Lúc này nghĩ đến ba chữ bí thư Sầm, Uông Thanh Minh chợt bình tĩnh trở lại. Nhưng khốn nổi gương mặt Vương Tử Quân căn bản không có chút biểu hiện nào, lời nói không nặng, cũng không nhanh, vẻ mặt nghiêm nghị, điều này lại làm cho người đối diện đổ mồ hôi hột. Uông Thanh Minh nhìn Vương Tử Quân uống trà một cách thản nhiên tự đắc, hắn không khỏi thầm hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân: "Đó không phải là Vương Tử Quân không có ý kiến, thế nhưng chủ tịch Vương căn bản không muốn nói ý kiến của mình ra!"
Mình là trưởng phòng tổ chức, chủ tịch Vương không nói với mình, như vậy chuẩn bị nói với ai? Bày ra biểu hiện bí hiểm chính trị thế này là có ý gì?
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Uông Thanh Minh chợt hiểu ra, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, không khỏi cảm thấy rét run.
Người này không phải là có ý kiến kia đấy chứ?
Uông Thanh Minh tuy thầm hiểu nhưng cũng không thể nói ra, hắn biết rõ dù mình nói ra thì Vương Tử Quân cũng không có tâm tư nghe vào tai. Vì vậy sau đó hắn dùng giọng thức thời nói: - Chủ tịch Vương, tôi sẽ phản ánh ý kiến của ngài với bí thư Sầm.
Những gì Uông Thanh Minh muốn nói căn bản cũng là thứ mà Vương Tử Quân muốn biểu đạt. Lúc này Vương Tử Quân khá thỏa mãn về ngộ tính của Uông Thanh Minh, hắn không khỏi cười cười nói: - Vậy thì vất vả trưởng phòng Uông rồi.
Sau khi tiễn Uông Thanh Minh đến cửa, nhìn Uông Thanh Minh rời đi, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười thản nhiên. Lần này Uông Thanh Minh đến nhanh như vậy là ý nghĩ của ai? Tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, vì sao Uông Thanh Minh lại đến, điều này hắn càng hiểu rõ ràng hơn.
Nhưng Vương Tử Quân tuyệt đối không muốn bàn chuyện này với Uông Thanh Minh.
Nếu cần thì cũng phải chọn người để bàn.
Không phải anh muốn lợi dụng công tác trong nhiệm kỳ mới để dựng lên quyền uy của mình sao? Như vậy thì anh tự đến mà nói.
Vương Tử Quân nở nụ cười, đây là nụ cười mà Uông Thanh Minh căn bản không muốn chứng kiến. Nhưng Uông Thanh Minh căn bản cũng cảm nhận được tâm tư của Vương Tử Quân, thế là không tự chủ được cảm thấy lo lắng cho bí thư Sầm. Mặc dù Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, thế nhưng nếu muốn khởi động cán cân quyền lực cũng không phải chuyện dễ dàng. Thời gian dần trôi qua, mọi người đều có nghị luận và suy đoán riêng, quan trường Mật Đông lúc này sẽ có biến động lớn. Sự việc là như vậy, hơn nữa lại có thời gian quá dài, thế nhưng có sét mà không mưa, đến nay vẫn chưa thấy có động tác gì. Đây không phải nói rõ, không phải là Sầm Vật Cương mãi bất động, chủ yếu là vì Sầm Vật Cương có ý nghĩ như vậy thế nhưng không thể áp chế được Vương Tử Quân.
Lúc này Uông Thanh Minh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là việc đến nước này thì mình nên làm gì bây giờ?
Trực tiếp nói với bí thư Sầm sao? Bí thư Sầm sẽ có phản ứng gì? Nhưng việc đến nước này rồi mình còn làm gì khác hơn được?
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu làm cho tâm ý của Uông Thanh Minh chợt rối loạn. Ôi, chính mình là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thế nhưng quyền lợi có hạn mà trách nhiệm thì khôn cùng.
Chuyện này vẫn không thể quyết định được, Uông Thanh Minh rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà chính thức xác định điều này. Chính mình chỉ là một người truyền tin, nếu như kéo dài thì căn bản không có lợi ích gì cho mình.
"Mặc kệ, trước tiên cứ làm tốt chuyện của mình, còn những thứ khác cứ cho bọn họ níu kéo lẫn nhau!" Uông Thanh Minh cắn răng cũng không quay về phòng tổ chức, hắn cúi đầu đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Trước kia chỉ cần Uông Thanh Minh đi ra, hắn căn bản giống như hóa thân thành phật Di Lặc, trên mặt treo nụ cười tủm tỉm, cảm giác vui vẻ bao phủ người đối diện. Tất nhiên lãnh đạo có biểu hiện như vậy thì các vị đồng chí khác sẽ cực kỳ tình nguyện áp sát thân cận.
Dù sao thì bắt chuyện với một câu với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không nhất thiết có thể làm cho lãnh đạo nhớ kỹ, thế nhưng ít ra cũng làm cho lãnh đạo quen mặt mình.
Nhưng hôm nay những người muốn tiến lên chào hỏi sau khi thấy vẻ mặt của trưởng phòng Uông thì đều tránh né. Trưởng phòng Uông lúc này có lẽ là tâm tình khó chịu, có ai ngốc chạy đến dán mặt nóng lên mông lạnh?
Uông Thanh Minh không biết điều này, gương mặt hắn vẫn rất âm trầm, điều này làm cho chung quanh vang lên nhiều tiếng nghị luận. Thế nhưng cho dù biết rõ thì hắn cũng không chú ý nhiều như vậy.
Uông Thanh Minh tuy hạ quyết tâm gặp Sầm Vật Cương thế nhưng cuối cùng cũng không trực tiếp đến tìm Sầm Vật Cương, hắn chậm rãi đi về phía phòng làm việc của Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ là đại quản gia của khu văn phòng tỉnh ủy, có một số việc thương lượng với người này một chút, như vậy sẽ mạnh hơn tình huống minh đi xằng tiến bậy.
Khi Uông Thanh Minh đến thì Phương Anh Hồ còn ở trong phòng, khi Uông Thanh Minh gõ cửa đi vào thì Phương Anh Hồ đang mở miệng mắng một vị trưởng phòng. Hắn cầm một phần văn kiện trong tay, giọng nói tuy không quá lớn thế nhưng cũng làm cho vị trưởng phòng kia đỏ mặt tía tai giống như một đứa bé phạm sai lầm.
Khi thấy Uông Thanh Minh đi đến thì gương mặt đang cực kỳ nghiêm túc của Phương Anh Hồ chợt biến đổi toàn diện, bây giờ giống như một đóa hoa hướng dương. Hắn khoát tay với viên trưởng phòng thủ hạ, tỏ ý cho đối phương đi ra, sau đó mới cười tủm tỉm nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, anh đại giá quang lâm, có phải có gì cần chỉ thị không?
Uông Thanh Minh căn bản không có nhiều cạnh tranh với Phương Anh Hồ, thế nên quan hệ giữa hai người là không tệ. Uông Thanh Minh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Phương Anh Hồ rồi nói: - Thư ký trưởng Phương, nếu nói đến phương diện chỉ đạo công tác, phải là văn phòng tỉnh ủy chỉ đạo cho phòng tổ chức chúng tôi, tôi cũng không dám đảo ngược càn khôn, dĩ hạ phạm thượng.
- Ha ha, trưởng phòng Uông rõ ràng đang trêu đùa tôi. Phương Anh Hồ nói rồi đưa phần văn kiện trong tay đặt xuống trước mặt Uông Thanh Minh: - Lúc này hiệu suất công tác của văn phòng ngày càng thấp, những gì đã nói rõ một tuần trước nhưng bây giờ còn làm chưa xong, thật sự là không biết nói sao cho phải. Hừ, lòng người bàng hoàng nên cũng không đặt tâm tư lên phương diện công tác.
Phương Anh Hồ nói đến đây thì cười cười với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, bây giờ các đồng chí trong văn phòng cực kỳ muốn gặp ngài, mong ngài nhanh chóng cho ra quyết đoán để đám người kia bớt suy nghĩ miên man.
Uông Thanh Minh biết rõ "suy nghĩ miên man" trong lời nói của Phương Anh Hồ có nghĩa là gì. Nếu là lúc bình thường thì hắn sẽ nói vài câu với Phương Anh Hồ, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tư như vậy.
- Ôi, anh Phương, tôi căn bản là sắp chết phiền rồi. Uông Thanh Minh vuốt hai hàng chân mày rồi khẽ nói: - Nói không chừng tôi phải nghỉ ngơi một chút.
Phương Anh Hồ có chút sững sốt, khoảnh khắc này hắn chợt nhận ra sự khác thường của Uông Thanh Minh. Bình thường thì Uông Thanh Minh đều cực kỳ hăng hái, hôm nay xem ra có gì đó hơi khác lạ.
- Anh muốn nghỉ ngơi thì đi tìm bí thư Sầm, tôi nào dám cho anh nghỉ được? Phương Anh Hồ muốn đẩy Uông Thanh Minh đi, thế nhưng Uông Thanh Minh đến và không dễ dàng bị đuổi đi như vậy. Hắn nhìn Phương Anh Hồ rồi cười khổ nói: - Thư ký trưởng, tôi cũng rất muốn nhanh chóng làm cho xong công tác của nhiệm kỳ mới, thế nhưng bây giờ tình hình căn bản là không tốt.