Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng tiếc Hà Tiến Chung tuy là cục trưởng cục công an thế nhưng cũng không thể làm được những gì mình muốn, cũng không dám làm như vậy. Hắn trầm ngâm một lúc rồi mới trầm giọng nói:

- Giám đốc Trịnh, Khiếu Nam làm việc thật sự quá mức.

Trịnh Khiếu Đống không tiếp lời, giống như không biết Hà Tiến Chung đang nói những gì, nhưng Hà Tiến Chung lại biết Trịnh Khiếu Đống hiểu ý nghĩa trong câu nói của mình. Hơn nữa trên sự kiện này thì Trịnh Khiếu Đống còn biết nhiều thứ hơn hắn, sở dĩ Trịnh Khiếu Đống không nói gì là muốn Hà Tiến Chung tỏ thái độ. Thế là Hà Tiến Chung cũng cố ý không lên tiếng, hắn chờ phản ứng của Trịnh Khiếu Đống, hắn không tin sự việc có liên quan đến anh em ruột mà Trịnh Khiếu Đống lại có thể thờ ơ như vậy.

- Cục trưởng Hà, lần này tôi thật sự làm anh hao tổn tâm trí rồi.

Trịnh Khiếu Đống không nói quá lớn, lúc này dù là kính nhờ Hà Tiến Chung nhưng giọng điệu nhàn nhạt lại căn bản không có chút khúm núm, giống như đang hất hàm sai khiến, cực kỳ hợp tình hợp lý vậy.

Trịnh Khiếu Đống mở miệng nói năng cực kỳ lưu loát thế nhưng trong lòng Hà Tiến Chung lại cảm thấy cực kỳ bức bối, hắn trầm ngâm giây lát rồi mở miệng nói:

- Nếu giám đốc Trịnh đã nói như vậy, tôi có một lời đề nghị, đó là để cho Khiếu Nam cao chạy xa bay, như vậy tất cả mọi chuyện sẽ xong.

Trịnh Khiếu Đống khẽ nheo mắt, khi Hà Tiến Chung nói ra những lời như vậy thì hắn khẽ hớp một ngụm trà, hai mắt đang nhắm lại chợt mở ra giống như một vị trí nào đó trong lòng sinh ra cảm giác đau đớn. Hắn nhìn vào hai mắt Hà Tiến Chung, lúc này mới dùng giọng điệu âm u nói:

- Anh Hà, tôi chỉ có một đứa em, anh cũng biết rồi đấy.

Trịnh Khiếu Đống tuy nói ra một sự thật, thế nhưng trong sự thật đó lại ẩn giấu rất nhiều ý nghĩa. Hà Tiến Chung thấy Trịnh Khiếu Đống tỏ ra bức bối, hắn biết rõ đối phương có ý gì. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:

- Nếu như là trước kia thì mọi chuyện đều dễ nói, nhưng mà, giám đốc Trịnh, bây giờ không còn là như trước kia.

- Tôi cảm thấy chỉ cần anh còn ở cục công an, tất cả sẽ không có gì thay đổi.

Trịnh Khiếu Đống khẽ vuốt mặt mình một cái, sau đó dùng giọng không đếm xỉa nói.

Hà Tiến Chung nâng ly lên uống một ngụm, sau đó mới cười khổ nói:

- Không giống, thật sự là không còn giống như trước kia. Lúc này trong cục công an của chúng tôi đã xuất hiện một cây đinh, thật sự đụng việc khó làm.

Hà Tiến Chung không nói rõ nhưng Trịnh Khiếu Đống lại ngầm hiểu, hai mắt hắn vốn tỏa sáng dưới bầu trời đêm, thế nhưng vào thời điểm này lại khẽ híp lại. nguồn TruyenFull.vn

Lúc này người hiểu rõ tình cảnh của Hà Tiến Chung nhất chính là Trịnh Khiếu Đống, hắn không những biết rõ những tin tức trong thị ủy La Nam, còn biết rất rõ và rất sâu về những gì đang xảy ra trong cục công an thành phố La Nam.

Tuy Hà Tiến Chung vẫn là cục trưởng cục công an, vẫn là một người nhất ngôn cửu đỉnh trong đơn vị, thế nhưng khi bí thư Mễ đến nhận chức thì cục công an thành phố đã có những biến hóa không nhỏ.

Bí thư Mễ kia tuy là bộ đội chuyển nghề nhưng khi đến nhận chức lại được tự tay bí thư thị ủy Vương Tử Quân đến đưa tiễn, tuy trên miệng nói rằng giúp đỡ công tác của bộ đội, thế nhưng thực tế nó có ý nghĩa gì thì cả thành phố La Nam đều hiểu rõ. Bí thư Mễ nhận được sự giúp đỡ to lớn của bí thư thị ủy thành phố, tất nhiên địa vị của hắn sẽ là nước lên thuyền lên trong cục công an. Bên trong cục công an vốn không thiếu bộ đội chuyển nghề, thế cho nên chỉ sau nửa tháng thì trong cục công an thành phố La Nam chợt xuất hiện một đội ngũ có thể đối kháng lại Hà Tiến Chung.

- Chặn được thì chặn, không chặn được cũng phải chặn, em của tôi dù thế nào cũng không thể là kẻ trốn chạy, không thể nào trải qua cuộc sống lang thang như chó được.

Trịnh Khiếu Đống nói rồi khẽ phủi tay áo, hai cô gái vừa rồi đứng phục vụ chợt đi đến chiếc tủ nhỏ lấy ra một cái cặp da.

Cặp da được mở ra, bên trong là màu xanh mơn mởn, giống như những đốm lân tinh lóe sáng dưới bầu trời đêm u ám, thật sự làm cho hai mắt con người phải tỏa sáng.

Đây tất nhiên không phải là lân tinh, không phải ma trơi, Hà Tiến Chung là người có kinh nhiệm, hầu như chỉ sau giây lát tiếp xúc thì biết ngay đó là những thứ gì.

- Anh, cục trưởng Hà.

Âm thanh của Trịnh Hiểu Nam chợt truyền lên từ dưới lầu, sau đó là tiếng bước chân đi lên cầu thang.

Trịnh Hiểu Nam vẫn nói chuyện bừa bãi như cũ, ánh mắt vẫn tràn đầy bạo ngược. Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn cặp da đầy tiền mặt màu xanh có mệnh giá lớn, sau đó dùng giọng lạnh lẽo nói với Hà Tiến Chung:

- Cục trưởng Hà, tôi nghe nói có người truy nã tôi phải không?

Hà Tiến Chung thật lòng rất không muốn chọc vào loại người làm người ta tức điên lên như Trịnh Hiểu Nam, thế nhưng hắn vẫn không trả lời câu hỏi của Trịnh Hiểu Nam, hắn chỉ cười cười uống trà mà không mở miệng.

- Câm miệng, ai cho cậu đi lên đây? Còn không mau đi xuống cho tôi?

Trịnh Khiếu Đống dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua em mình, sau đó lạnh giọng quát lớn.

Trịnh Hiểu Nam không sợ trời không sợ đất nhưng lại rất kính sợ anh ruột của mình, sau khi Trịnh Khiếu Đống mở miệng thì hắn cười hì hì một tiếng, sau đó xoay người đi về phía cầu thang. Nhưng khi đi đến bậc cầu thang thì hắn chợt lớn tiếng nói:

- Anh, cục trưởng Hà, nếu ai đến gây chuyện với tôi, dù liều mạng thì tôi cũng phải xử lý hắn.

Rất nhiều kẻ thích nói những lời mạnh miệng, thế nhưng thao tác thực tế lại cách xa lời nói cả vạn dặm. Nhiều người khi mở miệng thì nói rất hay, nhưng đến thực tế thì lại không làm gì ra hồn. Hà Tiến Chung đã thấy nhiều loại người ngoài mạnh trong yếu, thế nhưng khi nghe những lời của Trịnh Hiểu Nam, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng rét run.

Hà Tiến Chung biết rõ Trịnh Hiểu Nam là loại người dám nói dám làm, anh em Trịnh gia sở dĩ có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, ngoài phương diện Trịnh Khiếu Đống là người tài giỏi có năng lực kinh doanh, chủ yếu nhất vẫn là Trịnh Hiểu Nam dám đánh dám liều mạng.

Những nhân vật như vậy luôn làm cho người ta thật lòng e ngại.

Hà Tiến Chung nghĩ đến những lời nói mạnh miệng của Trịnh Hiểu Nam, hắn vừa cảm thấy không thoải mái vừa sinh ra cảm giác chờ mong. Hắn biết những lời của Trịnh Hiểu Nam vừa rồi căn bản không phải là chĩa vào mình.

Nếu như Trịnh Hiểu Nam thật sự có thể làm giống như lời nói, như vậy cuộc sống của mình sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều. Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của Hà Tiến Chung, thế nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu rõ ràng, những việc như vậy không nên xảy ra thì hay hơn.

- Cục trưởng Hà, Khiếu Nam là người có tính cách như vậy, ngài không cần quá quan tâm. Chờ thêm vài ngày nữa tôi sẽ cố gắng giáo dục nó làm người biết quy củ.

Trịnh Khiếu Đống nói rất khách khí, trong giọng nói có vài phần nịnh nọt.

Hà Tiến Chung cười cười, hắn dùng giọng thản nhiên nói:

- Giám đốc Trịnh, chúng ta là bạn bè của nhau, Khiếu Nam là em của anh, không khác gì là em của tôi. Anh nói xem, bứt dây thì động rừng, cắt xương động gân, có ai sẽ thật sự nổi giận với em mình cho được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK