Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng sau khi nghĩ trước lo sau, Diệp Thừa Dân quyết định trao đổi ý kiến với Vương Tử Quân. Tuy viên cán bộ trẻ tuổi này có chút non nớt, thế nhưng thủ đoạn làm việc lại không kém ai. Hơn nữa lại càng có ý nghĩ trong phương diện bảo toàn đại cục, càng làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.

Nên nói ra toàn bộ sự việc hay là chỉ nói cho đối phương biết rõ một phần, hay là cứ từ từu, xem đối phương có thể đạt đến tình trạng nào? Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão dù có quyền lợi làm cho người ta không ngừng hâm mộ, thế nhưng lão lại gánh chịu áp lực rất lớn.

Vì có nhiều thứ động vào sẽ ảnh hưởng đến toàn thân, cắt xương sẽ đứt gân. Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão là người lèo lái con thuyền lớn là tỉnh Nam Giang đi về phía tương lai tươi sáng. Vì thế trong quá trình lái thuyền thì lão nhất định phải đảm bảo một điều, đó là không có vật chất gì gây hại cho con thuyền, đảm bảo máy móc của con thuyền hoạt động tốt.

Diệp Thừa Dân ngẩng đầu nhìn thấy kim phút đã chỉ đến số bốn mươi, lão nhìn vào văn kiện mới được xem qua hơn phân nửa, sau đó cầm điện thoại gọi đi:

- Chấn Hưng, bí thư Vương đã đến chưa?

- Bí thư Diệp, bí thư Vương đã chờ bên ngoài hơn hai mươi phút rồi.

Khuất Chấn Hưng nhận được điện thoại của lãnh đạo thì vội vàng báo cáo.

- Cậu cho bí thư Vương vào phòng làm việc của tôi ngay.

Diệp Thừa Dân nói xong thì cúp điện thoại.

Diệp Thừa Dân dụi dụi mắt, sau đó nâng ly trà lên uống một ngụm, gương mặt chậm rãi lộ ra nụ cười.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Khuất Chấn Hưng đẩy cửa ra, Vương Tử Quân mặc một bộ tây trang màu xanh ưỡn ngực đi vào. Khi tiếng gõ cửa vang lên thì Diệp Thừa Dân đã nhìn về phía cửa, lúc này ánh mắt đặt lên gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân và Khuất Chấn Hưng.

Diệp Thừa Dân đã nhìn qua sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, biết rõ vị bí thư ủy ban tư pháp căn bản không lớn tuổi hơn thư ký của mình, thế nhưng hai người đi cùng với nhau lại có biểu hiện không giống. Khuất Chấn Hưng dù trong mắt người thường thì cũng là kẻ đắc chí, thế nhưng đi cùng Vương Tử Quân thì căn bản chỉ là sao quanh trăng, mất đi hào quang. Có lẽ vì thói quen của thư ký nên Khuất Chấn Hưng có hơi cúi người, nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, trên mặt treo nụ cười, cơ thể khảng khái, cực kỳ có tinh thần.

Mặc dù ở trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân thế nhưng Vương Tử Quân vẫn hiên ngang xoải bước, gương mặt tự tin treo nụ cười lạnh nhạt. Cảm giác tự tin này không phải chỉ là vẻ bề ngoài, còn có một cảm giác kiên nghị sâu trong lòng.

- Bí thư Tử Quân, những ngày qua sống ở Nam Giang có cảm thấy tốt không?

Với thân phận của Diệp Thừa Dân thì hoàn toàn có thể ngồi sau bàn làm việc đối thoại với Vương Tử Quân, thế nhưng lão lại lựa chọn phương án cất bước đi ra.

Vương Tử Quân nhìn Diệp Thừa Dân duỗi hai tay ra, hắn cũng tiến lên duỗi hai tay nói:

- Cảm tạ bí thư Diệp quan tâm, tôi sống rất tốt.

- Ha ha ha, cậu là người phương bắc, cậu đến Nam Giang có lẽ sẽ không quá quen thuộc. Nếu cậu có gì cần thì cứ sắp xếp, đừng quá chú trọng này nọ, nếu cậu đến Nam Giang và gầy rộc đi, như vậy tôi cũng khó ăn nói.

Diệp Thừa Dân nói rất hay, chỉ hai câu đã biểu hiện sự quan tâm đến Vương Tử Quân, còn làm cho bầu không khí thêm hài hòa. Vương Tử Quân nhìn Diệp Thừa Dân ngồi đối diện với mình, trong lòng có vài phần bội phục.

Từ khi bắt đầu đến Nam Giang thì Vương Tử Quân cảm thấy Diệp Thừa Dân căn bản không quá quan tâm đến công tác của mình, nếu không thì trong thời gian một tháng qua đã không gặp vị bí thư ủy ban tư pháp được điều đến để hỗ trợ cho lão. Nhưng lời này hắn không thể nào nói ra, vì lãnh đạo thường xuyên đến đơn vị của anh là quan tâm, thế nhưng ít đến cũng là quan tâm.

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà từ tay Khuất Chấn Hưng, hắn cười nói:

- Bí thư, nhiệm vụ này của ngài tôi chỉ có thể chứng thực phân nửa mà thôi, bây giờ dáng người tôi cũng không quá tồi, nếu ăn vào mập như heo sẽ không tốt.

Tiếng cười của hai người làm cho bầu không khí vốn có chút lạnh nhạt đã biến mất. Sau khi Khuất Chấn Hưng đóng cửa đi ra ngoài thì Diệp Thừa Dân cười nói:

- Tử Quân, cậu chuẩn bị đưa người nhà đến đây hay không? Nếu như người nhà cùng đến, như vậy cậu chỉ cần nói một tiếng, tôi không nói đến những thứ gì khác, thế nhưng sẽ cố gắng khả năng lớn nhất để cho em gái thỏa mãn.

- Cám ơn bí thư Diệp, tôi đã liên hệ tốt với Tiểu Bắc, trước mắt đã trình văn kiện chuyển nghề cho tổ chức, mà tổ chức cũng đã phân phối cô ấy đến làm công tác nghiên cứu khoa học ở trong thành phố Đông Hồng.

Câu trả lời của Vương Tử Quân làm cho Diệp Thừa Dân rất vui, lão cười nói:

- Đưa vợ con đến đây là tốt, hai người hai nơi cũng không hay, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi như cậu, rõ ràng là một loại dày vò.

Hai người nói đùa vài câu, Diệp Thừa Dân chợt thay đổi chủ đề nói:

- Bí thư Tử Quân, cậu đến Nam Giang đã hơn một tháng, cậu cũng đã có vài phần hiểu rõ về tình huống Nam Giang. Cậu nói tôi nghe xem, tôi muốn nghe xem cậu có ý kiến gì với tình hình công tác tư pháp của tỉnh Nam Giang hay không?

Vương Tử Quân khẽ híp mắt, khi hắn nhận được tin bí thư Diệp Thừa Dân muốn gặp mình, hắn chợt nghĩ rằng Diệp Thừa Dân có khả năng muốn hỏi gì đó. Lão là bí thư tỉnh ủy, lão căn bản rất bận rộn, thế nhưng cũng không thể không quan tâm đến công tác của ủy ban tư pháp cho được.

Vương Tử Quân đã suy nghĩ rất nhiều về phương án trả lời câu hỏi của bí thư Diệp Thừa Dân. Hắn biết rõ sự kiện nói chuyện lần này rất quan trọng với mình, dù sao thì một vị thường ủy muốn tăng cường độ nặng của mình phải có được sự giúp đỡ của lãnh đạo đứng đầu. Tuy hắn tin với thủ đoạn của mình sẽ có thể nắm chặt công tác tư pháp ở Nam Giang, thế nhưng hắn vẫn tình nguyện tiếp nhận sự giúp đỡ của bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân.

Vì vấn đề này mà Vương Tử Quân căn bản vứt bỏ cách thứ trò chuyện khách sáo và sáo rỗng, hắn cảm nhận được tâm tư bức thiết của bí thư tỉnh ủy về phương diện trật tự trị an.

Cho ra vài động tác lớn thì căn bản không là chuyện gì khó với Vương Tử Quân, hắn có thể thuận miệng nói ra vài hoạt động làm cho người ta cảm thấy sảng khoái. Nhưng cuối cùng hắn không lựa chọn đột phát từ phương diện này.

Lúc này ánh mắt của Diệp Thừa Dân rất nghiêm túc, trên mặt cũng không còn nụ cười như vừa rồi. Lão nhìn Vương Tử Quân, chỉ cảm thấy có chút căng thẳng, vô thức sợ câu trả lời của Vương Tử Quân căn bản không phải là kỳ vọng của mình.

- Bí thư Diệp!

Cuối cùng Vương Tử Quân cũng mở miệng, hắn cười cười nói:

- Kinh nghiệm công tác của tôi có được chỉ sau khi nắm khối tư pháp một thời gian ngắn, nhưng nói từ căn bản thì tôi cũng không phải tiến dần từng bước trong công tác tư pháp. Chẳng qua tôi cảm thấy bất kỳ công việc gì cũng cần nhiều người cố gắng, chỉ cần chúng ta chăm chú thực hiện, cho dù có đánh nát mũi trâu cũng phải xâu dây thừng qua rồi lôi đi.

Vương Tử Quân nói không quá nhanh, hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Diệp Thừa Dân, phán đoán ý nghĩ thật sự của bí thư Diệp ở phương diện này. Nhưng ý nghĩ thì tốt mà thực hiện không dễ chút nào, Diệp Thừa Dân là người tu luyện nhiều năm, so ra hắn vẫn kém hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK