! Không chừa thủ đoạn nào, thí huynh giết đệ,
giết vợ diệt con, quả thực là bạo ngược đến tột đỉnh. Mặc dù Cô chiếm được
Giang Nam, cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Trái lại thì lá thư của Sở Hi
Thanh lại làm Cô thấy động lòng hơn.”
Trong mắt đạo nhân mày trắng nhất thời hiện ra một tia kỳ dị.
Hắn cũng đã xem qua lá thư của Sở Hi Thanh để người mang đến.
So với điều kiện của vị bệ hạ kia, điều kiện của Sở Hi Thanh đúng là để người
động lòng.
Chỉ cần Tương Vương đồng ý nhắc cờ bắc phạt, thay thế Đại Ninh, thì Sở Hi
Thanh sẽ nhờ Vô Tướng thần tông và Tinh Tú tiên tông đứng ra đảm bảo, trong
vòng ba năm sẽ không xâm phạm lẫn nhau, chia sông mà trị.
Dù sau này Đại Ninh bị diệt vong, chỉ cần Tương Vương không gắng gượng
chống đối, Sở Hi Thanh cũng sẽ không lấy tính mạng của hắn. Còn có thể tha
cho vương thất Đại Ninh, để bọn họ lái thuyền ra hải ngoại, bảo lưu huyết mạch
ở bên ngoài Thần Châu.
Mấu chốt là lời nói của vị sứ giả Phương Bất Viên kia rất sắc bén, đâu ra đó,
khiến bọn họ không thể không tin phục.
Hiện giờ, Kiến Nguyên đế đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, đã đánh mất
lòng dân, vì vậy nên các thần tông và ma môn, danh gia vọng tộc đều không
ủng hộ Đại Ninh nữa.
Thậm chí còn vì một loại duyên cớ nào đó, khiến cho thần linh cũng bắt đầu
chán ghét Kiến Nguyên đế.
Nhưng mà những thần linh kia và cả rất nhiều thế lực trên Thần Châu đều
không muốn nhìn thấy Vô Tướng thần tông một nhà độc đại, cũng chưa chắc đã
muốn Sở Hi Thanh thay thế Đại Ninh.
Nếu như Tương Vương có thể dẫn binh bắc phạt, chắc chắn sẽ được thế lực
khắp nơi ủng hộ, hai châu Hà và Lạc chắc chắn sẽ hưởng ứng.
Nếu ba năm sau, Tương Vương có thể chỉnh đốn triều cương, tập hợp lực lượng
khắp nơi, đến khi đó chưa chắc đã không thể đánh với Sở Hi Thanh một trận.
Vì vậy đừng nói là Tương Vương, ngay cả những phụ tá như bọn họ cũng cảm
thấy rất có đạo lý.
Phải biết, thành Vọng An đang rất thiếu binh lực.
Sở Hi Thanh tuy không lấy ra thẻ đánh bạc phong phú như Kiến Nguyên đế,
nhưng lại khiến bọn họ không thể từ chối.
Đặc biệt là ước định cho phép hoàng tộc Đại Ninh đi thuyền ra hải ngoại, điều
kiện này đã đánh trúng chỗ yếu của Tương Vương.
Đạo nhân mày trắng không thể không thừa nhận, vị Vô Cực Đao Quân kia đáng
tin hơn Kiến Nguyên đế, đáng tin hơn rất rất nhiều!
Thiên hạ ngày nay, có ai không biết Vô Cực Đao Quân được xưng là hào hùng
trượng nghĩa, đã nói là làm chứ?
Còn về phần Kiến Nguyên đế, a… một lời của vị này cũng không thể tin.
Người đang làm, trời đang nhìn, làm nhiều chuyện ác độc, sớm muộn gì cũng
phải trả giá.
“Như vậy, điện hạ chuẩn bị đáp ứng Vô Cực Đao Quân?”
“Cô còn chưa quyết định.”
Tương Vương lắc đầu, hắn vừa uống trà, vừa nhìn mặt sông bên dưới: “Cứ quan
sát tình hình đi, nếu có cơ hội, thì chúng ta cũng có thể đánh Thiết Kỳ Bang.”
Khi Tương Vương Huyền Kiến Văn phóng tầm mắt nhìn về phía đông, cách đó
khoảng 7000 dặm, Vân Phong Khinh đang ngồi trong thư phòng của mình, mặt
không cảm xúc nhìn người áo đen trước mắt.
“Tương Vương điện hạ thật sự nói như vậy?”
“Ấn tín của điện hạ đây, không thể giả được!”
Người áo đen được bao phủ bởi sương khói, chỉ để lộ một đôi mắt lạnh lẽo:
“Một ngày sau, điện hạ sẽ chỉ huy quân xuôi nam, đến Ba Quận, đến khi đó mời
Vân đại nhân tiếp ứng, hỗ trợ điện hạ cướp lấy thành Ba Quận này. Đúng rồi,
kính xin đại nhân viết một phong thư, để ta báo lại cho Tương Vương.”
Vân Phong Khinh không nói gì, nàng dùng tay vỗ vỗ lá thư trong tay áo của
mình.
Xúc cảm và linh giác mạnh mẽ của Vân Phong Khinh khiến nàng có thể nhận
biết được mặt chữ trên lá thư.
Hối cải để làm người mới, chuyện cũ sẽ bỏ qua… Sở Hi Thanh.
Vân Phong Khinh không khỏi than nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ
với vẻ phiền muộn.
Người áo đen cho rằng nàng đang do dự, liền cười khẽ khuyên nhủ: “Đại nhân
yên tâm, điện hạ đã được thế lực khắp nơi trợ giúp. Đến khi đó toàn bộ sông
Thần Tú này sẽ có mười mấy người cùng khởi sự với đại nhân, trong đó thậm
chí còn có hai vị đồng liêu của đại nhân, đảm bảo điện hạ có thể một lần bao
phủ toàn bộ Giang Nam.”
“Đồng liêu? Là những ‘Long vệ’ bên cạnh Kỷ chủ nhà ta sao?”
Vân Phong Khinh nghe vậy thì lại bật cười.
Tiếng cười kia ngậm lấy chế giễu, cảm khái và bất đắc dĩ: “Đã muộn, thật sự là
đã muộn…”
Thực sự là quá muộn…!
Hiện giờ nàng đã là một trong 12 Long vệ bên người Kỳ chủ, không nói đến đại
tướng nhất phẩm và quan to lộc hậu ngày sau.
Chỉ là đi theo Kỳ chủ, tương lai mới có hi vọng đột phá Siêu Phẩm, nàng không
thể nào dứt bỏ cái tiền đồ này được.
Tin tức của Tương Vương điện hạ quá chậm, không biết long khí của Kỳ chỉ đã
biến hóa vô cùng to lớn…
Vân Phong Khinh không biết những người khác sẽ lựa chọn thế nào, nhưng mà
nàng biết những Long vệ khác…
Bọn họ nào có thể ruồng bổ Kỳ chủ?
Vân Phong Khinh khẽ lắc đầu, nhìn người áo đen trước mắt.
Giọng nói nàng lạnh lẽo như băng: “Người đâu! Bắt tên gian tế này cho bản
tướng!”
Khi nàng nói hết lời, vách tường hai bên chợt vỡ vụn. Hơn trăm vị giáp sĩ lao ra
ngoài, từng người đều cầm một chiếc ‘Tứ Tí tru thần nỏ’, bắn chụm về phía
người áo đen kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK