Lúc này Tần Hồng Cẩm gọi điện thoại cho Vương Tử Quân để sắp xếp đoàn xe chở một ngàn chiếc tivi đến thành phố Sơn Viên.
May mà hai ngày này cũng không có tiết học nào, Vương Tử Quân vừa hoàn thành luận văn vừa gọi điện thoại với Tần Hồng Cẩm, cuộc sống xem như tạm ổn, cũng không quá cô đơn.
Giữa trưa ngày thứ hai, đoàn xe đi một ngày một đêm cuối cùng cũng đến thành phố Sơn Viên, Trương Thiên Tâm nhìn những chiếc tivi đóng hộp vừa được xuất xưởng mà trên mặt tràn đầy nụ cười. Có những chiếc tivi này, dù hắn thật sự có tổn thất, thế nhưng trả tiền vay ngân hàng cũng vẫn còn dư ra hai ba trăm ngàn.
- Thiên Tam, cậu đi đi, không cần dông dài với loại người kia làm gì.
Vương Tử Quân vỗ vỗ lên vai Trương Thiên Tâm, tỏ ý mình sẽ không cùng đi với đối phương. Trương Thiên Tâm khẽ gật đầu, cũng không chạy chiếc Audi, trực tiếp nhảy lên vị trí tay lái phụ của một chiếc xe tải, dẫn đầu đoàn xe dài dằng dặc chạy về phía cổng công ty của La Xương Hào.
...
La Xương Hào thản nhiên tự đắc ngồi trong phòng làm việc lắp đặt xa hoa, để cho thư ký tùy ý mát xa trên vai mình. Thư ký này mới được tuyển vào công tác, gương mặt đẹp như hoa đào, mày mắt như vẽ, làn da trắng nõn như ngọc, da thịt mềm mại, đáng yêu động lòng người, thật sự là một vưu vật. Nếu như không phải tối qua dùng sức quá độ, La Xương Hào thậm chí cảm thấy nếu mình tâm huyết dâng trào, sợ rằng sẽ đẩy ngã cô thư ký này xuống mà thực hiện một vài động tác "trao đổi thân mật".
Thật ra phòng làm việc của giám đốc La còn có một phòng xép, bên trong còn có một gian khác, đối với La Xương Hào thì những tình huống tình yêu oanh liệt sẽ không thoát khỏi gian phòng bên trong. Đó là nơi tốt nhất và lý tưởng nhất với tình yêu, không những nó là nơi chứng kiến sự thân mật giữ đàn ông và phụ nữ, cũng chứng kiến nhiều lời nói dối trá của đám phụ nữ kia. Cũng chính trong gian phòng đó, hắn đã qua tay biết bao nhiêu phụ nữ, đủ mọi loại khoái cảm kéo đến, thật sự là thần tiên cũng không hơn. Thử nghĩ mà xem, thời đại này hồng nhan xuất hiện lớp lớp, mình ở nơi đây thật sự giống như tụ điểm tập trung vậy, xét duyệt đủ mọi mỹ nữ.
- Giám đốc La.
Một âm thanh mang theo vài phần làm nũng giống như chất nhớt của bánh chưng chợt vang lên bên tai La Xương Hào, hắn mở mắt ra thấy ánh mắt quyến rũ của cô thư ký, thế là cơ thể mất hết sức lực của hắn không khỏi bừng lên chút sức sống.
- Có chuyện gì?
La Xương Hào khẽ duỗi tay ra sau lưng sờ soạng một chút, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ mà cũng cực kỳ lười biếng.
- Tối qua em thấy một cái dây chuyền, rất đẹp, giám đốc La....
Tiểu thư ký rõ ràng không phải là lần đầu tiên làm những chuyện như thế này, thế cho nên cách ăn nói cũng rất rõ ràng.
- Vậy thì mua đi thôi.
La Xương Hào được hai cánh tay trắng nõn của cô thư ký quấn quanh cổ, hắn chợt dùng giọng cực kỳ có hào khí nói. La công tử là một người hào phóng, là người nổi tiếng ở thành phố Sơn Viên, đặc biệt là khi đối đãi với những người phụ nữ đã từng có quan hệ thì càng vung tiền như rác, căn bản là không thèm chớp mắt. Những người phụ nữ từng có quan hệ với La công tử đã nói, nếu muốn giám đốc La mua cho thứ gì đó thì phải nắm chắc thời cơ, nắm giữ mức độ, yêu cầu phải chuẩn, như vậy hầu như có cầu sẽ có ứng nghiệm. Bây giờ La Xương Hào dù chưa đạt đến mức bồng bềnh tiên cảnh, thế nhưng hắn nghĩ về những gì xảy ra tối hôm nay, trong lòng chợt cảm thấy cực kỳ phấn khởi.
Trương Thiên Tâm, tiểu tử mày không phải rất vênh váo sao? Ông cho mày biết thế nào là lợi hại, không có tiền sao? Hì hì, vậy đừng trách ông không khách khí. Đúng rồi, còn phải gọi điện thoại cho anh Nhâm ở ngân hàng, để cho bọn họ làm thật căng, tốt nhất phải náo loạn đến Trương gia, để cho bọn họ xấu hổ.
La Xương Hào nghĩ đi nghĩ lại và cảm thấy giống như thấy được tình huống Trương Thiên Tâm quỳ gối trước mặt mình, hạ thấp thân phận để cầu xin mình tha thứ, mà người phụ nữ sau khi kết hôn không coi mình ra gì kia cũng nhất định phải đến cầ xin mình.
La Xương Hào nghĩ đến con đàn bà kia mà không tự chủ được nghĩ đến tên đàn ông họ Vương khốn kiếp, trong lòng càng căm hận, càng bức bối. Hắn thấy Trương Lộ Giai nép sát vào Vương Tử Quân, hắn cảm thấy con đàn bà này nhất định có liên quan đến tên mặt trắng họ Vương kia. Sau khi thu thập xong Trương Thiên Tâm, mình nhất định sẽ làm cho tên khốn mặt trắng kia biết tay.
La Xương Hào càng nghĩ càng nhớ đến tình huống tên họ Vương kia cười nhạo mình, một cảm giác hoài nghi chợt xuất hiện trong tận đáy lòng. Dù đánh chết hắn cũng không tin năng lực sinh con của mình có vấn đề, thế nhưng một câu nói kia thật sự giống như kim châm vào trong lòng cố chấp của hắn. Đặc biệt là vài năm qua mình rong chơi vùa hoa dập liễu khắp nơi, nhưng lại chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào dính phải phiền toái vì có mang, thế là cây kim kia càng đâm sâu vào lòng.
La Xương Hào nghĩ đến đây thì một cảm giác bực bội xuất hiện, hắn chợt vung tay giữ lấy đùi của cô thư ký phía sau, sau đó lại kéo nàng về phía mình. Cô thư ký có nhiều kinh nghiệm với hành động thế này của La Xương Hào, thế cho nên nàng cũng không phản kháng, hai bàn tay nhỏ bé mịn màng đã duỗi ra, muốn nhanh chóng giúp hắn cởi bỏ quần áo.
- Ông chủ, Trương Thiên Tâm đến.
Cửa bị đẩy ra, tên đàn ông gầy gò họ Trình nhanh chóng xông vào phòng, nhưng khi ánh mắt của hắn rơi lên người cô thư ký đang ngã vào lòng La Xương Hào, hắn chợt ý thức được mình có chút lỗ mãng.
- Trương Thiên Tâm đến rồi à? Tốt, cho hắn ta vào.
Trước kia nếu bị thủ hạ quấy rối chuyện tốt thì La Xương Hào với tâm tình khó chịu nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng hôm nay hắn phá lệ, không những không tức giận, ngược lại còn cười ha ha, tiếp tục vung tay sờ soạng cô thư ký, lại khẽ phân phó với tên đàn ông họ Trình.
Tên đàn ông họ Trình sao không biết tâm tư của La Xương Hào? Rõ ràng là muốn làm nhục Trương Thiên Tâm ở chỗ này. Hắn có chút chần chừ, cuối cùng lên tiếng báo cáo:
- Giám đốc La, Trương Thiên Tâm nói ngài đi xuống một chuyến, hắn đến để chuyển tivi cho chúng ta.
"Đến đưa tivi?"
Động tác của La Xương Hào chợt dừng lại, bàn tay đang sờ soạng trên người cô thư ký cũng dừng lại, chợt buông lỏng. Cô thư ký vốn bị bàn tay của La Xương Hào làm cho sinh ra cảm giác đau đớn, bây giờ được giải phóng, thế là nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Nhưng thật sự không ngờ cô thư ký ngẩng đầu lên thì có chuyện xảy ra, lúc nãy nàng bị ép cho cúi xuống, bây giờ nàng ngẩng đầu lên và đập vào hạ bộ của La Xương Hào. Lúc này La Xương Hào cảm thấy bên dưới căng cứng, va chạm đột nhiên làm hắn cảm thấy tê rần, thiếu chút nữa đã té lăn xuống đất.
- Con khốn nạn này, cút ra cho tao, cút xa ra cho tao, ôi, đau chết mất...
La Xương Hào đau đến mức nhe răng nhếch miệng, lúc này hắn nào có tâm tư thương hoa tiếc ngọc? Hắn nhấc chân trái lên cho cô thư ký một đạp, nhưng khi chân của hắn nhấc lên sắp đạp vào cơ thể mềm mại của nàng, một cảm giác đau đớn khác lại từ bên dưới truyền đến.
Tên đàn ông họ Trình thấy tình huống buồn cười kia thì trong lòng cười thầm, nhưng hắn cũng chỉ có thể để nụ cười đó trong lòng, cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài. Hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh La Xương Hào, cố gắng đỡ ông chủ của mình ngồi lên mặt ghế.
- Anh nói gì? Trương Thiên Tâm thật sự đến đây sao?
La Xương Hào vừa buồn bực vừa đau đớn, sau đó hắn bức bối hỏi tên đàn ông họ Trình.
- Đúng vậy, hắn đưa theo hơn mười chiếc xe, mỗi chiếc xe đều chở đầy tivi, có lẽ cũng có hơn một ngàn chiếc tivi.
Tên đàn ông họ Trình dùng giọng cẩn thận nói.
Hơn một ngàn cái tivi, La Xương Hào chợt trầm ngâm, sau đó hắn lạnh lùng nói:
- Tiểu tử Trương Thiên Tâm này muốn chơi tôi sao? Muốn chơi trò lừa dối à? Hừ, ông đã sớm đề phòng rồi, anh gọi điện thoại đến cục công thương, để bọn họ điều người đến, nói chỉ cần ngày hôm nay đến hiện trường, ông sẽ có thưởng cho mọi người.
- Vâng.
Tên đàn ông họ Trình nghe được lời của La Xương Hào thì lập tức hạ trái tim vào lồng ngực, hắn cầm lấy điện thoại của La Xương Hào, nhanh chóng gọi ra ngoài.
Sau vài câu thì tên đàn ông họ Trình đã làm xong những phân phó của la xương hào, hắn nhìn bộ dạng ngồi giang chân của La Xương Hào, thế là tiến lên nói:
- Ông chủ, chúng ta có cho Trương Thiên Tâm đi lên không?
- Đi lên làm gì, ông sẽ xuống gặp hắn, để xem sau khi cục công thương đến khám xét những sản phẩm rác rưởi của hắn, khi đó bộ dạng chó nhà tang của nó là thế nào. Đúng rồi, anh có hỏi cục công thương sau khi xét xử có thể tiến hành phạt tiền hành vi lừa gạt của hắn không?
La Xương Hào khẽ nhúc nhích cơ thể, sau đó cẩn thận đứng lên.
- Sẽ có, sao lại không chứ? Lần này phạt tiền nhất định sẽ cho tên khốn kia biết tay. Chỉ bằng vào chút thủ đoạn của Trương Thiên Tâm mà muốn đấu với ngài thì còn kém xa lắm.
Tên đàn ông họ Trình dìu La Xương Hào xuống lầu, thật sự giống như một tên công công thời cổ đại.
Vẻ mặt La Xương Hào cũng đã giãn ra rất nhiều, hắn đi ra ngoài khu văn phòng, nhìn thấy bên dưới là một hàng xe tải, không nhịn được phải lên tiếng
- Anh xem đoàn xe kia kìa, chút nữa sẽ cho cục công thương xử lý sạch sẽ.
Trương Thiên Tâm đứng bên dưới nhìn La Xương Hào khập khiễng đi xuống, tuy không biết đối phương có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ.
- Sao vậy giám đốc La, có phải làm nhiều quá rồi khụy gối không? Ôi, đúng là quá hay, không biết là bà chị nào ra tay mà tuyệt diệu như thế?
La Xương Hào nghe được câu nói của Trương Thiên Tâm thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Thiên Tâm, sau đó bật cười nói:
- Thiên Tâm, cậu còn non lắm, đó là đoàn xe cậu chở tivi đến sao? Chờ lát nữa thì cũng đừng hối hận.
Trương Thiên Tâm nở nụ cười lạnh lùng, mặc kệ La Xương Hào thích nói gì thì nói. Nhưng bộ dạng này rơi vào trong mắt La Xương Hào, hắn cảm thấy Trương Thiên Tâm rõ ràng là có tật giật mình, hắn phân phó với tên đàn ông họ Trình ở bên cạnh:
- Trình Nhị, nói các anh em xem xét thật kỹ, nếu đã đến đây thì cũng không thể cho đi được.
- Vâng.
Trình Nhị đồng ý một tiếng, sau đó hắn vung tay lên với một đám người đứng cách đó không xa, tỏ ý canh chừng những chiếc xe tải.
- Nếu không có tiền thì ông cũng không phải chơi không với mày, mày có hợp đồng thì bố cũng có hợp đồng, mày cứ đợi đó mà bồi thường đi.
Trương Thiên Tâm thật sự rất căm hận tên khốn từng là anh rể của mình này, hắn vừa nói vừa nhổ xuống một bãi nước miếng.
La Xương Hào cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn cười hì hì nói:
- Thiên Tâm, cậu gấp làm cái gì, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, anh đây có rất nhiều tiền, chờ lát nữa chỉ cần chất lượng hàng không có vấn đề, như vậy anh đây sẽ không nói hai lời, sẽ nhận hàng và trả tiền.
Khi La Xương Hào lên tiếng thì một chiếc xe có tiêu chí chấp pháp của cục công thương chạy đến, trên xe bước xuống bảy tám tên đàn ông đội mũ nhân viên chấp pháp. Tên đàn ông đi đầu ngậm một điếu thuốc, hắn vừa xuống xe thì hô lên với La Xương Hào ở phía đối diện:
- La thiếu gia, ngài có gì cần phân phó sao?
- Hừ, Tứ Máo, chỗ này của tôi có một thằng khốn đưa tivi rác rưởi vào, thật sự không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể kéo ngài đến đây làm chủ cho đám dân đen chúng tôi.
La Xương Hào nói dù cực kỳ khách khí thế nhưng cảm giác kiêu ngạo lại không thể nào che giấu được. Text được lấy tại Truyện FULL
Tên đàn ông kia ném điếu thuốc xuống đất rồi nói:
- Thằng nào không có mắt mà dám động vào La thiếu gia? Đúng là loại không biết nông cạn.
Khi Tứ Máo nói chuyện thì Trương Thiên Tâm cũng chậm rãi nghiêng đầu qua, Tứ Máo nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Trương Thiên Tâm thì không khỏi cảm thấy run lên. Hắn là người công tác ở thành phố Sơn Viên, Tứ Máo sao không biết Trương Thiên Tâm? Bây giờ hắn chợt nghĩ ra vấn đề, hắn cũng không muốn bị kẹp trong cuộc chiến giữa hai vị công tử này.
- Trương...Trương thiếu gia.
Trương Thiên Tâm cũng căn bản không quan tâm đến Tứ Máo, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn La Xương Hào:
- Thì ra anh không tin những mặt hàng tôi cung cấp sao?
- Thiên Tâm, tôi đây cũng là đề phòng mà thôi, nếu như chất lượng tivi được đảm bảo, anh đây chút nữa sẽ dập đầu bồi tội với chú.
La Xương Hào nói bằng lời cực kỳ toan tính, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn, nhưng trong nụ cười sáng lạn này lại mang theo vẻ tự tin vô cùng. La Xương Hào cảm thấy dù anh có mạnh mẽ thế nào cũng phải căn cứ vào lực lượng của mình, dưới tình huống bình thường hắn sẽ rất cứng nhắc nhưng lại nói lời mềm mại, đây mới thật sự là biểu hiện của câu nói: "An phận là cách khoe khoang tốt nhất!"
- Mày sẽ dập đầu bồi tội với tao sao?
Vẻ mặt Trương Thiên Tâm chợt biến đổi, hắn thuận miệng nói, không muốn buông tha cho La Xương Hào.
"Dập đầu bồi tội!"
Đây chẳng qua chỉ là một lời nói trong giang hồ của La Xương Hào, hắn nào sẽ làm thật giống như vậy? Nhưng lúc này bị Trương Thiên Tâm khích tướng, hắn cũng thật sự không thể lui về phía sau.
- Là đương nhiên, La Xương Hào này trước nay nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, một giọt nước miếng rơi xuống đất cũng tạo nên một hố sâu.
La Xương Hào nghĩ đến những phán đoán của mình, hắn lại tiếp tục lên tiếng cực kỳ khí thế.
- Tốt, vậy thì kiểm hàng.
Trương Thiên Tâm chỉ chờ những lời này, sau khi xác nhận lời nói của La Xương Hào thì hắn vung tay lên với đám Oa Tử ở phía sau:
- Đưa vài chiếc tivi xuống cho giám đốc La và các nhân viên công tác của cục công thương kiểm tra.
Tứ Máo là một tên đồn trưởng của cục công thương, hắn cũng không dám đắc tội với Trương Thiên Tâm, nhưng sự việc đã đến nước này, hắn cũng không còn cách nào khác. Giữa hai người Trương Thiên Tâm và La Xương Hào thì phải đắc tội một người, hắn suy xét một phen, cuối cùng hắn chọn Trương Thiên Tâm. Không những vì đơn vị của hắn có liên quan đến La Xương Hào, càng là vì bố của La Xương Hào là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Sơn Viên.
- Chiếc này, chiếc này, còn có chiếc này.
Tứ Máo là người công tác trong thể chế nhiều năm, một khi đã hạ quyết tâm thì làm việc cực kỳ nhanh gọn linh hoạt, hắn trực tiếp chạy đến vài chiếc xe tải, chỉ vào vài thùng hàng nói.
Trước đó Trương Thiên Tâm đã xem xét hàng hóa rất kỹ, tất nhiên hắn cũng không luống cuống, hắn vung tay lên với đám người Oa Tử, hơn mười chiếc tivi được lấy từ trên xe xuống.
La Xương Hào nhìn mười chiếc tivi trước mặt, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không nỡ. Hắn có chút cảm giác e sợ cũng vì thái độ của Trương Thiên Tâm vào lúc này, thằng nhãi kia có biểu hiện trấn định tự nhiên và ung dung, còn điềm nhiên như không, chẳng lẽ chất lượng tivi không có vấn đề? Nhưng sự việc đã đến mức này, cũng không phải hắn có thể quyết định được.
- Mở thùng kiểm tra.
La Xương Hào cắn răng một cái, hắn nói với đám người Tứ Máo.
Thùng đựng tivi được mở ra, khi tem của tập đoàn Phi Hồng bị xé ra, một chiếc tivi mới tinh xuất hiện trước mặt La Xương Hào.
Vẻ mặt La Xương Hào chợt biến đổi, nhưng hắn lại nhanh chóng chỉ sang một chiếc thùng khác:
- Khui ra.
Chỉ sau vài phút thì mười thùng đã được khui ra, bên trong đều là những chiếc tivi mới tinh. Những chiếc tivi này phản xạ dưới ánh sáng mặt trởi càng làm cho La Xương Hào cảm thấy rất chướng mắt.
- Cái này...Chẳng qua chỉ là mày may mắn mà thôi.
La Xương Hào cũng không nhận thua, cũng không muốn thua, hắn chỉ vào Trương Thiên Tâm, giọng điệu có vài phần không thể tin được.
- Tốt, La Xương Hào, nếu mày đã nghi ngờ, như vậy mày cứ mở ra mà kiểm tra, nếu có thùng hàng nào có vấn đề, hôm nay Trương Thiên Tâm tao sẽ dập đầu nhận lỗi, nhưng nếu không có vấn đề, hôm nay mày phải có câu trả lời rõ ràng.
Trương Thiên Tâm lúc này càng có thêm lòng tin, lúc này tất cả oán khí trước đó chợt phát tiết, hắn cũng không chờ La Xương Hào phản ứng, nhanh chóng vung tay lên phân phó với đám Oa Tử ở phía sau.
Đám người Oa Tử đi theo Trương Thiên Tâm, tất nhiên sẽ thuần phục chủ nhân của mình. Lúc này Trương Thiên Tâm tìm về mặt mũi, đám người tất nhiên sẽ rất phấn chân, bọn họ nhanh chóng đưa xuống hơn chục chiếc thùng khác.
- Mười hai cái...Một trăm lẻ năm cái...Ba trăm hai mươi mốt cái...
Một đống tivi được khui ra, chất chồng trong khoảng sân rộng, vẻ mặt La Xương Hào biến đổi khi từng chiếc tivi được lấy ra khỏi thùng, trở nên cực kỳ khó coi. Hắn không quan tâm đến số tiền mình phải bỏ ra, hắn chỉ chú ý đến thể diện mà thôi.
Đám công tử ở thành phố Sơn Viên này chú trọng nhất hai thứ, một là tiền, hai là thể diện, chỉ cần nhổ một bãi nước bọt cũng phải xuất hiện một hố sâu. La Xương Hào nói ẩu tả trước mặt nhiều người, nếu như không có tính toán gì cả, cho dù người ta không ai dám nói gì, thế nhưng cũng là mất hết thể diện.
- La Xương Hào, còn khui thùng ra xem nữa sao? Nếu như không khui ra nữa, tao cũng chỉ có thể chờ lúc mày dập đầu nhận sai mà thôi.
Trương Thiên Tâm nhìn bộ dạng có chút run rẩy của La Xương Hào, hắn cố ý châm chọc.
- Có vấn đề về chất lượng không? Có gì cứ nói thẳng đừng sợ, có tôi đây rồi.
La Xương Hào cũng không nhìn sang Trương Thiên Tâm, lúc này hắn giống như một con bạc đang thua sạch váy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tứ Máo, ý nghĩa là gì thì quá rõ ràng rồi. Dù đám khốn nạn chúng mày làm gì cũng phải tìm ra chút vấn đề trong lô hàng này, nếu không thì ông đây cũng khó thể vượt qua được.
Dưới ánh mắt tràn đầy bức bách và chăm chú của La Xương Hào, Tứ Máo cảm thấy thật sự khổ sở, hàng điện tử của tập đoàn Phi Hồng nổi tiếng cả nước, là xí nghiệp được tổng cục công thương bình luận là chất lượng, chính mình sao có thể tùy tiện nói hàng có vấn đề?
- Không...Không có vấn đề...
Tứ Máo khổ sở nuốt một ngụm nước miếng, giọng điệu càng thêm trầm thấp. La Xương Hào tuy có quyền thế nhưng dù sao cũng là nhân viên chấp pháp, nếu như nói lời bịa đặt, lại gặp phải Trương Thiên Tâm là kẻ không dễ trêu vào, chắc chắn đến lúc cuối cùng sẽ khó thể xong việc, mèo sao có thể chịu tiếng xấu thay cho chuột?
Vẻ mặt La Xương Hào chợt trở nên vô cùng dữ tợn, cảm giác đau đớn dưới háng lúc vừa rồi đã biến mất, nhưng bây giờ giống như lại đột nhiên bùng lên. Hắn thẹn quá hóa giận, hắn chỉ chỉ vào Trương Thiên Tâm rồi thở hổn hển nói'
- Đưa tiền cho nó, để bọn nó cút đi.
La Xương Hào nói rồi đi về phía khu văn phòng của mình, hắn cũng bất chấp cảm giác đau đớn. Tuy lúc này hai chân của hắn khá căng cứng, thế nhưng đi được vài bước thì vẫn có thể khôi phục lại như bình thường.
La Xương Hào là một người thích sạch sẽ, hắn yêu cầu văn phòng phải được lau dọn một ngày ba lượt. Trước kia hắn đi nhanh sẽ không có vấn đề, nhưng bây giờ hắn quá mức vội vàng, hơn nữa chân lại có hơi đau, lúc lên lầu vì quá tức giận, cũng không quá để ý đến dưới chân, thế là bước hụt ngã đập đầu xuống đất.
- Ha ha ha, thằng nhãi họ La, đừng tưởng rằng ông nội có thể tha cho mày, tao chờ mày dập đầu bồi tội.
Trương Thiên Tâm nhìn bộ dạng La Xương Hào chó ngã dập đầu mà không khỏi cười lên thích ý, sau khi cười ha hả vài tiếng thì tất cả oán khí trước đó đều đã tan biến. Tuy hắn chỉ tổn thất vài trăm ngàn, nhưng bỏ ra vài trăm ngàn để mua một cái dập đầu của La Xương Hào thì cũng cho ra cảm giác cực kỳ an ủi. Theo những gì hắn biết thì mặt mũi của đám công tử trong thành phố Sơn Viên này nặng như núi Thái Sơn, tiền chỉ xếp hạng thứ hai mà thôi.
Trương Thiên Tâm cười lớn, lúc này trong lòng hắn chợt xuất hiện hình bóng của Vương Tử Quân. Hắn biết rất rõ, nếu không có Vương Tử Quân thì lần này kẻ khốn khổ khốn nạn chính là mình, mà không phải là La Xương Hào đang ngã xuống đất. Khi Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên, hắn dù có chút bội phục vị trí của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại nghĩ rằng mình cũng không thua kém bao nhiêu. Lần này Vương Tử Quân ra tay rất tùy ý, điều này lại làm cho những nhận thức của hắn về Vương Tử Quân có chút biến đổi, đột nhiên cảm thấy khó thể nào cân nhắc được.
Vương Tử Quân, người bạn nối khố của Trương Thiên Tâm còn bao nhiêu thứ đang che giấu mà chính mình không biết?
Trương Thiên Tâm đưa nhóm Oa Tử và cánh lái xe đi ăn một bữa no nê, sau đó hắn cầm theo một chiếc túi ni lông màu đen đi đến ký túc xá của Vương Tử Quân. Hắn nhìn bộ dạng múa bút như bay của Vương Tử Quân, sau đó đặt túi nhựa bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói:
- Tử Quân, cảm ơn cậu.
Vương Tử Quân nhìn và biết túi kia có tiền, hắn khẽ đẩy ra nói:
- Số tiền này cậu không nên cho tôi, cậu phải trả tiền nhà xưởng, mặt khác mỗi chiếc tivi giá thành phẩm là bảy trăm, cậu lời một trăm.
Vương Tử Quân nói làm cho Trương Thiên Tâm rất cảm động, hắn biết rõ Vương Tử Quân đang giúp mình, nếu như dựa theo giá cả như vậy, lần này hắn không phải mất tiền, cũng không có gì thiếu hụt...
- Tử Quân, chúng ta là anh em cũng phải tính toán cho rõ ràng...
- Tôi đang tính toán rõ ràng với cậu đấy.
Vương Tử Quân lên tiếng cắt ngang lời Trương Thiên Tâm, hắn nói tiếp:
- Có muốn cho tên khốn kia chịu thiệt không? Bạn của tôi đã cho sản xuất một mẫu mã mới, tuy khá giống nhau nhưng lại cao cấp hơn, bề ngoài đẹp hơn, giá cả lại rẻ hơn ba trăm đồng.
Một chiếc tivi rẻ hơn ba trăm, một ngàn chiếc là ba trăm ngàn, hơn nữa La Xương Hào mua tivi của mình với giá cao, xem ra lần này có thể làm cho La Xương Hào thiệt hại kha khá, ít nhất cũng là bốn đến năm trăm ngàn, xem như La Xương Hào chính thức gặp chuyện không may. Trương Thiên Tâm nhìn sang Vương Tử Quân, người này vẫn cự kỳ bình thường với gương mặt vô hại, hắn không khỏi cho đối phương một đấm rồi dùng giọng không che đậy miệng nói:
- Con bà nó, từ nhỏ tôi đã thấy cậu là kẻ không thành thật, bây giờ xem ra tính xấu càng ngày càng phát triển.
Vương Tử Quân chỉ cười ha hả với những lời thô tục không cần che giấu của Trương Thiên Tâm, hắn không nói gì, khi hắn chuẩn bị đuổi Trương Thiên Tâm đi để mình tiếp tục làm luận văn, lại bị Trương Thiên Tâm kéo đi uống rượu.
Dưới tác phong hầu như là vô lại của Trương Thiên Tâm, Vương Tử Quân cũng bị ép phải đi. Hắn đặt bài luận văn đã viết một nửa của mình lên mặt bàn, sau đó cùng Trương Thiên Tâm rời khỏi ký túc xá.
Thời gian dần trôi qua, cuộc sống của Vương Tử Quân ở trường đảng lại càng thêm phong phú, tuy hắn vì trở thành ban thủ lĩnh mà đắc tội với vài người, thế nhưng sau khi tiếp xúc với các học viên trong lớp, hắn càng ngày càng có thêm nhiều bạn bè hơn.
Tuy những người bạn này phần lớn đều là kẻ phú quý, nhưng mọi người đều cố gắng dệt hoa trên gấm, vậy là những mối quan hệ được xác lập một cách vô hình.
- Ban thủ lĩnh, anh thật sự không tầm thường, bài luận văn của anh được đưa lên báo tham khảo nội bộ.
Lý Tùng Mai cầm một tờ báo trong tay, nàng từ phương xa chạy đến nói.
Trong khoảng thời gian này Lý Tùng Mai liên tục dựa về phía Vương Tử Quân, tuy Vương Tử Quân cũng không có hảo cảm gì với người phụ nữ này, thế nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với người, dưới tình huống lá mặt lá trái, cũng có vài phần phản ứng với nàng. Lý Tùng Mai là người rất nhẫn nại, nàng luôn trăm phương ngàn kế để làm sao kéo gần khoảng cách giữa mình và Vương Tử Quân.
Lý Tùng Mai hô lên như vậy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khi Lý Tùng Mai đặt tờ báo tham khảo nội bộ trên mặt bàn của Vương Tử Quân, những người khác cũng nhanh chóng đến vây quanh.
Báo tham khảo nội bộ chính là một tờ báo lưu hành nội bộ của trường đảng tỉnh ủy, những bài báo là những thiên lý luận của các giáo sư trường đảng về một vài vấn đề, tính lý luận rất mạnh. Báo này không những được phát hành trong trường đảng tỉnh ủy, thậm chí còn có chút lực ảnh hưởng ở trong tỉnh ủy và chính quyền tỉnh. Các vị thường ủy tỉnh ủy cũng thường hay xem tờ báo này, thế cho nên có thể khẳng định sức nặng của nó trong mắt lãnh đạo tỉnh ủy.
"Xúc tiến phát triển kinh tế, cần phải xúc tiến thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế!" Vương Tử Quân nhìn bài viết vẫn còn thơm mùi mực in mà khẽ cười cười, tuy hắn không quá coi trọng bài viết của mình, nhưng luận văn của mình được phát hành trên báo nội bộ của trường đảng, đây cũng là một sự kiện đáng giá khẳng định.
...
Những ngày này La Xương Hào cảm thấy rất bức bối, động chút đã sốt ruột và tức giận, thậm chí là tự dưng nổi giận. Chưa nói đến chuyện cô thư ký làm cho bộ phận bên dưới của hắn bị ảnh hưởng, nhưng một đống tivi chất chồng chất đống trong kho cũng làm cho hắn rất là bực bội.
Lúc đầu hắn cũng không quan tâm đến đống tivi kia, tuy Trương Thiên Tâm có thể lọt qua cửa hẹp, thế nhưng hắn thu vào những chiếc tivi mới cũng không sinh ra bất kỳ vấn đề gì. Chỉ cần cửa hàng đồ điện của tập đoàn Quân Thành được khai trương, một ngàn tivi của hắn sẽ nhanh chóng được tiêu thụ mà thôi.
Nhưng sau khi cho người điều tra tin tức, La Xương Hào phát hiện cửa hàng đồ điện gia dụng kia không những có bán tivi, lại bán một loại sản phẩm cao cấp hơn của mình, nghe nói thì đó là sản phẩm nâng cấp so với tivi của mình.
Con bà nó, thăng cấp thì thăng cấp nhưng giá cả của nó lại rẻ hơn tivi của mình ba trăm đồng, chưa nói đến vấn đề chất lượng, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài thì thấy sản phẩm nâng cấp đẹp hơn nhiều, lại rẻ hơn ba trăm, thậm chí dù là hắn có ngu thế nào cũng sẽ mua bản nâng cấp này về sử dụng. Theo phong cách của La Xương Hào thì có đồ rẻ mà không mua, như vậy không phải thằng ngu cũng uổng.
Hơn một ngàn chiếc tivi với tổng số tiền là hai triệu, tuy La Xương Hào không rơi vào tình huống thâm hụt tài chính, nhưng một mớ sản phẩm đắp mền trong kho lại làm hắn cảm thấy rất nhức đầu.
"Không được, hôm nay dù làm thế nào cũng phải tìm bố mình xem xét biện pháp, cần phải xử lý ngay đống tivi kia, nếu không sẽ thật sự thua lỗ lớn!"
Tuy La Xương Hào là kẻ tranh cường háo thắng nhưng cũng có nhiều tri thức kinh doanh, hắn biết rõ hàng điện tử gia dụng sẽ ngày càng rẻ, nếu để người ta tiếp tục cho ra bản nâng cấp đời thứ hai và thứ ba, như vậy chỉ sợ đống tivi của mình sẽ biến thành đống rác.
- Ông chủ, đã hỏi thăm được chút tin tức từ ông chủ cửa hàng đồ điện Quân Thành.
Trình Nhị chạy vào phòng của La Xương Hào với gương mặt tràn đầy hưng phấn, hắn dùng giọng cực kỳ nịnh hót nói.
- Nói, rốt cuộc là ai muốn đối nghịch với ta?
La Xương Hào dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Nhị, hắn dùng giọng không chờ đợi được hỏi.
Từ sau ngày hôm đó thì Trình Nhị cảm thấy địa vị của mình ngày càng hạ thấp trong mắt La Xương Hào, đây thật sự không phải là chuyện gì tốt với hắn. Dựa vào địa vị của La Xương Hào ở thành phố Sơn Viên, nếu như La Xương Hào có thành kiến với mình, như vậy tương lai của mình coi như đi tong.
Trình Nhị nở nụ cười nịnh nọt với La Xương Hào, sau đó hắn khẽ nói:
- Ông chủ, cửa hàng Quân Thành là công ty con của tập đoàn Quân Thành ở thành phố Giang Thị, bây giờ bọn họ mở cửa hàng ở Sơn Viên, Trương Thiên Tâm cũng có cổ phần.
Tập đoàn Quân Thành, La Xương Hào nhai nuốt cái tên mà trong lòng không nhịn được phải thở dài, hèn gì mình nghe thấy cái tên cửa hàng điện tử gia dụng Quân Thành có gì đó quen quen, hóa ra đều là của tập đoàn Quân Thành. Hắn thạt sự không xa lạ gì với tập đoàn Quân Thành và chuỗi siêu thị Quân Thành, dù đây là tỉnh Sơn Nam, nhưng hắn chỉ cần đi sang Chiết Giang sẽ thấy đầy tiêu chí của tập đoàn Quân Thành.
- Trương Thiên Tâm vì sao có liên lạc với tập đoàn Quân Thành?
La Xương Hào gõ tay lên mặt bàn rồi hỏi Trình Nhị.
- Nghe nói là do Vương Tử Quân nối liên hệ.
Trình Nhị vừa trả lời vừa thầm kêu may mắn, may mà mình nghe kỹ càng, nếu như không biết gì, chỉ sợ giám đốc La sẽ càng không hài lòng với mình.
Vương Tử Quân, cái tên này thật sự làm cho La Xương Hào sinh ra cảm giác như kim đâm, đặc biệt là bộ dạng tên khốn kia cầm tay Trương Lộ Giai càng làm cho cảm giác ghen tuông của hắn bùng lên dữ dội. Chỉ là những năm nay ai cũng sợ ném chuột vỡ bình, người này là học viên của ban huấn luyện trong trường đảng, lại có Trương gia che chở, mình muốn đánh cũng không dám.
- Hừ!
La Xương Hào hừ lạnh một tiếng, hắn đi ra ngoài phòng làm việc, còn chưa đi ra đến cửa thì thấy thư ký đứng đó với hai mắt đẫm lệ, nhìn bộ dạng thì rõ ràng là muốn đến nhận tội.
La Xương Hào nhìn bộ dạng thấm đẫm nước mắt của cô thư ký mà không khỏi cảm thấy mềm lòng, nhưng hắn đi lại và vẫn cảm thấy bên dưới có chút đau đớn, vậy là lửa giận trong lòng lại bùng lên.
- Cút đi.
La Xương Hào quát một tiếng lạnh lùng, sau đó hắn nhanh chóng đi xuống lầu, cũng không quan tâm đến vẻ mặt khốn khổ của cô thư ký sau lưng. Hắn leo lên chiếc xe chờ sẵn dưới lầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi công tiểu y
Dù là thường ủy tỉnh ủy nhưng vì cũng là bí thư thành phố Sơn Viên, thế cho nên La Nhân Uy cũng không ở trong khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy, lão ở trong khu nhà của thường ủy thành phố Sơn Viên. Tuy nói ở nơi nào cũng không là vấn đề, thế nhưng điều này cũng phản ánh tâm tư của La Nhân Uy. Trong tỉnh Sơn Nam thì lão là thường ủy, nhưng có quá nhiều người sắp xếp trước lão, lão ở trong khu thường ủy tỉnh ủy thì vị trí cũng không thấp, nhưng nếu so với bí thư và chủ tịch tỉnh thì căn bản chẳng có chút ánh sáng nào. Nhưng nếu lão ở trong khu thường ủy thị ủy thì lại khác, lão là một lãnh đạo đứng đầu, đám thường ủy thị ủy đều phải vây quanh lão.
Một căn biệt thự hai tầng nhìn có vẻ khá xưa cũ nhưng lại cực kỳ khí phái, La Xương Hào xuống xe và đi vào bên trong. Mẹ của La Xương Hào đã nhiều ngày không thấy con về nhà, tất nhiên lúc này sẽ vui mừng vô hạn, nhưng La Xương Hào chủ yếu về tìm bố, thế nên hắn ứng phó vài câu với mẹ, sau đó đi về phía phòng làm việc của La Nhân Uy với bộ dạng không thể chờ đợi thêm.
La Nhân Uy hơn năm mươi tuổi, có gương mặt khá giống với La Xương Hào, ngoài có nhiều nếp nhăn và có phần uy nghiêm hơn La Xương Hào. Lúc này lão đang lẳng lặng ngồi trên ghế lật qua lật lại một bản tài liệu, một bình trà thơm đặt trên bàn.
- Còn biết về nhà sao?
La Nhân Uy nhìn thoáng qua La Xương Hào rồi lạnh lùng nói.
La Xương Hào cũng không dám tùy ý với La Nhân Uy, hắn khẽ chào một tiếng, gọi bố, sau đo đi đến bên cạnh La Nhân Uy.
- Nói đi, lần này về vì cái gì?
La Nhân Uy là bí thư thị ủy, hai mắt lão sáng như tuyết, lão căn bản không cần nghĩ cũng biết La Xương Hào về nhà vội vã như vậy để tìm mình là có phiền toái xảy ra.
- Bố, còn mua vào một đống tivi, bây giờ thật sự khó xử lý.
La Xương Hào cũng không nói nhảm, hắn trực tiếp nói.
- Nghiệp chướng, anh xem, anh đã hơn ba mươi rồi mà còn ép tôi mỗi ngày chùi đít cho anh, anh nói xem, những năm qua anh làm được gì? Sao, một cô gái tốt như Lộ Giai cũng bị anh ép cho tức giận mà bỏ đi, anh còn có thể lo lắng cho bố mẹ anh một chút không?
Vừa nhắc đến Trương Lộ Giai thì vẻ mặt La Nhân Uy trở nên cực kỳ khó coi, tài liệu trên tay cũng rơi xuống đất.
La Xương Hào thấy bố nhắc đến Trương Lộ Giai thì vẻ mặt cũng trầm xuống, nhưng hắn cũng không dám tranh luận, chỉ có thể đứng im mà thôi.
- Có đôi khi tôi hoài nghi anh có phải là con của La Nhân Uy tôi không? Cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, ngoài ăn uống thì cũng chỉ biết vui đùa. Bây giờ bố của anh còn đang tại vị, anh tưởng rằng dựa vào tên tuổi của tôi để kinh doanh thì tôi không biết sao? Nói cho anh biết, lúc này tôi còn tại vị, đến lúc tôi rời khỏi chức vụ, anh cảm thấy tiền còn dễ kiếm sao? Đã lớn như thế này rồi mà sao không chịu suy nghĩ cho đường lui của mình?
La Nhân Uy mạnh mẽ lên án đứa con không ra gì của mình, lão tỏ ra rất tức giận, sau đó vỗ bàn lấy ra một tờ báo tham khảo nói:
- Anh xem người ta này, người ta trẻ hơn anh năm tuổi mà đã là một chủ tịch huyện, hơn nữa còn có một bài luận văn được bí thư Nhiếp tự mình khen ngợi không dứt miệng. Các anh đều là thanh niên, làm sao hai bên so sánh lại cách biệt một trời một vực như vậy?
La Xương Hào cũng không quan tâm đến tạp chí mà bố mình đang cầm trong tay, nhưng khi ánh mắt của hắn rơi lên vị trí tác giả bài viết thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác oan gia ngõ hẹp. Con bà nó, bố mình sao lại khen ngợi thằng khốn kia, đúng là quá mất hứng.
La Xương Hào bị La Nhân Uy mắng như xối máu chó lên đầu, hắn cảm thấy trong lòng bừng bừng lửa giận. Hắn ở nhà ăn cơm như sói như hổ, sau đó cũng không tiếp tục ở lại, hắn ra khỏi cửa và ném cho mẹ mình một câu:
- Con còn có việc, con phải đi đây.
- Thằng khốn nạn, đôi cẩu nam nữ.
La Xương Hào ngồi trong xe thầm nghiến răng nghiến lợi mắng Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai là đôi cẩu nam nữ, thế là tâm tình sảng khoái hơn một chút. Nhưng hắn càng mắng thì càng thật sự không có kế sách nào có thể áp dụng với Vương Tử Quân, tên kia được bí thư Nhiếp khen thưởng, loại người này càng khó động vào.
- Tút, tút, tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, La Xương Hào bức bối nhìn dãy số, hắn phát hiện bên trong là ba chữ Dương Quân Tài, thế là cảm giác chán nản biến mất không còn tăm hơi.
- Anh Quân Tài, anh có gì phân phó sao?
Bởi vì hợp tính nhau, hơn nữa còn có cùng kẻ địch là Vương Tử Quân, thế cho nên mối quan hệ của La Xương Hào và Dương Quân Tài dần dần ấm lên.
- Xương Hạo, đến Cẩm Viên đi, tôi có hẹn vài người bạn, chúng ta đến tâm sự một chút.
Tuy âm thanh của Dương Quân Tài rất khách khí, lại mang theo hương vị chân thật đáng tin, thế nhưng nó lại khá cường thế làm cho La Xương Hào không thoải mái.
Dù không thoải mái thì cũng phải chịu, La Xương Hào vẫn biết sự chênh lệch của mình và Dương Quân Tài. Hắn cúp điện thoại và mắng một câu, nhưng sau đó vẫn phải chạy xe về phía Cẩm Viên.
Khách sạn Cẩm Viên thật sự có danh tiếng ở thành phố Sơn Viên, là nơi các công tử thành phố ăn chơi trác táng, danh tiếng bừng bừng. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần được đám nhân viên bộ dạng bốc lửa tiếp đãi nồng nhiệt cũng làm cho đám khách cảm thấy rất thoải mái.
La Xương Hào đi đến đại sảnh số 1 của khách sạn Cẩm Viên, hắn phát hiện không những có Dương Quân Tài, còn có vài người ngồi cùng. Nhưng trong đám người đó hắn chỉ biết thư ký của Tề Chính Hồng là Dương Tiểu Máo. Hắn khẽ gật đầu với Dương Tiểu Máo, sau đó cười ha hả nói:
- Bí thư Dương, anh đại giá quang lâm đến bây giờ mới gọi điện thoại thông báo cho tôi, có phải sợ tôi đây không có tiền mời khách không?
Dương Quân Tài cười nói:
- Anh là ông chủ lắm tiền nhiều của, tôi nào dám nghi ngờ thực lực của anh, chẳng qua là thời gian có hơi gấp, chủ tịch Tề lại rất chú ý đến sự nghiệp phát triển nông nghiệp của huyện Lô Bắc chúng tôi, thế cho nên tôi cũng chỉ có thể coi như là đến đây để hoàn thành công tác mà thôi.
Dương Quân Tài nói rất thoải mái nhưng lời nói lại có vài phần khoe khoang và đắc ý, sau khi Dương Quân Tài nói xong thì thư ký Dương Tiểu Máo cười nói:
- Chủ tịch Tề sở dĩ coi trọng như vậy không phải là vì phương hướng tốt đẹp của bí thư Dương sao? Chỉ cần hạng mục này phát triển tốt, hì hì, tỉnh Sơn Nam chúng ta sẽ có một huyện điển hình.
Lưu Truyền Pháp cũng đi theo Dương Quân Tài, ở bên cạnh hắn chính là Triệu Trung Trạch. Lúc này Triệu Trung Trạch vẫn mặc một bộ trang phục mộc mạc nhưng tóc lại xịt keo có hơi căng cứng. Sau khi nghe thấy Dương Tiểu Máo tâng bốc Dương Quân Tài, hắn cũng mở miệng nói:
- Chỉ cần có sự giúp đỡ của chủ tịch Tề, dưới sự lãnh đạo của bí thư Dương, chúng tôi có lòng tin quyết tâm biến huyện Lô Bắc thành điển hình nông nghiệp của toàn quốc.