Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười bảy ngày sau, tầng thứ sáu trên Bất Chu sơn.
Nam Thiên Đế - Hoàng Thiên Viêm chắp tay đứng trên đài quan sát, sắc mặt
hắn bi thương nhìn xuống cảnh sắc tựa như tu la địa ngục ở bên dưới.
Có thể thấy được một đàn kiến che trời đang tàn phá bừa bãi ở chân núi phía
tây, chúng nó bay lượn khắp nơi, quét ngang tất cả, nuốt sạch máu thịt của tất cả
các sinh linh ven đường.
Đủ loại Cự linh, đủ loại nô bộ… phàm là bị đàn kiến đuổi theo, thì đều bị nuốt
sạch chỉ còn lại khung xương trắng ởn.
Ngay cả các loại gia súc mà bọn họ chăn nuôi cũng bị Nghĩ tộc ăn sạch.
Lại phóng tầm mắt về phía tây nam, có thể thấy số lượng xương trắng đã lên
đến hàng ngàn hàng vạn.
Đại La Nghĩ tộc đang mạnh mẽ tấn công từ phía tây.
Đại đa số bộ lạc Cự linh ở tầng thứ nhất và thứ hai đều gặp nạn, bị đàn kiến kéo
dài hơn ngàn dặm kia thôn phệ, nuốt chửng.
Tạo thành một mảnh đất trống!
Ngoại trừ nô bộ nhân tộc ra, thì không có ai là ngoại lệ.
Những con kiến này bỏ qua nhân tộc, để bọn họ tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt không
biết làm sao.
Có thể thấy vô số Cự linh và nô bộ dị tộc đang điên cuồng chạy trốn ra bốn
phía.
Bọn họ may mắn không đưa thân vào nơi có nhân khẩu dày đặc nhất, nên thoát
được trận tai ương Huyết Nghĩ này.
“Súc sinh! Súc sinh! Đây quả thực là xua thú ăn người như nhân tộc đã nói.”
Hoàng Thiên Viêm cũng là lửa giận công tâm, sắc mặt hắn đỏ ửng, hai tay run
rẩy: “Bất Chu sơn ta chưa bao giờ gặp phải sỉ nhục như vậy, cũng chưa bao giờ
có hạo kiếp như vậy! Người này chính là súc sinh, ác ma. Trẫm muốn giết hắn,
bầm thây hắn cũng khó tiêu mối hận trong lòng trẫm!’
“Truyền lệnh trẫm, nếu có dũng sĩ của Bất Chu sơn ta tru diệt được kẻ này, Tây
Hoàng tộc ta sẽ giúp hắn phong thần!”
Hắn giống như là đã giận không nhịn nổi.
Nhưng trong lòng Hoàng Thiên Viêm lại cực kỳ bình tĩnh, không có chút gợn
sóng nào.
Đơn giản là một ít bộ tộc Cự linh ở tầng thứ nhất và thứ hai mà thôi, Cự linh
cấp cao đều không tử thương.
Tây Hoàng tộc, hay còn gọi là Hỏa Thần tộc sống ở tầng thứ năm, thậm chí còn
có một bộ phận cao tầng trốn ở tầng thứ sáu, vì vậy không bị tổn thất gì.
Sống chết của mấy bộ tộc tầng dưới chót kia, không thể nói là không có quan hệ
gì với Nam Thiên Đế như hắn.
Nhưng mà đúng là không tạo thành chút gợn sóng nào trong lòng hắn.
Huống hồ Hoàng Thiên Viêm cũng đã dự liệu từ trước rồi, những bộ lạc này
không nghe lệnh của hắn, không tản ra bốn phía, trốn vào núi hoang, mà lại liên
tục tụ tập ở Bất Chu sơn, khi đó Hoàng Thiên Viêm đã ngờ đến cảnh này.
Có điều, tuy rằng hắn tỏ vẻ vô cùng đau buồn, nhưng đám Cự linh phía dưới lại
không tin tưởng.
Vô số đại thần, vô số tộc chủ… tất cả đều nhìn vào vị Nam Thiên Đế này với vẻ
bất mãn và tức giận.
“Hắn thậm chí còn không phái cấm quân xuống chống lại, chỉ ở đây giả vờ giả
vịt.”
“Vị bệ hạ này của chúng ta thật là độc ác.”
“Sao lúc trước lại chọn hắn? Ông lão nhà ta thật sự là mù mắt!”
“A! Nếu như hắn thật sự quan tâm, thì sẽ không án binh bất động như bây giờ!”
“Quả thực là cực kỳ nhát gan, mấy tỷ Cự linh tụ tập tại nơi này, vậy mà không
bắn một mũi tên, không rút một thanh đao.”
“Hắn mà cũng xứng xưng đế? Giả mù sa mưa!’
Đám người này căn bản không che giấu tiếng nói của mình, toàn bộ nơi này đều
là một mảnh ầm ĩ.
Hoàng Thiên Viêm đương nhiên là nghe thấy những lời này, hắn cũng biết mình
đã làm mọi người giận dữ, nhưng hắn lại làm như không nghe thấy gì, vẫn ra vẻ
đau xót, phẫn nộ, bi thương và bất đắc dĩ như cũ.
Hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt đau xót mà nhìn các vị đại thần bên dưới: “Chư
khanh, hôm nay tên ác ma Sở Hi Thanh đuổi kiến đến đây, tàn sát và nuốt sống
ngàn vạn con dân của bộ tộc ta, trẫm thực sự không thể nhịn được.”
“Bất Chu sơn ta có 1500 vạn cấm quân, hơn 100 triệu chiến binh các tộc, cường
giả nhất phẩm và Siêu Phẩm không dưới 900 vị, có thể nói là đứng đầu tứ sơn.”
“Hôm nay lại bị thằng nhãi ranh này và đám sâu kiến kia tàn sát, mà toàn núi lại
thúc thủ vô sách, không dám động. Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!”
“Trẫm nguyện ủy thác cho một hai vị anh hùng làm chiến soái, thống lĩnh đại
quân Bất Chu sơn ta chống lại tên ác ma này. Không biết có vị nào muốn gánh
trọng trách này, ngăn cơn sóng dữ cho Bất Chu sơn ta?”
Toàn bộ nơi này nhất thời yên tĩnh vắng lặng.
Đám đại thần và tộc chủ vừa mới ầm ĩ kia đã rơi vào yên lặng.
Bọn họ thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Hoàng Thiên Viêm.
Thống lĩnh đại quân đối kháng với ác ma này? Đùa gì thế?
Tứ đại hoàng tộc và 16 Vương tộc ở tầng thứ tư và năm này, bọn họ đã gọi con
cháu nhà mình ở cấm quân về từ hai ngày trước rồi.
Cái gọi là 1500 vạn cấm quân, chỉ còn lại những chiến binh của các bộ lạc tầng
dưới chót, không có quá nhiều cao thủ.
Nếu như nhận cái trách nhiệm này, chắc chắn phải đưa bộ tộc của mình lên.
Vấn đề là ai chịu nổi?
Đám Đại La Nghĩ tộc kia là bất tử bất diệt, chết rồi vẫn có thể phục sinh!
Sở Hi Thanh nắm giữ 1200 vạn Đại La Nghĩ tộc, hắn đã mạnh đến cực điểm.
Mà hiện giờ, trong ngoài Bất Chu sơn còn có mấy tỷ Cự linh và mấy chục tỷ nô
bộ và dị tộc.
Thần Ý Xúc Tử Đao của tên ác ma kia bây giờ đã mạnh đến trình độ nào, vậy
thì khó có thể suy đoán.
Không thấy Hoàng Thiên Viêm vẫn ru rú trên tầng sáu, không dám bước chân
ra ngoài một bước sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK