“Giết không được cũng phải giết!”
Tần Phụng Tiên nhấn mạnh, tiếng nói ác liệt như lưỡi đao: “Thế gian bây giờ,
đã khác với ba năm trước rồi. Các thần nhập phàm, yêu ma nhảy múa, uế khí
nảy sinh.”
“Ba năm trước, chúng ta cần đặt bẫy kéo nàng ra vực ngoại, bây giờ thì không
cần phiền phức như vậy. Trong phàm giới này, có khối người có thể giết nàng.
Hơn nữa nữ tử này vẫn còn độc chú trên người, chúng ta có thể ra tay từ đây.”
Trang Nghiêm híp mắt lại, không tỏ ý kiến: “Còn có 350 vạn biên quân bốn
châu Băng U Cực Tuyệt, hơn 100 vạn châu quân, sau khi nàng trở về, tất sẽ nắm
quân đội trong tay, Vô Tướng thần tông cũng sẽ vui mừng khi nhìn thấy cảnh
này.”
“Nắm giữ biên quân? Nào có dễ dàng như vậy?”
Tần Phụng Tiên lặng lẽ cười gằn: “Thiết Sơn Tần thị kinh doanh U Châu sáu
bảy ngàn năm, thâm căn cố đế, căn cở ở biên quân còn hơn cả Vô Tướng thần
tông.”
“Tuy Tần Thắng đã bị miễn chức Đô đốc hai châu U và Tuyệt, nhưng thật ra
không tổn hại đến Thiết Sơn Tần thị ta. Binh mã ở hai châu U và Tuyệt vẫn nằm
dưới sự khống chế của con cháu và bộ hạ của Tần gia ta. Tần Mộc Ca bây giờ
không quan không chức, muốn khống chế biên quân đông bắc, ngoại trừ lấy
danh nghĩa Thiết Sơn Tần thị ra thì không còn cách nào khác.”
“Vấn đề là, chỉ cần nàng dùng danh nghĩa Thiết Sơn Tần thị, há có thể không
dùng người của Thiết Sơn Tần thị? Nếu tương lai có việc, Tần mỗ có thể làm
nàng trắng tay trong nháy mắt. Mấy trăm vạn biên quân này, đều nằm trong tay
của Tần mỗ.”
Trang Nghiêm nghe ra Tần Phụng Tiên cực kỳ tự tin.
Hắn suy ngẫm một lát, phát hiện mình không thể phản bác.
Chỉ cần Tần Mộc Ca dùng danh nghĩa Thiết Sơn Tần thị, dùng người Thiết Sơn
Tần thị, vậy mấy trăm vạn biên quân này vẫn nằm trong sự khống chế của Tần
Phụng Tiên.
Hắn cũng không âu lo, trái lại còn rất vui mừng: “Chúng ta cũng cần mượn lực
lượng của Kiến Nguyên đế.”
“Đây cũng chính là chuyện của hắn! Hơn 300 vạn biên quân của bốn châu Băng
U Cực Tuyệt, có thể quyết định đại cục thiên hạ, Kiến Nguyên đế dám không để
ý sao? Hắn dám để thanh Thái A kiếm này rơi vào tay Tần Mộc Ca sao?”
Tần Phụng Tiên cười lạnh: “Huống hồ bây giờ đang là lúc chinh phạt Nghiêm
Châu, tình thế này có lợi cho chúng ta. Binh mã hai châu Cực và Băng đã lục
tục đi lên cao nguyên Nghiêm Châu.”
“Lát nữa ta sẽ gửi thư cho tướng lãnh Tần gia, bảo bọn họ kéo dài thời gian,
Tần Mộc Ca không muốn ảnh hưởng đến chiến sự Nghiêm Châu, thì nhất định
phải nhẫn nhịu.”
Trang Nghiêm nheo mắt lại.
Tần Mộc Ca đúng là người tỉnh táo cẩn thận, luôn lấy đại cục làm trọng, nhất
định sẽ không muốn bộ hạ cũ chết ở Nghiêm Châu.
Tuy rằng Tần Phụng Tiên không nói hết, nhưng mục đích của hắn lại rất rõ
ràng, chính là dùng mấy trăm vạn biên quân làm con tin.
Đấu chí trong lòng hắn bắt đầu dâng lên, ánh mắt cũng xuất hiện ánh sáng.
Hành trình Thái Vi Viên này, Trang Nghiêm thật sự bị đôi phu thê kia đả kích
quá thảm.
Võ lực của Tần Mộc Ca, trí tuệ của Sở Hi Thanh, đều nghiền ép hắn.
Trang Nghiêm đã chuẩn bị hơn một năm cho hành trình Thái Vi Viên này, tụ tập
rất nhiều cao thủ của các tông phái, thậm chí còn cấu kết với mấy vị thần linh.
Nhưng không ngờ lại bị Sở Hi Thanh và Lý Trường Sinh lừa dối, vừa bắt đầu
đã chiếm ưu thế cực lớn.
Thậm chí còn dùng Thái Vi Viên làm bẫy, chém rụng một tay của Thất Sát tinh
quân.
Bên trong Thái Vi Viên, võ lực của Tần Mộc Ca lại làm cho hắn tuyệt vọng.
Cho đến giờ phút này, nghe thấy lời nói của Tần Phụng Tiên, thì hắn mới nhặt
lại tự tin.
“Nói như vậy, mấu chốt vẫn nằm ở trên người Tần Mộc Ca?”
“Đúng vậy!”
Tần Phụng Tiên đã loại bỏ một điểm thương khí cuối cùng trong vết thương của
Trang Nghiêm.
Những thứ còn lại đều giấu ở nơi sâu xa trong máu thịt của Trang Nghiêm, Tần
Phụng Tiên cũng không thể làm gì, chỉ có thể do Trang Nghiêm tự nghĩ biện
pháp.
Thần sắc hắn bình tĩnh: “Chỉ cần Tần Mộc Ca vừa chết, tất cả phiền phức của
chúng ta đều chấm dứt.”
…
Chỉ nửa ngày sau, trong thành Vọng An.
Kiến Nguyên đế đang ngồi trong Chính Hòa điện, bỗng nhiên lại bật cười.
“Hôm nay là ngày tháng tốt lành gì? Quả thực là bốn phương triều cống, bát
phương đến chầu, các thần hiến lễ!”
Trong tay Kiến Nguyên đế là một tấm tin phù màu vàng óng, trong mắt chứa ý
cười: “Nhìn đi! Ngay cả đại chủ tế của Bạch Đế cũng muốn vào kinh diện kiến,
còn chuẩn bị dâng hậu lễ. Ngày xưa trẫm cầu xin bọn họ, bọn họ đều ra sức từ
chối, bây giờ lại rất là nhiệt tình.”
Bạch Đế chính là Kim Thần – Bạch Chúc.
Vị này cũng là cha của Thái Bạch Kiếm Thánh – Bạch Đế Tử và Thất Sát tinh
quân.
Quốc sư Vũ Côn Luân đứng trước Kiến Nguyên đế, sắc mặt nghiêm nghị như
sắt: “Bệ hạ, đã xác định việc Tần Mộc Ca phục sinh, tái hiện nhân thế, Vô
Tướng thần tông cũng đã lấy được Thái Vi Viên.”
“Đám loạn thần tặc tử này đúng là rất giỏi, lần này không chỉ tính toàn toàn bộ
thiên hạ, mà ngay cả thần linh cũng không phải đối thủ của bọn họ. Còn cả Tần
Mộc Ca kia nữa, trẫm không ngờ nàng lại sống lại thật, đây là muốn ngóc đầu
trở lại?”
Danh Sách Chương: