Vương Tử Quân ôm người ngọc mềm mại trong lòng mà cảm thấy máu thịt căng phồng, xương cốt toàn thân chợt rung động, hắn không kìm lòng được vươn tay ra nâng gương mặt của Tần Hồng Cẩm trong lòng bàn tay. Một mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi bùng vào mũi hắn, hắn hôn lên mái tóc của nàng giống như một thiếu niên bên mối tình đầu của mình. Nàng lại ở trong lồng ngực hắn cất lời nỉ non:
- Vương Tử Quân, em yêu anh, thật sự yêu anh.
Trên phương diện tình cảm thì phụ nữ sẽ không nói lý, thích ai yêu ai thì dù thế nào cũng kiên trì ý kiến của mình.
Tần Hồng Cẩm vùi mình vào lồng ngực của Vương Tử Quân như sợ lạnh, ngọn núi băng giống như bị thể xác và tinh thần hòa tan, nàng cực kỳ quý trọng cơ hội lần này, tận đáy lòng vang lên tiếng thở dài:
"Mình sẽ vì người yêu mà bùng lên ngọn lửa thiêu đốt tất cả!"
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đáng yêu của Tần Hồng Cẩm, hắn khẽ cắn vành tai của nàng, đúng lúc nàng ngửa mặt lên, đầu lưỡi lướt qua môi, thế là hai bên ôm chặt lấy nhau trao nụ hôn, đầu lưỡi quấn quýt, toàn thân run rẩy. Vương Tử Quân tự nói với mình:
- Mình không phải là thần, mình là người; mình không phải là quân tử, mình là tiểu nhân mình không phải là hòa thượng, mình chỉ là Vương Tử Quân...
Sau khi có vài ý nghĩ bùng lên, lúc này Vương Tử Quân hầu như tiến công có chút bạo lực, hai bên tôi đến anh đi, khẩn trương và dữ dội, tích cực mà dai dẳng, thật sự rung động tâm can. Lúc này Vương Tử Quân có chút mê say, hắn bắt đầu cảm thấy viên mãn, chút lý trí trong lòng đã không còn, hai bàn tay bắt đầu chạy dọc theo cơ thể mềm mại của Tần Hồng Cẩm mà không chút an phận.
Đúng lúc Vương Tử Quân đang cảm thấy ý loạn tìm mê thì chợt cảm thấy một giọt nước lạnh như băng nhỏ lên mặt mình, giọt nước này giống như nước mưa đột nhiên ào xuống ngọn lửa bên dưới đập tắt tất cả ham muốn của hắn, thế là bàn tay đang thò vào trong áo của Tần Hồng Cẩm cũng rút trở về.
Cảm giác của Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không gạt được Tần Hồng Cẩm, nàng thầm cảm thấy xót xa cho thân mình, thế là ngẩng đầu đẩy Vương Tử Quân ra rồi nói:
- Anh có phải chê em bẩn không? Anh có phải cảm thấy ngày mai em phải trở thành con đàn bà của Tống Thiết Cương hay không? Anh nói đi, nói mau...
Vương Tử Quân thấy bộ dạng say xỉn của Tần Hồng Cẩm thì mới hiểu biểu hiện khác thường của nàng ngày hôm nay là vì cái gì. Nghĩ lại thì thấy một người phụ nữ đưa ra quyết định như thế có lẽ phải chịu áp lực rất lớn. Hắn cảm thấy không đành lòng, thế là dùng một tay ôm nàng vào lòng rồi khẽ nói:
- Anh yêu em, anh chỉ không muốn có được em vào lúc này, em cứ yên tâm, chuyện này anh sẽ giải quyết thích đáng.
Vương Tử Quân ôm lấy Tần Hồng Cẩm đã say đến mức bất tỉnh nhân sự đi vào một khách sạn, hắn không biết Tần Hồng Cẩm ở chỗ nào, cũng không cần biết nàng sống ở chỗ nào, hắn thầm nghĩ ôm cô gái này, để cho một người phụ nữ mệt nhọc nhiều năm được ngủ ngon...
Khi Tần Hồng Cẩm tỉnh lại thì thấy toàn thân mỏi nhừ, những ngày qua nàng luôn bận rộn vì chuyện mở siêu thị Quân Thành, nào là chạy thủ tục, phối hợp với đủ mối quan hệ, nàng đã rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc... nguồn TruyenFull.vn
Tần Hồng Cẩm chậm rãi mở mắt, nàng phát hiện mình ngủ ở một nơi xa lạ, thế là trong lòng thầm chấn động. Nàng tranh thủ thời gian nhìn ra chung quanh, sau đó ngạc nhiên phát hiện mình chỉ mặc một bộ nội y hơi mỏng, bộ ngực sữa có một nữa đang lộ ra bên ngoài.
- Đã tỉnh rồi à? Em ngủ rất ngon, khoảng thời gian qua mệt mỏi lắm phải không?
Vương Tử Quân bưng một khay thức ăn đi đến, hắn nở nụ cười thản nhiên, sau đó đặt khay thức ăn xuống bàn nhỏ, lại dùng giọng ân cần hỏi Tần Hồng Cẩm.
Tần Hồng Cẩm nhìn người đàn ông khí độ hiên ngang trước mặt mà thầm nghĩ đến chuyện đêm qua, nhớ đến tình cảnh mình nhào vào lòng Vương Tử Quân, nhớ đến nụ hôn nồng nhiệt của hắn, nhớ đến những lời hắn từ chối mình, sau đó gương mặt nàng chợt đỏ bừng...
Tần Hồng Cẩm tranh thủ chỉnh lý lại bản thân, sau đó cùng Vương Tử Quân thanh lý bữa sáng sạch sẽ. Khi nàng đặt chén cơm xuống bàn, nàng vô tình thấy trên mặt của Vương Tử Quân xuất hiện nụ cười tà dị.
- Anh cười cái gì? Bại hoại!
Vương Tử Quân cười cái gì thì Tần Hồng Cẩm tất nhiên cũng hiểu rõ, nhưng lúc này cũng không dễ nói ra. Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ hồng của Tần Hồng Cẩm mà nghiêm mặt nói:
- Anh cười vì hôm qua được ăn bánh bao và uống sữa, rất ngon.
Tần Hồng Cẩm nào không biết Vương Tử Quân đang trêu chọc mình, nhưng lú này nàng cũng không làm gì được hắn, đành phải trừng mắt bỏ qua. Nàng khẽ đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, bàn tay trắng nõn khẽ kéo màn và mở cửa, phong cảnh bên ngoài hiện rõ trước mắt nàng.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống đất, Tần Hồng Cẩm đang đứng tắm nắng thì chợt cảm thấy bị ôm chặt từ sau lưng, nàng cảm thấy hạnh phúc, nàng thích mùi hương của người đàn ông này.
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Mười một giờ mười, sao vậy?
Vương Tử Quân ôm lấy Tần Hồng Cẩm rồi khẽ hỏi.
Mười một giờ mười? Đây không phải là quá trễ rồi sao? siêu thị Quân Thành mở cửa lúc tám giờ, đây là quy củ.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng luống cuống của Tần Hồng Cẩm, hắn sao không biết nàng đang nghĩ gì, thế nên dùng giọng điềm nhiên như không nói:
- Em không cần lo lắng về chuyện siêu thị, thấy em ngủ say nên anh không nỡ đánh thức, vừa rồi anh đã đi qua sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, em cứ yên tâm đi, giám đốc Tần.
Tần Hồng Cẩm nhìn vẻ mặt thoải mái của Vương Tử Quân mà thở dài một hơi, sau đó lại dùng giọng oán hận nói:
- Anh sao không gọi em dậy? Mới khai trương một ngày đã đi làm muộn, như vậy sao có thể quản lý được? Chỉ cho phép quan viên phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn sao?
- Thế nào? Mới đó đã trở mặt rồi à? Ngày hôm qua em là người quấn lấy không cho anh đi đấy nhé?
Vương Tử Quân giả vờ cả giận nói.
- Không phải em có ý này, em ước gì mỗi ngày về sau đều được ở bên cạnh anh. Anh nói đi, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Tần Hồng Cẩm khẽ hôn lên mặt Vương Tử Quân rồi dịu dàng hỏi.
- Nên làm gì thì làm, bây giờ còn phải hỏi sao?
Tần Hồng Cẩm nghe thấy ý nghĩa trêu chọc trong lời nói của Vương Tử Quân, gương mặt nàng chợ đỏ ửng, nàng bày ra vẻ thẹn thùng, hai bàn tay không xương lại đánh lên người hắn, giả vờ cả giận nói:
- Đừng nắm chặt bím tóc người ta mà không buông được không? Nếu tiếp tục nói như vậy là xem thường người ta.
- Vậy chúng ta đi tản bộ, hai giờ sau đi đến khách sạn Cảnh Trình, anh hẹn người ta ở chỗ đó.