Vẻ mặt Sở Hi Thanh hơi khó hiểu: “Ta không hiểu, vì sao kiếm tâm của Hạ sư
bá lại nát, lại vì sao mà nhập ma?”
Hắn khá là tò mò, cho nên cũng điều tra về vụ việc năm đó.
Nhưng Sở Hi Thanh lại không điều tra được gì cả, chỉ biết chuyện năm đó xảy
ra rất bất ngờ và đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào cả, cũng không có ia có
thể nói ra lý do.
Sau đó tông môn cũng từng điều tra, nhưng cũng không có kết quả gì.
“Ta không rõ lắm.” Sở Vân Vân lắc đầu: “Khi ta gia nhập Vô Tướng thần tông
thì Hạ sư bá đã là chuyện cũ của tông. Nhưng ta từng hỏi sư tôn, nàng nói là có
quan hệ với nữ nhân, rất có thể là có người cố ý đặt bẫy, phá nát Vô Thượng
Kiếm Tâm của hắn.”
“Nàng từng đi vào thiên lao, tự mình hỏi Hạ sư bá, nhưng khi đó Hạ sư bá đã
điên điên khùng khùng, nàng không hỏi được gì cả.”
Sở Vân Vân hít một hơi, lời nói ngậm lấy tiếc nuối: “Ngày xưa, khi Hạ sư bá
bước vào nhất phẩm thì còn trẻ hơn Thương Hải Thạch hai tuổi, thiên phú tu
luyện Thần Ý Như Tâm Kiếm của hắn còn mạnh hơn cả Thương Hải Thạch. . .
Chúng ta đến rồi.”
Sở Vân Vân nhướng mày nhìn về phía trước.
Đó là một tòa lầu các hai tầng, phạm vi chỉ khoảng bay trưởng.
Trước cửa lầu các là bốn đệ tử nội môn đang phòng thủ.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Sở Hi Thanh thì hơi bất ngờ, nhưng cũng không có ý
ngăn cản.
Phía trên đã thông báo, nói là Huyết Nhai thánh truyền có thể sẽ đến thăm vị Hạ
sư bá này.
Lúc này, một tia mùi thuốc đã bay ra từ cửa sổ.
Sở Hi Thanh vừa ngửi thấy mùi thuốc thì đã cảm thấy thấm đẫm vào phế phủ.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhướng mày lên, bởi vì hắn ngửi thấy một mùi tanh
tưởi và mục nát ở trong đó.
Khi Sở Hi Thanh đẩy cửa bước vào, cũng chỉ thấy bên trong rất trống trải.
Ngoại trừ mấy cái ghế và thùng gỗ ra, thì chỉ có một vại thuốc lớn ở trung ương,
phải mười người mới có thể ôm được vại thuốc này.
Bên trong vại thuốc là một người đang nằm, hắn phiêu đãng và lơ lửng trên mặt
nước.
Đó là một trung niên cao to khoảng bốn mươi tuổi.
Trên người hắn mặc một chiếc áo tơ trắng không dính nước, khuôn mặt thanh tú
trắng nõn, râu ngắn được tu sửa tinh tế, khí chất ôn hòa, chỉ là ánh mắt tan rã và
vô thần.
Hình tượng này khác xa với vẻ râu tóc cẩu thả, điên điên khùng khùng mà Sở
Hi Thanh tưởng tượng.
Nhưng mà cũng đúng, Lý Trường Sinh và Hạ Bạch Thạch là sư huynh đệ tình
thâm, sau khi đưa vị này về nhà, há có thể không chăm sóc cẩn thận?
Mùi mục nát bên trong thuốc cũng bắt nguồn từ Hạ Bạch Thạch.
Sở Hi Thanh đoán là do vết thương trên người Hạ Bạch Thạch, chỉ là bị áo bào
trắng kia che kín mà thôi.
Hắn nghe nói khi vị Hạ sư bá này trở về, toàn thân đều là vết thương, không có
một nơi nào là lành lặn, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Sắc mặt Sở Vân Vân nghiêm nghị, thi lễ về phía Hạ Bạch Thạch: “Đệ tử thân
truyền của Tố Phong Đao, Sở Vân Vân gặp qua Hạ sư bá!”
Sở Hi Thanh cũng thi lễ: “Đệ tử Sở Hi Thanh, gặp qua sư bá!”
Cả người Hạ Bạch Thạch lại như đầu gỗ, chỉ là khi nghe thấy ba chữ ‘Tố Phong
Đao’ thì ánh mắt mới hơi giật giật.
Nhưng cũng chỉ là hơi giật giật mà thôi, hắn còn không có hứng thú liếc mắt
nhìn bọn họ nữa kìa.
Sở Vân Vân cũng không để ý lắm, nàng đi thẳng đến bên người Hạ Bạch Thạch,
ngưng thần nhìn vị cao nhân từng leo lên Thiên Bảng này.
Lần này nàng đến đây, cũng không phải chiêm ngưỡng dung mạo chán nản của
vị sư bá này, mà là nhận được thỉnh cầu của Lý Trường Sinh.
Lý Trường Sinh muốn mời nàng nhìn xem một chút, xem có cơ hội khôi phục tu
vị cho Hạ Bạch Thạch hay không?
Sở Vân Vân tuy rằng chỉ có chút thành tựu trên y đạo, nhưng nàng rất bác học,
có kiến thức, có lẽ có thể nghĩ ra biện pháp chữa trị cho Hạ Bạch Thạch.
Đây thật ra chỉ là ngựa chết chữa thành ngựa sống thôi, làm tất cả những gì có
thể thôi.
Ngay cả đám thần y và Đan sư trong Thần Đan viện còn không thể làm được,
Sở Vân Vân quá nửa là không có biện pháp.
Có điều, nàng vẫn muốn tận một phần sức lực vì tông môn, nên cũng đáp ứng
đến xem thử.
Sở Vân Vân ngưng thần nhìn một lát, lại không có kết quả gì.
Sau đó, nàng thử thò ngón tay ra, tiếp xúc với mấy khiếu huyệt trên cơ thể Hạ
Bạch Thạch.
Sở Vân Vân liền nhíu chặt lông mày.
Tình hình của Hạ Bạch Thạch cực kỳ ác liệt, khí tức trong cơ thể như một đoàn
nước đọng, rất ít sinh cơ.
Để người ta kinh dị chính là, Hạ Bạch Thạch lại còn sống.
Tuy rằng thuốc bên trong vại đều là vật phẩm thượng giai, thậm chí có thể kéo
dài tuổi thọ cho người bình thường, nhưng thân thể Hạ Bạch Thạch lại bài xích
với dược lực này.
Sau đó, Sở Vân Vân lại đưa tay điểm vào mi tâm của Hạ Bạch Thạch, muốn dò
xét thần hồn của Hạ Bạch Thạch.
Lúc này, Hạ Bạch Thạch lại cười hì hì, vỗ bỏ tay của Sở Vân Vân.
“Sao ngươi lại cù ta? Đừng nghịch nữa!”
Sở Vân Vân nhất thời sửng sốt, nhìn về phía mu bàn tay mình.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi ngờ và khó hiểu.
Tuy rằng nàng không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng không phải người khác
muốn vỗ là vỗ được.
Danh Sách Chương: