Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tiểu Chiêu còn thử giãy dụa, tay vung chân múa nói: “Oa! Thả ta ta, thả
ra! Phong Tam ngươi đứng nhìn thì cũng thôi, tại sao còn kéo lấy ta? Lại không
kéo huynh trưởng trở về, hắn sẽ bị người ta ăn mất…”
Phong Tam mỉm cười, nhấc theo Bạch Tiểu Chiêu đi về phía xa xa: “Có lẽ vậy,
nhưng ta thấy chủ thượng biết rõ mình có nguy cơ bị ăn, nhưng vẫn muốn đi
qua bên này. Đây chính là biết núi có hổ nhưng vẫn lên núi. Hổ có tâm ăn thịt
người, người lại có ý muốn đưa đồ ăn, chính hắn tình nguyện, ngươi cũng đừng
quản quá nhiều.”
Bạch Tiểu Chiêu lại kêu một tiếng, vẫn là rất không tình nguyện.
Nàng còn mặt mũi nào đi gặp Vân Vân tỷ?
Bạch Tiểu Chiêu rất muốn thông qua Thần Khế thiên bi để báo cho Vân Vân tỷ,
nhưng sau khi do dự một chút, nàng vẫn từ bỏ.
Một khi gửi tin tức này đi, nàng đoán là đến áo vest mình cũng không làm được.
Bạch Tiểu Chiêu vô cùng hối hận.
Biết thế thì hôm qua nàng đã chú ý nhiều hơn.
Không nên nói việc Sở Hi Thanh và Vấn Thù Y bí mật gặp mặt nhau.
Khiến cho bây giờ gặp phải lúc mấu chốt, lại không thể ra sức.
Nàng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Vân Vân tỷ ngươi nhanh một chút, bằng
không thì sẽ muộn…
Tiểu Tóc Húi Cua thì rất yên tĩnh, nó đứng trên bả vai Phong Tam, đưa mắt nhìn
về phía Băng Huyền cung, ánh mắt có chút phiền muộn.
Nó có loại cảm giác bị vứt bỏ.
Trước kia, mặc kệ là làm việc gì thì Sở Hi Thanh cũng mang nó theo, bây giờ
nó lại bị chủ nhân bỏ lại.
Vẻ mặt Phong Tam lại hơi động, đưa mắt nhìn xuống dưới chân.
Cực Đông Băng Thành dưới chân hắn đang từ từ chìm xuống.
Phong Tam suy tư, Vấn Thù Y đang thu hồi lực lượng của Thái Sơ Băng Luân ở
trận pháp phù không.
Nàng muốn làm gì?
Sở Hi Thanh bị lực lượng của Vấn Thù Y hút đi, bay về góc đông của Băng
Thành.
Hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ‘nghiêm túc’ giãy dụa một chút.
Hắn đầu tiên là dùng Tru Thiên Đao, lại dùng Nhai Tí Đao, Thần Ý Như Tâm
Đao, Hỗn Độn Thiên Đao.
Cuối cùng còn thử dung hợp cả bốn đao, nhưng đều vô dụng.
Lúc này, lực lượng của Vấn Thù Y khẳng định là đã đạt đến tầng thứ của thần
linh Vĩnh Hằng!
Sở Hi Thanh cũng yên tâm thoải mái từ bỏ chống cự.
Ta đã nỗ lực giãy dụa, nhưng mà vô dụng nha…
Hắn cười khổ nhìn Vấn Thù Y ở phía trước: “Vấn tỷ, ngươi muốn làm gì?”
Vấn Thù Y cười khẽ một tiếng: “Sở lang đã tự chui đầu vào lưới, cần gì biết rõ
còn hỏi?”
Nàng hút Sở Hi Thanh bay đến tẩm cung, Nguyệt Hàn điện trong Băng Huyền
cung.
Theo nàng phất tay một cái, tất cả cửa sổ quanh Nguyệt Hàn điện đều bị hàn
băng đóng kín.
Hàn Phong chi pháp ngăn chặn tất cả tầm mắt.
Vấn Thù Y liếc mắt nhìn bốn phía một cái: “Không có ba sách sáu lễ, không có
phu thê vái lạy, cũng không có động phòng hoa chúc, nhưng mà quên đi…”
Trái tim Sở Hi Thanh cũng nhảy lên một cái.
Tuy rằng hắn đã có linh cảm từ trước, nhưng lúc này vẫn không khỏi cảm xúc
dâng trào.
Vấn Thù Y đây là muốn làm thật?
Thời điểm này, chỉ có Thần Nguyên Tham Đồng Khế bản hoàn chỉnh mới có
thể cứu sống Vấn Thù Y.
Vấn Thù Y đã đẩy Hàn pháp của nàng lên quá cao, cao đến mức thân thể không
chịu nổi, sắp sụp đổ rồi.
Lúc này, nàng chỉ có thăng cấp Siêu Phẩm, lại chứng đạo Vĩnh Hằng, thì mới có
thể sống sót.
Vấn đề là trong cơ thể Vấn Thù Y tích trữ quá nhiều cực âm cực hàn, khiến cho
tu vị của nàng không thể tiến thêm một bước.
Sở Hi Thanh xưa này đều là người làm việc quả đoán dứt khoát, cũng không
thích bị động.
Không phải là song tu sao? Sói có tình thiếp có ý, không có gì phải nhăn nhó.
Hắn cười híp mắt đi đến bên người Vấn Thù Y, muốn bắt lấy tay của Vấn Thù
Y, nhưng lại không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Lạnh quá!
Bên ngoài cơ thể Sở Hi Thanh đã xuất hiện một lớp băng mỏng.
Nếu như hắn không có Thần Dương, thì giờ phút này dù không biến thành
tượng băng, khí huyết cũng cứng đờ, không thể vận chuyển.
Giọng nói hắn run rẩy: “Vấn tỷ, có thể thu hồi hàn lực một chút không?”
“Bây giờ ta không làm nổi, trừ phi âm dương trong cơ thể giao hòa, nhị khí điều
hòa.”
Vẻ mặt Vấn Thù Y cực kỳ chân thành, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Sở
Hi Thanh.
Sau ngày hôm nay, người này chính là nam nhân của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vấn Thù Y hơi đỏ lên.
Nàng nghĩ đến thiếu niên trước mắt này vẫn là hậu nhân của bạn thân mình.
Chẳng biết vì sao, Vấn Thù Y lại cảm thấy động tình hơn.
Nàng thở dài một tiếng, sau đó phát lực kéo Sở Hi Thanh lại gần, một đôi tay
trắng ôm lấy eo hắn, vầng trán đặt ở trước ngực Sở Hi Thanh.
“Tu luyện Thần Nguyên Tham Đồng Khế với một nữ nhân nhiều tuổi như ta, Sở
lang có thấy oan ức không?”
Sở Hi Thanh lại lạnh đến mức không nói ra lời, chỉ có tiếng răng ‘lạch cạch’,
tầng băng mỏng kia đã bao trùm toàn bộ thân thể hắn.
Vấn Thù Y nghe thấy tiếng tim đập ‘thình thịch’ như nổi trống của Sở Hi
Thanh.
Tuy rằng mặt người của tên này rất lạnh, nhưng bên trong cơ thể lại nhiệt huyết
sôi trào.
Vấn Thù Y không khỏi cười khẽ một tiếng, trong lòng cũng như trút được gánh
nặng.
Nàng đã có đáp án.
Nam nhân trước mắt này, hắn không chê mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK