Vì vậy Đoạn Văn Đống rất muốn nắm bắt được ý nghĩ thật sự của Vương Tử Quân, nhưng dù thế nào thì hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó tìm hiểu cho rõ ràng.
Sau khi Mạc Tiểu Bắc quay lại, nhân viên phục vụ cũng đưa đến hai món ăn, sau đó chỉ mất mười phút thì trên bàn đã đầy ắp thức ăn. Vương Tử Quân nhìn những món này mà không khỏi mỉm cười, xem như Mạc Tiểu Bắc đã gọi những món mà vừa rồi mình bỏ qua.
Vì có Mạc Tiểu Bắc thế cho nên Đoạn Văn Đống chỉ cúi đầu dùng cơm, rất ít trò chuyện với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân thấy cảm giác buồn bực dùng cơm của Đoạn Văn Đống giống như đang chịu tội.
- Cục trưởng Văn Đống, chúng ta cũng không phải người ngoài, anh nên thả lỏng một chút, ăn như sói như hổ như vậy cũng có áp lực đấy. Vương Tử Quân trêu chọc một câu, sau đó hắn thay đổi chủ đề: - Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?
- Trưởng phòng Vương, tôi có chuyện gấp cần báo cáo với ngài. Đoạn Văn Đống nói đến đây thì đặt đũa xuống: - Trải qua tin tức tình báo của người trong đơn vị, chúng tôi đã nắm được thông tin đại khái về mạng lưới buôn lậu ở thành phố Đông Hồng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn Đoạn Văn Đống, chờ đối phương nói tiếp.
- Lúc này trong mạng lưới buôn lậu ở Nam Giang có không ít người quyền thế tham gia. Đoạn Văn Đống nói đến đây thì có chút do dự: - Triệu Thiên Hùng vừa rồi cũng là một thành viên trong mạng lưới buôn lậu.
- Mẹ hắn ta chính là Trần Thu Mai.
"Trần Thu Mai?" Vương Tử Quân vuốt ve ly trà trong tay rồi rơi vào trầm ngâm. Trần Thu Mai là người mà hắn chưa từng gặp qua, nhưng hắn lại biết về người này. Trước đây nhiêu năm người phụ nữ này từng rất sinh động trên chính đàn thành phố Đông Hồng, bây giờ đã lui sang mặt trận tổ quốc, nhưng vẫn có lực ảnh hưởng không nhỏ ở thành phố Đông Hồng.
Vương Tử Quân sở dĩ nhớ rõ cái tên này cũng là vì đây là người ký tên đầu tiên trong thư phản ánh tác phong công tác của mình gửi lên cho lãnh đạo trung ương.
- Trưởng phòng Vương, Triệu Thiên Hùng, Tần Ngọc Xuyên, Lý Thành... Đoạn Văn Đống nói ra vài cái tên người liên tiếp, sau đó khẽ nói: - Quan hệ của bọn họ rất thân thiết.
Sau khi cùng Mạc Tiểu Bắc về nhà, Vương Tử Quân cùng Đoạn Văn Đống đi vào trong phòng làm việc. Sau khi nhìn những tư liệu mà Đoạn Văn Đống cung cấp, Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm.
Những tài liệu này rất kỹ càng làm cho đầu óc Vương Tử Quân không khỏi xoay chuyển, từ tư liệu của những người này, Vương Tử Quân cảm nhận được những gì đang được che giấu sâu bên trong mạng lưới buôn lậu ở Nam Giang.
Mà trung tâm của mạng lưới này chính là Chử Ngôn Huy.
Vương Tử Quân nghĩ đến mạng lưới đan xen này mà không khỏi nhíu mày thêm chặt, hắn đặt các tài liệu kia lên bàn, sau đó dùng giọng lạnh nhạt nói: - Vì sao những người này còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Còn chưa đến thời cơ thích hợp sao?
- Trưởng phòng Vương, tuy người của chúng tôi đã phản hồi tin tức, thế nhưng những người kia làm việc cực kỳ cẩn thận, có năng lực phản điều tra rất mạnh, chúng ta căn bản chưa nắm được bất kỳ chứng cứ nào chính xác. Đoạn Văn Đống buông tay ra rồi nói tiếp: - Hơn nữa những người này giống như nghe được tin đồn, năm nay cực kỳ ẩn nhẫn, theo sự phân tích của đồng chí chúng tôi, bọn họ đã lâu rồi không tiếp tục buôn lậu.
Đánh rắn dập đầu, Vương Tử Quân hiểu điều này, nếu như người của cục công an không có chứng cứ, như vậy khó thể nào định tội người ta được. Hơn nữa người ta còn có thực lực liên hợp, cũng không phải là một người như Đoạn Văn Đống có thể trêu chọc vào.
Một thành phố Đông Hồng đã có tình huống như vậy, những địa phương khác chỉ sợ càng nhiều hơn. Vương Tử Quân nghĩ đến mạng lưới buôn lậu này, lại nghĩ đến thư tố cáo tác phong của mình, đáp án trong lòng hắn càng thêm rõ ràng.
Vương Tử Quân uống một hớp trà mà không nói thêm điều gì, hắn lẳng lặng nhìn Đoạn Văn Đống, hắn biết Đoạn Văn Đống đến tìm mình cũng không phải chỉ cho mình xem những thứ này, có lẽ còn tình huống khác cần báo cáo.
- Trưởng phòng Vương, chúng tôi vừa nhận được tin tức, ba ngày sau sẽ có một con thuyền lớn buôn lậu xe hơi và sản phẩm điện tử đến hải vực tỉnh Nam Giang, người phụ trách nhận hàng chính là nhóm Triệu Thiên Hùng. Đoạn Văn Đống nói đến đây thì dùng giọng có chút không xác định nói: - Tuy tình báo cực kỳ xác định, thế nhưng bên trong cũng có nhiều nguy hiểm.
Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm, hắn hiểu nguy hiểm mà Đoạn Văn Đống nói đến là gì. Nếu như không phải vật phẩm buôn lậu, như vậy hành động lần này sẽ là một đả kích lớn.
Vương Tử Quân không nói một lời, hắn cân nhắc nguy hiểm và được mất. Nếu như có thể bóc ra được mạng lưới buôn lậu ở Nam Giang, như vậy dô dù sau lưng những người kia khó thể che giấu được, thư tố cáo mình sẽ bị triệt tiêu sạch sẽ.
Lúc này Đoạn Văn Đống cần chấp hành quyết sách, thế nhưng Vương Tử Quân khó cho ra quyết sách, hắn có chút do dự, hành động hay là nhịn một chút rồi nói sau?
Nếu như thành công thì Vương Tử Quân sẽ như trở mình, nhưng không thành công, hắn sẽ bị thương, sẽ làm cho tình huống hắn rời khỏi Nam Giang vốn rất an toàn lại trở nên có nhiều vấn đề.
An toàn và có vấn đề, hai thứ này nên chọn thế nào?
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, hắn đi lại thong thả nhưng trong lòng rất nặng nề.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt căng cứng của Vương Tử Quân, hắn là người hiểu rõ vụ án này, thế nên biết hậu quả của hành động này là thế nào. Nếu thành công thì không còn gì để nói, nếu thất bại, như vậy không những ý nghĩa hắn ảm đạm xuống đài, còn là một đả kích cực đại với một người đang ở trong nghịch cảnh như Vương Tử Quân.
Những gì Vương Tử Quân kinh doanh ở Nam Giang sẽ vì chuyện này mà tan thành mây khói.
Cho ra lời đề nghị với lãnh đạo, thừa dịp trước khi lãnh đạo cho ra quyết sách để thẩm thấu quan điểm của mình là một việc cực kỳ nguy hiểm. Lãnh đạo cần anh cung cấp tin tức, điều này là thật, nhưng anh cũng phải cho ra cái giá phù hợp để lãnh đạo cho ra quyết sách.
Nếu như anh cung cấp tin tức mà lãnh đạo vừa nghe đã hiểu, không những không nghe vàoa còn chăm chú đối đãi, sau đó lãnh đạo cho ra quyết sách anh minh, có được hiệu quả hài lòng, tất nhiên sẽ lau mắt nhìn anh, biết đâu sẽ có một ngày anh thuận lợi lên chức? Nhưng lỡ may lãnh đạo nghe xong quan điểm của anh và cho ra quyết sách sai lầm, có phải là tất cả đã xong rồi không?