Người đàn ông ngồi phía trước Vương Tử Quân cũng xoay người lại phàn nàn với Vương Tử Quân.
Vì không quen biết nên Hà Khởi Duệ cũng buông ra cái giá của mình, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông kia rồi cười nói:
- Cậu em, tôi và cậu dù thế nào cũng là cấp bậc chú đối với các cô gái như vậy, vì thế cậu nói xem, nếu muốn ngồi thì cô ấy sẽ chọn ai?
Người đàn ông trung niên kia cười lên ha hả nói:
- Anh bạn, lời này của anh cũng không đúng, nói ra thì tôi là cấp chú, nhưng đối với anh thì tôi thấy thế nào cũng phải là cấp bác.
Người đàn ông trung niên kia cũng là kẻ khôi hài, hắn vừa nói vừa vung tay:
- Hơn nữa tôi cảm thấy ngồi trong lòng chúng ta mới đúng, dù sao thì ngồi trong lòng những người cấp bậc chú bác cũng sẽ làm cho người ta cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm cha con.
Hà Khởi Duệ nhìn bộ dạng vô liêm sỉ của đối phương, thế là chỉ có thể gật đầu chịu thua.
Vì vừa rồi có tiếng nói chung nên ba người bắt đầu nói chuyện, dù sao thì lúc này cũng là thời gian nhàn rỗi. Lúc nói chuyện ba người cũng không bày ra thân phận của mình, nhưng lại nói rất vui vẻ, dù sao thì người và người cũng có vài quan điểm phù hợp.
- Anh bạn, anh kinh doanh phương diện gì?
Hà Khởi Duệ trò chuyện rất vui với người đàn ông trung niên phía trước, lúc này hắn nhịn không được phải hỏi một câu.
- Tôi làm phim hoạt hình và game.
Người nọ cũng không do dự, hắn nhanh chóng giới thiệu nghề nghiệp của mình. Hắn nói xong thì lấy ra hai danh thiếp đưa cho hai người Vương Tử Quân.
Giám đốc Tiêu Quảng Niên của công ty trách nhiệm hữu hạn game và hoạt hình Ngôi Sao Phương Bắc. Vương Tử Quân nhìn tên trên danh thiếp, hắn vươn tay cười nói:
- Không ngờ lại gặp mặt giám đốc Tiêu ở chỗ này.
Nói thật Vương Tử Quân thật sự không biết chút gì về công ty Ngôi Sao Phương Bắc, thế nhưng hắn lại biết trong thời gian mười năm tới thì phim hoạt hình và game chính là một sản nghiệp phát triển cực mạnh. Đặc biệt là những phương diện game, khi máy tính được phổ biến thì càng phát triển mạnh mẽ.
Tiêu Quảng Niên nhìn thấy Vương Tử Quân duỗi tay ra, thế là hắn cười cười nói:
- Anh quá khách khí rồi, tôi cũng không có lý tưởng gì, ha ha ha.
Tuy Tiêu Quảng Niên nói mình không có lý tưởng, thế nhưng nhìn vào nụ cười thì biết hắn cũng là người cực kỳ tự ngạo về công ty của mình.
- Tôi là Vương Tử Quân, giám đốc Tiêu, công ty của anh sao lại đến tỉnh Sơn Nam chúng tôi rồi?
Vương Tử Quân vừa giới thiệu chính mình vừa dùng giọng giống như tùy ý nói:
- Tôi nghe nói những công ty xí nghiệp như các anh chủ yếu nên tập trung ở các thành phố phát đạt kinh tế ở duyên hải mới đúng chứ?
- À, tôi đến để giải sầu.
Tiêu Quảng Niên cũng không muốn nhiều lời ở phương diện này, hắn nói một câu tùy ý.
Vương Tử Quân cũng không hỏi nhiều về phương diện này, tuy hắn rất quan tâm đến sản nghiệp hoạt hình và game, thế nhưng hắn cũng không có ý nghĩ sẽ kéo một hạng mục cho thành phố La Nam ở ngay trên máy bay.
Máy bay tiếp tục hành trình hơn một giờ, khoảng thời gian này tiếp viên hàng không có đi đến vài lần, thế nhưng cũng không phải là nữ tiếp viên vừa ngồi trong lòng Vương Tử Quân. Nhưng những nữ tiếp viên kia tới lui qua lại, Vương Tử Quân chợt cảm thấy có vài người thi thoảng đưa mắt nhìn mình.
Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này cũng chỉ có thể cười một cái cho qua, cũng không để trong lòng. Sau khi báy bay chậm rãi hạ xuống sân bay, hắn cùng Hà Khởi Duệ nói câu hẹn gặp lại Tiêu Quảng Niên, sau đó cùng nhau đi về phía cửa ra vào.
Đám người Kim Điền Lạc cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, khi bọn họ sắp đi ra khỏi cửa thì Tiêu Quảng Niên chợt huých tay Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Anh bạn, nhìn kìa.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn lập tức nhìn theo ngón tay của Tiêu Quảng Niên. Cô tiếp viên hàng không đã ngồi trên người hắn đang đứng cách đó không xa, nàng vừa khẽ gật đầu với lữ khách, vừa nói chuyện với một nữ tiếp viên hàng không ở bên cạnh.
Vương Tử Quân cười cười mà không tiếp lời, những chuyện này đối với hắn thì chỉ là một sự kiện gặp gỡ bình thường mà thôi. Những thứ khác hắn xem như chưa từng phát sinh, cũng không muốn có những chuyện gì đó phát sinh tiếp theo.
Nhưng khi ánh mắt Vương Tử Quân nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không, lại phát hiện gương mặt nàng còn đỏ hơn cả khi ngồi trên đùi mình, bộ dạng thẹn thùng lại càng làm cho người ta phải chấn động.
- Chuyện kia...Cảm ơn anh.
Khi Vương Tử Quân đi qua bên cạnh nàng, nữ tiếp viên chợt trầm giọng nói.
Vương Tử Quân có chút sững sờ, tuy hắn không quan tâm đến sự kiện kia, thế nhưng nghe đối phương nói lời cảm tạ thì vẫn cảm thấy không biết phải làm sao. Nhưng hắn dù sao cũng là người trọng sinh, hơn nữa thân phận chìm nổi quan trường nhiều năm, thế cho nên có tâm tình vững vàng ở nhiều phương diện.
- Không cần cám ơn, đó là chuyện tôi cần làm.
Vẻ mặt Vương Tử Quân thật sự bất động, hắn dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói.
Không biết có phải những lời của Vương Tử Quân làm cho nữ tiếp viên kia nghĩ về vấn đề gì đó không, thế cho nên gương mặt của nàng càng thêm đỏ hồng. Nữ tiếp viên hàng không có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh nàng lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chợt cười cười, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Hắn không có tâm tư hái hoa ngắt cỏ, tuy cảm thấy dung mạo của nữ tiếp viên hàng không so ra cũng không kém Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn không còn tâm tư như vậy nữa. Tất nhiên hắn cũng không cần quan tâm đến phản ứng của những người khác.
- Cầm thú, anh bạn, anh đã có những hành động như vậy, bây giờ người ta cảm ơn thì anh bạn lại nói đó là những việc cần làm, thật sự là quá cầm thú.
Tiêu Quảng Niên khẽ vỗ lên chiếc bụng mập mạp của mình, hắn nở nụ cười mập mờ nói với Vương Tử Quân.
Nhóm người Kim Điền Lạc đi theo bên cạnh Vương Tử Quân cũng không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Quảng Niên, trước đó bọn họ đã thật sự bội phục vị lãnh đạo trẻ tuổi trong sự kiện đường sắt Mân Cô, bây giờ càng phải trợn mắt nhìn.
Tiêu Quảng Niên giống như hồn nhiên không cảm thấy những ánh mắt của người chung quanh, hắn kéo tay Vương Tử Quân rồi nói:
- Anh bạn, dùng ánh mắt của một người có kinh nghiệm trai gái nhiều năm như anh để xem xét thì thấy cô gái kia thật sự là rất tốt, là một cô gái tốt. Nếu như có thể cưới về nhà làm vợ, như vậy sẽ thật sự xem như có diễm phúc rất lớn.
Tiêu Quảng Niên nói rồi giống như chỉ sợ người ta không nhìn rõ bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của mình, hắn lại cười gian vài tiếng, nghe vào trong tai làm cho người ta trực tiếp cho ra đánh giá với hắn.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Tiêu Quảng Niên, hắn thản nhiên nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Tôi đã có con rồi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nhanh chóng cất bước.
- Có con thì thế nào? Bây giờ là thời buổi gì? Ai mà không có ba năm cô, ha ha ha, cậu nghe tôi nói này...
Tiêu Quảng Niên muốn tiến thêm một bước tìm hiểu về Vương Tử Quân, thế là hắn đẩy mạnh bước chân, cũng không quên lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.