Mười cái ‘phi hoàng nỗ’ kia vốn có thể bắn chết hắn trong nháy mắt, nhưng lúc
này lại không thể tổn thương đến hắn.
Sở Hi Thanh bện ra một mảnh đao dày đặc ở trước người, nước chảy không lọt,
mưa gió không lọt.
Những mũi tên và đinh tên kia bị hắn đánh bay ra ngoài, không ngừng va chạm
vào hai bên vách đá.
Tuy nhiên, tốc độ tiến lên của hắn đã bị dừng lại, cái mưa tên liên miên không
dứt này, tuy rằng nó tạm thời không làm gì được hắn, nhưng vẫn làm cho hắn
nửa bước khó đi.
Một số mã phỉ không mang cung tên thì trực tiếp sử dụng ám khí, các loại phi
tiêu, Kim Tiễn tiêu, phi châm, thậm chí là các loại Lưu Tinh chùy. . . tất cả đều
bay đến liên tiếp không ngừng.
Điều làm cho Sở Hi Thanh giận dữ chính là, có vài tên trong đó còn bắn về phía
Lục Loạn Ly đang ngất ở một bên.
Đám con hoang này!
Trong lòng Sở Hi Thanh thấy hơi bất đắc dĩ, mà trong khi hắn muốn lùi lại phía
sau, trở về bên cạnh Lục Loạn Ly.
Thì trong đầu óc của hắn bỗng nhiên xuất hiện vài đoạn tin tức.
Đoạn thứ nhất là: Một cơm chi đức phải đền, Nhai Tí có oán tất báo, đã báo thì
không tránh khỏi chém giết máu tanh!
Đoạn thứ hai là: Cho nên quân tử trị người, tức lấy đạo của người trả lại cho
người!
Hai mắt Sở Hi Thanh nhất thời hiện lên một tia kỳ dị, thế đao của hắn cũng bắt
đầu theo đó mà thay đổi, hơi thở toàn thân cũng phát sinh biến hóa lần nữa.
Lúc này, Cát Bình An ở phía đối diện nhìn thấy Sở Hi Thanh đỡ trái tránh phải
thì khóe môi cong lên: “Tu vị đúng là không tệ! Nguyên công bát phẩm thượng,
đao pháp lại có thể ác liệt đến mức này, đủ để sánh vai với thất phẩm. Tuy
nhiên, mặc đao pháp của ngươi mạnh đến đâu, thì hôm nay cũng phải chết trong
tay lão tử!”
Tên mặc Huyết Y nghe thế cũng gật đầu: “Cát huynh ứng phó rất tốt! Đao pháp
của người này rất vướng tay vướng chân, thiên phú cũng không tầm thường
chút nào, sức chiến đấu đã gần bằng con tiện nhân kia, trực tiếp bắn chết hắn thì
không thể tốt hơn. . .”
Khoảnh khắc này, giọng nói của tên mặc Huyết Y im bặt.
Hắn nghe thấy một tiếng thú gào rống rất mơ hồ, hắn cau mày nhìn sang Sở Hi
Thanh một lần nữa. Sau đó, chỉ thấy sau lưng Sở Hi Thanh tựa như có một con
cự thú đầu rồng thân sài, toàn thân có Canh kim chi khí vờn quanh.
Nó trợn mắt trừng trừng, uy thế vô cùng!
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người ở chỗ này đều cảm thấy đầu mình bị nện
một chùy, ý thức mơ hồ, ảm đạm.
Ngay cả tên mặc Huyết Y cũng không ngoại lệ, chỉ là trình độ nhẹ hơn một
chút.
Sau đó, vô số mũi tên, đinh tên, phi châm. . . tất cả đều phản xạ về phía bọn họ,
làm cho bên trong động quật nhất thời vang lên một mảnh rên rỉ.
Đao của Sở Hi Thanh vẫn chặt chém đỡ, nhưng đám ám khí và mũi tên kia, cứ
mười cái thì có một cái bị hắn mượn lực phản chấn lại, vật quy nguyên chủ.
Mà mặc dù Sở Hi Thanh không thể phản chất tất cả mười phần lực lượng của
đám ám khí và mũi tên kia, nhưng cũng có thể làm cho chúng nó bay trở về với
bảy phần mười sức mạnh.
Chỉ vẻn vẹn ba cái hô hấp, mười tên dùng ‘phi hoàng nỗ’ thì có năm tên bị hắn
phản chấn làm cho thương tích đầy mình.
Sau đó, khí thế của Sở Hi Thanh càng như cầu vồng, một mảnh ánh đao màu
đen quấn theo mấy chục hơn trăm cái ám khí, rồi lao thẳng về phía đối diện như
rồng cuốn gió bão.
Mục tiêu hàng đầu của hắn là đám người sử dụng ‘phi hoàng nỗ’ kia.
Nơi cuồng phong của Sở Hi Thanh đi qua, không còn một người sống, từng cái
từng cái thi thể ngã xuống đất, từng cái từng cái suối máu phun trào lên không
trung.
Không ai có thể chống đỡ được hắn, không người nào có thể sống quá một hiệp
dưới đao của hắn.
Cát Bình An như muốn rách cả mi mắt, hắn đã tức giận đến tột đỉnh.
Trong khoảng thời gian một khắc ngắn ngủi này, thuộc hạ dưới trướng hắn đã
thương vong mất sáu phần mười.
Lúc này, hắn biết là nếu như không ngăn cản Sở Hi Thanh, thì bốn phần mã thị
tinh nhuệ còn lại cũng sẽ bị Sở Hi Thanh giết đến chạy tán loạn, thậm chí là tàn
sát đến gần như không còn.
Đặc biệt là mấy tên sử dụng ‘phi hoàng nỗ’, càng không thể để họ chết được.
“Đừng có mà càn rỡ!”
Hắn đạp chân xuống, bóng người nhanh chóng lao đến trước Sở Hi Thanh, miêu
đao chém về phía cổ họng thiếu niên như một dải lụa.
“Đao huynh!”
Đây là hắn đang cầu viện về phía đồng bạn của mình, hiện giờ chỉ có hai người
họ liên thủ thì mới có thể ngăn cản khí thế của người này.
Tên mặc Huyết Y cũng không dám chậm trễ, hắn rút thanh kiếm ở bên hông ra,
lăng không nhảy về phía Sở Hi Thanh, kiếm như huyết ảnh đâm thẳng vào giữa
trán Sở Hi Thanh.
Hai người một trên một dưới, phối hợp vô cùng ăn ý.
Sở Hi Thanh quả nhiên là không thể ứng phó cả trên lẫn dưới, trong lúc nhất
thời lại không thể chống đỡ nổi.
Danh Sách Chương: