- Ông, Long Long coi như tai nạn lao động, thế cho nên tiền viện phí phải do công ty xây dựng chi trả, điều này ngài cũng không cần lo lắng.
Vương Tử Quân gắp một miếng rau chấm nước tương rồi khẽ an ủi Đỗ Ngọ Thành.
- À, Tử Quân, lần này cậu đến thật sự làm tôi giảm bớt nhiều lo lắng. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu bọn họ không xử lý, tôi sẽ tìm đến thành phố, đến tỉnh, đến trung ương tố cáo bọn họ. Tôi cũng không tin thiên hạ này lớn như vậy nhưng không còn chỗ nào để nói lý lẽ.
Đỗ Ngọ Thành nâng ly uống một hớp sau đó đặt xuống bàn rất nặng nề, trong ánh mắt đục ngầu có vài phần kiên quyết.
Vương Tử Quân rót rượu thêm cho Đỗ lão gia tử, sau đó cười ha hả nói:
- Ông, ngài cứ yên tâm, bọn họ phải bồi thường không thiếu một đồng.
- Đúng không thể thiếu một đồng nào.
Đỗ Tam Thúc nãy giờ uống rượu luôn cảm thấy tên thanh niên kia nói chuyện có giọng điệu khá lớn lối giống như đang trôi nổi giữa không trung mà chẳng phải ngồi trên bàn ăn. Nhưng lúc này lão cũng không muốn chọc giận vị trưởng họ đang ngồi trên bàn, nếu không Đỗ Ngọ Thành nổi giận đuổi mình ra khỏi bàn thì cũng mất mặt. Thế cho nên dù lão có thật sự nghi vấn với những lời nói mạnh miệng của Vương Tử Quân, lão vẫn chỉ có thể nói vài lời phụ họa mà thôi.
Lý Cẩm Hồ và Thái Thần Bân cũng được mời đến bàn rượu, nhưng hai người kia căn bản chỉ cười mà không nói lời nào. Đặc biệt là Thái Thần Bân, trên cơ bản đều không mở miệng, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía Nhị nha đầu.
Nếu nói lúc này người bận rộn nhất phải là Nhị nha đầu, dù thật sự không có món gì quá ngon thế nhưng tất cả đều từ hai bàn tay của nàng mà ra. Nàng liên tục bưng thức ăn lên, dưới khí trời khô nóng vào thời điểm này, gương mặt nàng càng trở nên đỏ ửng.
- Tuýt tuýt tuýt.
Những tiếng còi xe máy từ phương xa truyền đến, vài phút sau xe máy dừng lại cách nhà Đỗ Ngọ Thành không xa, khi xe tắt máy thì tiếng gõ cửa vang lên.
Không đợi Nhị nha đầu mở miệng hỏi thì cổng đã bị đẩy ra, hai tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi vào bên trong. Hai người đàn ông nhìn đám người Vương Tử Quân đang dùng cơm, sau đó trầm giọng nói:
- Chiếc xe bên ngoài là của ai?
...
- Anh Hà, anh thấy điều hòa của xe tôi như thế nào?
Dù mặt trời đã ngã về tây nhưng bầu không khí vẫn oi nóng, cũng không vì vắng bóng mặt trời mà tiêu tán, lúc này chỉ đi ra bên ngoài một lúc đã vã đầy mồ hôi.
Nếu nói hưởng thụ tốt nhất vào lúc này chính là ngồi trong phòng điều hòa, đón nhận những luồng gió mát lạnh. Nếu không có phúc được ngồi trong phòng điều hòa, như vậy ngồi trong xe điều hòa cũng là một hưởng thụ không tệ.
Lúc này chủ tịch Hà đang ngồi trong xe điều hòa, từng luồng gió mát thổi ra làm cho chủ tịch Hà cảm thấy toàn thân sảng khoái, thế là không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tên tên đàn ông ở phía đối diện.
"Con bà no, một con chó chạy trốn mà được ngồi trên chiếc xe thế này, trong khi ông đường đường là cán bộ cấp phó phòng lại chỉ có thể uất ức ngồi trên xe máy!"
Chủ tịch Hà nghĩ đến chiếc xe máy mà trước nay mình phải chạy, thế là trong lòng càng bùng lên cảm giác bị đè nén.
- À, điều hòa rất tốt, bên ngoài thật sự giống như một cái lồng hấp, vào trong này thật sự cảm thấy rất thoải mái.
Chủ tịch Hà tuy thầm mắng đối phương thế nhưng ngoài miệng lại cười ha hả nói.
Tên đàn ông mập bị chủ tịch Hà ghen ghét cũng chỉ chờ những lời nói này, chiếc xe thật sự đã làm cho hắn nhiều lần nở mày nở mặt, bây giờ thấy chủ tịch Hà nói như vậy thì hắn trở nên hớn hở, lại vỗ vào bụng mình nói:
- Tất nhiên rồi, chủ tịch Hà, chiếc xe này trước kia là của Nhị thúc của tôi, nhưng khi Nhị thúc mua Audi thì đào thải nó ra. Ông chú rất thương tôi, thế là vung tay nói: "Chí Bân, chú thấy mày mập như heo mà phát sầu, nếu không giảm béo ngay từ lúc này, đến mùa hè sao có thể chịu được nóng?"
Tên mập vừa vung vẫy hai cánh tay béo núc vừa dùng giọng đắc ý nói:
- Nhị thúc mắng như vậy nhưng thực chất lại rất thương tôi, vừa mắng yêu cầu tôi giảm cân vừa phái người đưa xe đến cho tôi, nói là để mùa hè mát mẻ một chút, nói cho chùng thì năm ngón tay trên một bàn tay cũng ở gần nhau.
Chủ tịch Hà nhìn tên mập rung đùi đắc ý dùng giọng khoe khoang nói với mình, hắn thầm mắng:
"Một đứa cháu như mày tính là cái gì? Vài năm trước không biết còn đang cày cuốc đất ở vùng nào, bây giờ trong nhà xuất hiện một nhân vật lớn, thế cho nên chó gà như mày cũng thăng thiên. Suốt ngày mở mồm là gọi Nhị thúc, chỉ sợ người ta không biết không bằng!"
- Giám đốc Lưu coi trọng cậu cũng là vì có nguyên nhân, người nào không biết cậu chính là thủ hạ trẻ tuổi nhất, có khả năng nhất của giám đốc Lưu?
Chủ tịch Hà công tác lâu năm ở tuyến xã, tất nhiên hắn đã luyện thành thói quen gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói giọng quỷ. Dù hắn thật lòng xem thường loại nhà già mới nổi như tên mập này, thế nhưng những năm gần đây nói chuyện dựa vào thực lực, chính mình và đối phương căn bản không có xung đột lợi ích, cần gì phải nói những lời làm người ta tổn thương?
- Chủ tịch Hà thật sự là người có ánh mắt tinh đời, ha ha...
Lưu Mập xòe hai bàn tay dùng sức vỗ mạnh lên vai chủ tịch Hà, sau đó nói tiếp:
- Nhị thúc rất tốt với tôi, cả thôn đều biết điều này, thế cho nên làm cho nhiều thằng ghen ghét, đám người kia nhìn thấy chiếc xe của tôi thì biến thành mắt thỏ, thật sự đỏ như mặt trời. Ông cũng không có biện pháp, ai bảo Nhị thúc không thèm quan tâm đến bọn họ.
- Chủ tịch Hà, tôi đây không có gì hay nhưng lại là người nghĩa khí, chuyện Đỗ gia không có gì lớn, nhưng sự việc giống hệt như một con ruồi, nếu cứ bay vo ve bên tai cũng làm cho người ta cảm thấy phiền phức. Vì thế anh nghe tôi nói, hai ngày tới anh tranh thủ xử lý cho xong đi, Nhị thúc của tôi còn đang chờ kết quả xử lý. Nếu sự việc gì làm ảnh hưởng đến Nhị thúc thì cũng xem như là ảnh hưởng đến tôi, nếu sự việc gì làm ảnh hưởng đến ông đây, ông sẽ cho bọn chúng nó biết thế nào là Mã vương gia có ba mắt.
Lưu mập nói xong, trên mặt có vài phần dữ tợn:
- Con bà nó, còn muốn kiện lên trên, ông sẽ cho chúng nó biết hậu quả của kiện lên trên là thế nào.
Chủ tịch Hà cũng không đáp lời tên mập Lưu Chí Bân này, hắn dùng giọng có chút do dự hỏi:
- Những năm nay có thể lái xe đến cũng có chút địa vị, chúng ta làm như vây có phát sinh sơ suất gì không?
- Có cái gì mà sơ suất? Chủ tịch Hà của tôi ơi, chúng ta làm vậy thì thế nào? Nói rằng đồn công an nhận được tin báo xe bọn họ tông phải một người, thế là đưa bọn họ về hỗ trợ điều tra, như vậy thì có hậu quả gì? Anh cũng đừng quá lo lắng, Đỗ gia căn bản chẳng có gì dựa giẫm cả, tôi đã điều tra rõ ràng rồi.
Lưu Chí Bân vung tay lên cực kỳ tự tin nói:
- Nếu không phải đột nhiên Đỗ gia có vài tên thân thích chạy xe đến thăm, ông cũng chẳng cần dùng phương pháp này để điều tra lai lịch của đối phương lam gì cho mệt.
Chủ tịch Hà khẽ gật đầu, nếu không phải cảm thấy người ngồi trong nhà Đỗ Ngọ Thành có chút địa vị, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ giữa chừng. Biện pháp của Lưu Chí Bân tuy không tính là cao siêu, nhưng nếu dùng nó để điều tra lai lịch của đối phương thì cũng có thể thực hiện được.
- Biết đâu tiểu tử kia thật sự có chút địa vị?
Chủ tịch Hà lấy thuốc ra châm lửa rồi khẽ nói.
- Tốt nhất là đối phương nên có chút địa vị, nếu không thì xem tôi thu thập hắn như thế nào. Nhưng chủ tịch Hà cũng không nên lo lắng, cho dù đối phương có chút địa vị thì có thể vượt qua Nhị thúc của tôi được sao?
Lưu Chí Bân nói đến chú của mình thì giống như toàn thân bùng sáng và đạt đến mức khí thế đỉnh phong, bàn tay mập chống hông, chiếc cổ mập cũng ngưỡng lên cực kỳ vênh váo tự đắc.
Chủ tịch Hà nghe thấy Lưu Chí Bân liên tục năm lần bảy lượt nhắc đến người chú, thế là trong lòng thầm mắng đối phương một phen, nhưng cũng không thể không dùng ánh mắt hâm mộ nhìn đối phương. Trong lòng thầm nghĩ nếu mình có một người chú như vậy, biết đâu mình cũng không cần vùi đầu vểnh mông công tác mệt mỏi ở dưới xã như thế này.
- Tất nhiên, tất nhiên rồi.
Chủ tịch Hà tuy có vài phần qua loa khi tỏ thái độ trên mặt, thế nhưng lại gật đầu như gà mổ thóc nói lời khẳng định.
Lưu Chí Bân dùng hai tay chống nạnh, gương mặt kiêu ngạo không ai bì được. Hắn đã nhiều lần liên hệ với đám cán bộ địa phương, chỉ cần nhắc đến chú mình, cho dù là lãnh đạo huyện cũng phải giảm bớt khí thế, đừng nói là loại cán bộ phó chủ tịch xã nhỏ như móng tay thế này.
Lưu Chí Bân nghĩ đến đây mà cảm thấy rất đắc ý, hắn chuẩn bị nói hồi con nhỏ chú thương mình như thế nào thì đột nhiên một luồng gió nóng ập đến. Hắn là người quen thuộc chiếc xe của mình, thế là hắn nhanh chóng vặn khóa, xe tắt máy.
Chủ tịch Hà đang hưởng thụ luồng gió mát trên xe, lúc này hắn cũng bị khí nóng làm cho khó chịu. Hắn nhìn Lưu Chí Bân đã tắt máy, dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Anh Lưu, làm sao vậy?
- Con bà nó, cạn nước! Sao lúc này đám tiểu tử của đồn công an còn chưa về? Ngay cả chút chuyện như vậy cũng làm không xong, còn làm ăn cái quái gì nữa?
Lưu Chí Bân thật sự dùng ánh mắt khó chịu nhìn về thôn ở phương xa, lại dùng giọng tức giận không thôi nói.
Chủ tịch Hà nhìn về phương xa, thấy có khói bếp bay lên, cũng thấy đám cảnh sát kia đi có hơi lâu.
...
- Làm sao vậy?
Thái Thần Bân nghe có người hỏi xe thì đưa mắt nhìn Lý Cẩm Hồ, sau đó hắn đứng lên khỏi bàn.
- Xe của các anh phải không? Vậy thì theo tôi một chuyến. Chúng tôi là người của đồn công an xã, có quần chúng báo cáo bị một chiếc xe màu đen húc phải, theo chúng tôi được biết thì ngày hôm nay chỉ có duy nhất chiếc xe của anh chạy vào thôn Đỗ Gia Khẩu.
Mình chạy xe có húc phải người nào hay không thì Thái Thần Bân biết rất rõ, lúc này nghe thấy cảnh sát hỏi như vậy thì hắn thật sự giận tím mặt. Nhưng hắn nhìn Vương Tử Quân vẫn đang ngồi uống rượu bên cạnh bàn, hắn cố gắng áp chế tâm tình của mình rồi dùng giọng bình tĩnh nói:
- Tôi có thể dùng lời chịu trách nhiệm nói cho anh biết, chúng tôi đi đường căn bản không tông phải bất kỳ người nào.
- Đồng chí, chúng tôi phá án chú ý chứng cứ pháp luật, có phải tông phải người ta hay không thì cũng chẳng phải một mình anh nói, anh phải đi theo chúng tôi tiếp nhận điều tra mới có thể cho ra kết luận.
Một tên cảnh sát khác tiến lên nói;
- Anh bây giờ không những khả nghi tông phải người ta, còn khả nghi tông xe bỏ chạy, xin anh theo chúng tôi một chuyến.
Người nhà Đỗ gia nghe được lời nói của hai tên cảnh sát thì có phản ứng rất mạnh mẽ, chỉ cần nhìn vào tốc độ của hai tên cảnh sát thì bọn họ biết rõ vì sao đối phương lại chạy đến chỗ này. Đỗ lão gia tử nhìn thấy Thái Thần Bân đứng lên thì cũng định vỗ bàn đứng lên.
Dù thế nào thì tiểu tử kia cũng đến cùng Vương Tử Quân, tuy Đỗ Ngọ Thành không biết Thái Thần Bân có quan hệ với Vương Tử Quân thế nào, nhưng ít nhất đó cũng là bạn của cháu nội đại đội trưởng. Nếu bọn họ vì chuyện liên quan đến nhà mình mà bị đưa đi đến đồn công an, như vậy lão thật sự khó thể tiếp nhận được.
- Ông Đỗ, ngài cứ ngồi xuống, để cháu giải quyết.
Vương Tử Quân vừa nói với Đỗ lão gia tử vừa nháy mắt với Lý Cẩm Hồ.
Lý Cẩm Hồ là người đi theo Vương Tử Quân nhiều năm, lúc này hắn có thể thấy được Vương Tử Quân đang nổi giận, thế là hắn đứng lên nói:
- Các anh xác định đó là chiếc xe gây chuyện sao?
- Điều này là đương nhiên, chỉ có chiếc xe này chạy qua, không phải là các anh thì là ai?
Tên cảnh sát béo cũng là kẻ quen hoành hành ngang ngược ở dưới xã, bây giờ gặp phải một người không nể mặt mình thì cảm thấy rất mất mặt. Hắn thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc, cho dù các người có người quen ở tuyến trên, ít nhất cũng phải cho các người khổ sở một phen.
- Các anh đã xác định như vậy, được, Thần Bân, hai chúng ta sẽ theo các vị cảnh sát này một chuyến, để xem rốt cuộc là chúng tôi đụng phải ai.
Lý Cẩm Hồ nói rồi khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó hắn đi ra ngoài.
Thái Thần Bân cũng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân nở nụ cười thì hắn yên tâm, cảm thấy lãnh đạo cũng không quá khó chịu. Hắn cũng không khách khí mà theo chân Lý Cẩm Hồ đi ra ngoài.
Hai tên cảnh sát thật sự cũng có ý nghĩ riêng về sự kiện lần này, vừa rồi bọn họ chạy xe máy đến và nhìn thoáng qua chiếc xe hơi trên bãi đất trống, dù bụi đất bám đầy trên xe nhưng cũng là loại xe tốt. Lúc đó hai người bọn họ có chút sợ hãi, nếu như chủ nhân của chiếc xe không chịu phối hợp thì sao? Không ngờ hai người kia cũng không nói nhiều mà đứng lên cùng đi với mình.
Đỗ Ngọ Thành thấy hai người Lý Cẩm Hồ định đi cùng hai tên cảnh sát thì chợt gấp gáp, lão định đứng lên ngăn cản thì lại bị Vương Tử Quân kéo lại:
- Chú, cứ để hai người bọn họ đi, cũng sẽ không chịu thiệt thòi gì.
Đỗ Tam Thúc cũng là cán bộ trong thôn, đã từng gặp mặt hai tên công an này. Khi thấy Đỗ Ngọ Thành đứng lên thì lão cũng định đứng lên theo, muốn nói rõ ràng với hai tên cảnh sát, lại không ngờ Vương Tử Quân giữ Đỗ Ngọ Thành lại.
"Sẽ không chịu thiệt thòi, tên thanh niên này rõ ràng là quá bừa bãi, cậu tưởng rằng có chút tiền thì giỏi lắm sao? Có một tên hàng xóm ném tiền khoe khoang và bị đám công an xã hành cho một trận nên thân, đến bây giờ thấy mặt cảnh sát còn phải đi đường vòng!"
Đỗ Tam Thúc thầm nghĩ như vậy, lão định mở miệng khuyên nhủ Vương Tử Quân, thế nên khi hai người Lý Cẩm Hồ và Thái Thần Bân đi theo hai tên cảnh sát, hắn giảm thấp âm thanh nói:
- Này cháu, lúc này tôi nói với cậu một tiếng, bây giờ cậu tốt nhất nên tìm người nói chuyện, nếu không đưa đến đồn công an thì thật sự sinh chuyện lớn...
Đỗ Tam Thúc còn chưa nói dứt lời nhưng ý nghĩa lời nói đã quá rõ ràng, Vương Tử Quân khẽ cười cười nói với Đỗ Tam Thúc:
- Tam Thúc không cần lo lắng, bọn họ biết xử lý thế nào. Ông Đỗ, cháu mời ông một ly.
Nhị nha đầu vốn cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Vương Tử Quân, nhưng lúc này thấy hắn uống rượu rất trầm ổn, bộ dạng vui vẻ như không có gì xảy ra, thế là những sợi dây cung trong lòng đột nhiên giật giật khó hiểu nguyên nhân.
Đỗ Tam Thúc thấy Vương Tử Quân căn bản không xem những lời nhắc nhở đầy thiện ý của mình ra gì thì thật sự mất hứng, nhưng có Đỗ lão gia tử ở chỗ này, lão cũng không biết nói gì hơn. Lão nhìn Đỗ lão gia tử cụng ly với Vương Tử Quân, thế thầm nghĩ tên thanh niên kia thật sự ngoài miệng không lông làm việc không tốn sức, đợi đến khi ăn quả đắng thì mới hối hận...
Khi Đỗ Tam Thúc đang lo lắng cho hai người Lý Cẩm Hồ và thái Thái Thần Bân, lúc này Lý Cẩm Hồ và Thái Thần Bân cũng đã cùng hai tên cảnh sát đi đến trước chiếc xe Audi. Tên cảnh sát mập dùng ánh mắt tò mò nhìn chiếc Audi đầy bùn đất, hắn chợt dùng giọng có chút khách khí nói với hai người Lý Cẩm Hồ:
- Anh bạn, theo chúng tôi đi, tôi cũng nói trước, chúng tôi chấp hành công vụ, cũng không phải làm khó hai người.
Lý Cẩm Hồ cười cười không nói gì, Thái Thần Bân thì đứng sau lưng Lý Cẩm Hồ, cũng chỉ cười lạnh một tiếng mà không nói gì.
Tên cảnh sát mập thấy rõ thái độ của hai người Lý Cẩm Hồ, thế là trong lòng không khỏi thầm cảm thấy có vấn đề. Thế nhưng đây là sự việc mà đồn trưởng của bọn họ sắp xếp, cho dù có gì xảy ra thì bọn họ cũng có thể đẩy trách nhiệm, thế nên tất cả cố kỵ trong lòng tan thành mây khói.
- Hừ, Nhị ca, anh xem, chiếc xe này biển số rất đẹp, là số hai, chỉ là một số hai cuối cùng, còn dễ nhớ hơn cả chiếc xe jeep của bí thư đảng ủy xã.
Tên cảnh sát gầy không biết chạy đến phía sau chiếc xe từ khi nào, hắn khẽ phủi bụi đất dính ở trên biển số, sau đó cười nói với tên cảnh sát mập.
- Xe này...
Tên cảnh sát mập định thuận miệng nói một tiếng, nhưng ngay sau đó hắn lại giống như nghĩ đến điều gì, thế là hắn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra sau xe, nhìn thấy biển số chỉ là một con số hai ở cuối cùng, thế là đầu óc chợt nổ ầm một tiếng.
Tên cảnh sát trẻ tuổi kia có lẽ nhìn vào biển số xe cũng không hiểu rõ vấn đề, dù sao thì đồn công an xã cũng không bắt xe. Nhưng tên mập là cảnh sát chính thức, hắn rất chú ý đến biển số xe, trong thành phố Đông Bộ có thể chạy chiếc xe với biển số như thế này, chỉ có thể là lãnh đạo đứng vị trí thứ hai trong thị ủy.
Lúc này tên cảnh sát mập hận không thể cho chính mình vài cái tát, mình tại sao lại ngu ngốc như vậy? Sao lại chạy thẳng qua, không biết xuống xe xem xét biển số sao? Nếu như vừa rồi được nhìn thấy biển số thì đánh chết hắn cũng không phạm vào sai lầm thế này.
Tên cảnh sát mập nhìn những con số không và con số hai trên biển số, hắn cảm thấy giống như nó biến thành những gương mặt đang cười chế nhạo mình. Hắn lắc đầu thật mạnh, hắn biết rõ biển số này tuyệt đối sẽ không xuất hiện hiện tượng làm giả, dù chủ nhân của chiếc xe không ở chỗ này, chỉ cần dựa vào chiếc xe này cũng đủ để cho đồn công an bọn họ, không, dù là cục công an huyện cũng phải điêu đứng.
- Chiếc xe này, chẳng lẽ là...
Tên cảnh sát mập không tự giác được phải đưa mắt nhìn Lý Cẩm Hồ nói.
Lý Cẩm Hồ không mở miệng nhưng Thái Thần Bân ở bên cạnh lại cười lạnh nói:
- Đúng vậy, anh nói không sai.
Tuy đã xác định nhưng sau khi nghe được lời khẳng định từ trong miệng Thái Thần Bân, tên cảnh sát mập chợt cảm thấy tâm tình của mình rơi xuống vực sâu không đáy. Lúc này nhìn hai người Thái Thần Bân và Lý Cẩm Hồ chỉ đang cười mà không nói gì, cuối cùng thì thào nói:
- Hai vị,...Hai vị, tôi...Tôi thấy đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.
- Hiểu lầm? Vừa rồi không phải anh bảo xe này tông người sao? Sự việc liên quan đến tính mạng con người thế này mà hiểu lầm được à? Đi thôi, chúng tôi theo các anh đến đồn công an điều tra rõ ràng, để xem chiếc xe này đụng phải người nào. xem tại TruyenFull.vn
Lý Cẩm Hồ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên cảnh sát, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc.
- Sao anh có thể nói chuyện với Nhị ca như vậy, tôi nói cho anh biết...
Tên cảnh sát trẻ tuổi thấy hai tên kia có chút kiêu ngạo, trong lòng thật sự nén giận, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị tên cảnh sát mập kéo lại.
Tên cảnh sát mập nhìn tên đồng sự đang tức giận mà thầm nghĩ, quay về nhất định phải báo với đồn trưởng, sau này nhận cảnh sát cũng phải nhìn xem tố chất thế nào. Cái gì gọi là tố chất? Chính là phải có ánh mắt, ngàn vạn lần không thể nhận người thân của chủ tịch xã hay cháu của bí thư đảng ủy xã, nếu loại người nào cũng ném vào đồn công an, như vậy sẽ gây phiền toái lớn.
- Chỗ này không phải cậu có thể lên tiếng.
Tên cảnh sát mập dùng giọng hung hăng dạy bảo tên cảnh sát gầy một câu, sau đó cố gắng nở nụ cười, dùng giọng khách khí nói:
- Hai vị, chuyện này rõ ràng là hiểu lầm, như vậy cũng không làm nhọc lòng hai vị, tôi sẽ trở về hỏi người tố cáo cho ra lẽ, để xem người kia rốt cuộc là có ý gì, sau đó sẽ quay lại báo cáo với hai vị rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Tên cảnh sát mập vừa nói cũng không đợi hai người Lý Cẩm Hồ lên tiếng, hắn kéo tên cảnh sát gầy, hai người cùng leo lên xe mô tô chạy ra ngoài thôn.
- Tôi còn chuẩn bị đi cùng hai người này đến đồn công an, con bà nó, mới nhìn biển số đã sợ bỏ chạy mất rồi.
Thái Thần Bân nhìn hai tên cảnh sát bỏ đi, hắn nhổ một bãi nước miếng, lại dùng giọng không cam lòng nói.
Lý Cẩm Hồ nhìn đám bụi bốc lên mù mịt, hắn khẽ cười một tiếng nói:
- Đi thôi, cần gì phải nổi giận với bọn họ.
Khi hai người đẩy cổng Đỗ gia, Đỗ Tam Thúc thật sự không tin đó là sự thật, lão đưa mắt nhìn Lý Cẩm Hồ và Thái Thần Bân, thật sự phải dùng tay dụi mắt.
- Hai tên cảnh sát đâu?
Không đợi Vương Tử Quân mở miệng thì Đỗ Tam Thúc đã ngạc nhiên hỏi.
- Hai vị đồng chí cảnh sát nhìn biển số xe của chúng tôi, sau đó kết luận không phải chúng tôi gây chuyện, sau đó chạy xe máy đi rồi.
Lý Cẩm Hồ cười cười với Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói với Đỗ Tam Thúc.
Đám người đồn công an xã khi nào thì dễ nói chuyện như vậy? Đỗ Tam Thúc thầm nghĩ và cảm thấy khá nghi ngờ.
Nhưng dù hắn có nghi ngờ thế nào thì ít nhất hai người Lý Cẩm Hồ và Thái Thần Bân đã bình an quay lại, điều này làm cho Đỗ lão gia tử rất vui vẻ, cũng uống rượu thả lỏng hơn. Khi bầu trời dần tối thì hai chai Hồng La Xuân đã cạn trơ đáy.
Khi Đỗ Tam Thúc chuẩn bị mở bình rượu thứ ba thì tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó có người chợt lên tiếng:
- Có người ở nhà không?
Cổng chậm rãi mở ra, một người đàn ông hơn bốn mươi đi vào. Người nay đeo một cặp giày da rất ít gặp ở nông thôn, cơ thể hơi mập làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy nụ cười trên mặt người này có chút bình dị gần gũi.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt Vương Tử Quân thì nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên chợt đọng lại, bàn chân đang cất bước chợt dừng lại.
- Chủ...Chủ tịch Vương...
Người mở cửa cho người đàn ông trung niên kia chính là Nhị nha đầu, khi nhìn thấy người đàn ông này thì nàng thật sự cảm thấy sợ hãi. Tuy nàng chưa từng có liên hệ với người này, nhưng nàng lại biết đối phương là ai. Nàng nhớ rõ trước đó vài ngày có vài chiếc xe hơi chạy đến đây, nói là đến thôn kiểm tra công tác, tình hình lúc đó tiền hô hậu ủng, mà người đàn ông này hình như là bí thư xã, là vị quan lớn nhất trong xã.
"Bí thư Lý là bí thư đảng ủy xã, thế cho nên nhiều người trong thôn tỏ ra cực kỳ kính sợ. Lúc này bí thư Lý xuất hiện trong nhà mình, một người với cấp bậc như vậy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến nhà mình, bây giờ đến không phải vì anh Tử Quân đấy chứ?"
Nhị nha đầu nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân vừa dùng giọng ôn hòa nói mình gọi anh ấy là anh Tử Quân, nàng chợt đỏ mặt. Nhưng khi trái tim nàng đập lên rộn rã, nàng chợt cảm thấy mình và anh Tử Quân cách biệt quá xa, căn bản cũng không thể nào là đối tượng của mình...
Khi Nhị nha đầu đang cực kỳ lo lắng, nàng chợt thấy bí thư Lý đang ngây ngốc chợt bừng tỉnh, vị bí thư này đi đến bên cạnh anh Tử Quân, gương mặt tràn đầy nụ cười nịnh nọt.
Nụ cười nịnh nọt, đó rõ ràng là nụ cười nịnh nọt. Trong trí nhớ của Nhị nha đầu, những đứa bé trong thôn muốn mình giúp đỡ cái gì đó cũng thường nở nụ cười như vậy, nhưng so sánh với nụ cười của đám trẻ thì nụ cười của bí thư Lý càng làm cho người ta cảm thấy rất chân thành.
- Chủ tịch Vương, tôi là bí thư đảng ủy xã Liêu Diêu, là Lý Toàn Sinh.
Bí thư Lý dùng giọng khô cằn giới thiệu chính mình, cũng không biết nói gì thêm. Dù trước khi đến thì hắn cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị khi gặp mặt chủ tịch Vương, cũng nghĩ ra nhiều lý do thoái thác, nhưng lúc này thấy mặt Vương Tử Quân thì cảm thấy đầu óc như ngắn lại, thật sự không biết nói gì cho phải.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lý Toàn Sinh rồi nói:
- Bí thư Lý, tôi đến thôn Đỗ Gia Khẩu để thăm trưởng bối, anh nếu không có gì thì cứ về.
"Đến thăm trưởng bối? Trưởng bối của chủ tịch Vương lại ở trong thôn thuộc địa phận xã mình quản hạt?"
Lý Toàn Sinh nhìn Đỗ lão gia tử ngồi ở vị trí chủ tịch, thế là cảm thấy đầu óc của mình khó thể xoay chuyển.
Phải nói rằng Lý Toàn Sinh đã gặp ông lão quật cường này, trước đó vì muốn tìm một câu trả lời rõ ràng cho sự kiện cháu trai bị tai nạn, ông cụ đã nhiều lần đến tìm hắn. Điều này làm hắn cảm thẩy rất phiền, trốn cũng không trốn được, thậm chí có lúc còn không muốn đi vào ủy ban xã. Không ngờ ông lão này cũng rất kiên cường, đến ủy ban xã và vào trong phòng chờ đợi hắn giống như ôm cây đợi thỏ, sống chết cũng không chịu đi. Cuối cùng hắn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể để cho chủ tịch Hà đuổi ra khỏi phòng.
Điều làm cho Lý Toàn Sinh cảm thấy khó chịu chính là không ngờ ông lão kia lại nổi giận và chạy lên huyện, thấy xe thì đón lại kêu oan. Sau khi bị ngăn chặn, ông lão này thật sự không chịu đi mà dứt khoát ngồi bên ngoài cổng khối chính quyền huyện, khi thấy người đi qua thì liên tục mở miệng chất vấn, hỏi xem ai là quan chăm lo cho dân chúng?
Khi đó nhận được điện thoại của lãnh đạo phòng văn thư của huyện, bí thư Lý tranh thủ đặt điện thoại xuống chạy lên huyện đón người. Với thể chế hiện tại thì phòng văn thư cũng được một phiếu phủ quyết, thế cho nên khi gặp ông lão họ Đỗ ở cổng khối chính quyền huyện, hận không thể giam ông lão này vào trong bệnh viên tâm thần một tháng cho bớt lo.
Không ngờ người không thể nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không đong bằng đấu, câu tục ngữ này thật sự ứng nghiệm với Đỗ lão gia tử. Đừng nhìn ông lão này râu tóc bạc trắng, gương mặt hơi gầy, hốc mắt hãm sâu mà tưởng rằng chẳng còn tinh lực, không ngờ lại có thân thích là chủ tịch Vương. Sớm biết ông lão kia có năng lực lớn như vậy thì Lý Toàn Sinh phải xem là bồ tát mới đúng, chỉ sợ hắn đi đường tắt với Đỗ lão gia tử sẽ còn tốt hơn liều mạng công tác ở xã rất nhiều lần.
Lúc này Lý Toàn Sinh thật sự hối hận, chỉ cảm thấy hối hận điên cuồng. Một con đường quá tốt mà mình lại bỏ qua, đây không phải là ngồi trên núi vàng còn đi ăn xin sao? Biết đâu ông lão kia vui sướng sẽ nói tốt cho mình vài câu trước mặt chủ tịch Vương, khi đó mình sẽ trèo lên cành cây cao của chủ tịch Vương. Ôi, rõ ràng là mình có mắt không tròng, con bà nó, xem ra sự việc này là một nuối tiếc lớn.
Người ta nói tri thức là sức mạnh, bí thư Lý cảm thấy căn bản không nên tin vào những lời này. Vì trong quan trường thì quyền thế là sức mạnh, nhưng sau khi sự việc liên quan đến Đỗ lão gia tử phát sinh, hắn thật sự không thể không xác nhận "tin tức mới là sức mạnh".
- Chủ tịch Vương, tôi đến đây để xem anh có gì phân phó hay không?
Lý Toàn Sinh nở nụ cười cực kỳ chân thành, sau đó dùng giọng cung kính xin chỉ thị nói.
- Anh về trước đi.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Lý Toàn Sinh, tỏ ý cho đối phương quay vê. Lý Toàn Sinh lên tiếng đồng ý, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà, trước khi đi còn khẽ đóng cửa lại.
- Chủ tịch thành phố...Vừa rồi bí thư Lý gọi cậu là chủ tịch thành phố sao?
Đỗ Tam Thúc trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, lão căn bản không để ý ly rượu trong tay đã đổ mất một phần.
Vương Tử Quân nhìn thấy Đỗ Ngọ Thành trừng mắt nhìn mình, hắn hoàn toàn hiểu được lời của Đỗ Tam Thúc, thế là cười cười nói:
- Tam Thúc, bây giờ cháu công tác ở thành phố Đông Bộ.
Đỗ lão gia tử lúc này cũng có chút ngồi không yên, lão cũng không ngờ Vương Tử Quân là một vị chủ tịch thành phố. Tuy bây giờ lão đã lớn tuổi nhưng cũng không kém hiểu biết hơn người còn trẻ, chủ tịch thành phố là chức vụ gì thì lão hiểu rất rõ ràng.
Nếu như không phải vừa rồi bí thư Lý gọi Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố, Đỗ Ngọ Thành cũng sẽ không tin Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố.
- Ông Đỗ, chủ tịch chính là chức vụ công tác của cháu, cháu đến chỗ ông, sẽ là cháu nội của ông mà thôi.
Vương Tử Quân cầm lấy ly rót rượu cho Đỗ Ngọ Thành, sau đó khẽ nói.
Đỗ Ngọ Thành dù sao cũng là người từng trải qua sinh tử chiến trường, lão nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhưng Đỗ Tam Thúc là cán bộ thôn, lão nâng ly rượu Vương Tử Quân rót cho mình mà khó thể nào bình tĩnh trở lại. Lão thầm nghĩ vừa rồi mình không những cùng ngồi uống rượu với chủ tịch thành phố, thậm chí còn mở miệng gọi đối phương là cháu cực kỳ thuận miệng.
- Tử Quân, chuyện Tiểu Long có thể nắm chắc chứ?
Đỗ Ngọ Thành uống một ngụm rượu rồi không nhịn được phải hỏi Vương Tử Quân.
- Ông Đỗ, đối với sự kiện này pháp luật có quy định rõ ràng, chúng ta cứ làm theo pháp luật là được.
Vương Tử Quân nói rồi nâng ly rượu lên:
- Ông, chuyện này ngày mai chúng ta sẽ đi lên tòa án yêu cầu phân xử, hôm nay mọi người chú ý uống rượu cho vui vẻ.
Ý nghĩ muốn uống rượu vui vẻ của Vương Tử Quân thật sự rất hay thế nhưng chấp hành lại rất khó khăn. Còn chưa uống được bao nhiêu thì tiếng gõ cửa vang lên, lần này có một nhóm người đi vào, kẻ nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, bí thư Lý là người đi sau cùng.
Người đi đầu tiên chính là bí thư Quách Đông Lượng huyện Uyên Lộc. Bí thư Quách Đông Lượng có thân hình cao lớn, giọng nói rất lớn, cũng là một người có tư cách trong số các vị bí thư hai quận sáu huyện trong thành phố Đông Bộ.
Khi Tiết Diệu Tiến còn là bí thư thị ủy Đông Bộ thì Quách Đông Lượng là người nổi tiếng mạnh mẽ cường thế, có người còn nói sở dĩ người này có thể ngồi trên vị trí bí thư huyện ủy nhiều năm cũng là vì có tác phong công tác quá bá đạo, quá mạnh mẽ.
Trước kia khi Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ thì đã từng gặp Địch Quan Long, nhưng hai bên cũng không có quá nhiều liên hệ.
Đứng phía sau Quách Đông Lượng chính là chủ tịch Lâm Cát Vĩ, chủ tịch Lâm Cát Vĩ có nhiều liên hệ với Vương Tử Quân hơn Quách Đông Lượng, thế nhưng lúc này hắn cũng không tiến lên tranh giành với bí thư Quách. Sau lưng hai người bọn họ chính là vài vị lãnh đạo huyện Uyên Lộc, đám người dùng ánh mắt tràn đầy cung kính nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thật sự không hài lòng về công tác của huyện Uyên Lộc với vấn đề của Đỗ gia, hắn gật đầu với Quách Đông Lượng nói:
- Bí thư Quách, vừa rồi tôi đã nói chuyện với bí thư Lý, tôi đến đây để thăm trưởng bối, các anh cũng đừng huy động nhân lực đến đây, mọi người cứ bận rộn công tác của mình đi.
Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân rất nhạt, điều này làm cho Quách Đông Lượng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Trên đường đến đây hắn đã căn bản nghe rõ sự việc của Đỗ gia, hắn vừa mắng đám thuộc hạ vừa thầm kêu không may. Trong lòng thầm nghĩ, chuyện này dù sao cũng đã xảy ra, nhưng vì sao đối phương lại là thân thích của chủ tịch Vương?
- Chủ tịch Vương, khó có cơ hội ngài đến huyện Uyên Lộc một chuyến, thế nên vừa nghe nói ngài đến thì chúng tôi đều hưng phấn đến mức hai mắt tỏa sáng, đến bây giờ còn chưa dùng cơm, ngài cũng không thể để cho chúng tôi chết đói được. Hơn nữa trưởng bối của ngài thì cũng là trưởng bối của tôi, nếu đã đến đây thì cũng phải kính lão gia tử một ly chứ?
Địch Quan Long tuy nổi tiếng cường thế nhưng lại xem xét rất kỹ, hắn đối mặt với vị chủ tịch có thể làm thay đổi cả hệ thống quan trường trong thành phố Đông Bộ thì thật sự căn bản không có chút cường thế nào cả.
Bí thư Quách vừa giải thích với Vương Tử Quân vừa cầm một chiếc ghế đến ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó hắn cười giải thích với Đỗ lão gia tử:
- Lão gia tử, tôi đói bụng xin ngài miếng cơm, ngài cũng không phản đối chứ?
- Ngồi xuống cùng ăn đi.
Đỗ lão gia tử tuy không biết Quách Đông Lượng là bí thư huyện ủy, thế nhưng nhìn bí thư Lý đi theo bên cạnh mà không dám lên tiếng, lão cũng biết đối phương có lai lịch không nhỏ. Tuy lão rất có ý kiến với đám cán bộ huyện, thế nhưng lão vẫn là một người đân trong huyện, căn bản không dám đắc tội với quan viên địa phương.
Vương Tử Quân nhìn Quách Đông Lượng đã ngồi xuống, hắn cầm đũa chỉ về phía bí thư Quách nói:
- Ai cũng nói anh Quách giỏi công tác, tôi thấy rõ ràng là nói dễ nghe hơn làm.
Vương Tử Quân cười, Quách Đông Lượng thở dài một hơi. Hắn đã có chuẩn bị với sự việc của Đỗ gia, lúc này chủ tịch Vương có thể cười, căn bản là sự việc có dư âm cứu vãn.
- Chủ tịch Lâm cũng ngồi xuống cùng ăn đi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lâm Cát Vĩ rồi không nói gì thêm.
Lâm Cát Vĩ tất nhiên hiểu ý của chủ tịch Vương, hắn đưa mắt nhìn bí thư Quách Đông Lượng, sau đó phất tay với đám người bí thư Lý ở phía sau. Đám người bí thư Lý vội vàng nở nụ cười với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng rời khỏi Đỗ gia.
- Lão gia tử, ngài năm nay thọ bao nhiêu rồi?
Quách Đông Lượng lúc này phát huy đầy đủ tài ăn nói vừa được Vương Tử Quân khen ngợi, hắn vừa cầm chai rượu rót cho Đỗ Ngọ Thành vừa cười ha hả lôi kéo làm quen.
- Sang năm thì bảy lăm.
Đỗ lão gia tử tiếp nhận ly rượu của Quách Đông Lượng rồi lớn tiếng nói.
- Nhìn ngài thật sự rất khỏe mạnh, nếu sau này tôi bằng tuổi ngài và có sức khỏe như vậy, thật sự cảm ơn trời đất.
Quách Đông Lượng mở miệng nịnh hót Đỗ lão gia tử, sau đó hắn nâng ly lên nói:
- Lão gia tử, tôi mời ngài một ly, chúc ngài phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Đỗ Ngọ Thành tiếp nhận ly rượu của Quách Đông Lượng, lão nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của bí thư Quách, trong lòng hiểu rõ vị bí thư này mời rượu cũng không phải coi trọng mình, chỉ là nể mặt Vương Tử Quân đang ngồi bên cạnh mà thôi. Lão nghĩ đến tình huống cháu trai của mình gặp chuyện không may, chính mình năm lần bảy lượt lên huyện nhưng bị chặn không cho vào, dùng biện pháp gì cũng chỉ có thể phơi nắng ngoài cổng ủy ban, thật sự không tìm được lãnh đạo và căn bản không thể nào giải quyết cho xong. Bây giờ bí thư huyện ủy lại đến mời rượu mình, tuy lão gia tử có chút khó chịu nhưng vẫn tiếp nhận.
Đỗ Ngọ Thành biết rất rõ, chính mình bây giờ không uống thì Quách Đông Lượng cũng chỉ có thể mỉm cười nhìn mà thôi, nhưng Đỗ gia dù sao cũng cần sinh tồn trong thôn Đỗ Gia Khẩu, chuyện lớn có thể tìm Vương Tử Quân, nhưng chuyện nhỏ lại không thể làm phiền chủ tịch thành phố được.
Quách Đông Lượng mời rượu Đỗ Ngọ Thành làm cho bầu không khí bàn cơm tốt hẳn lên. Đỗ Tam Thúc ngồi bên cạnh chủ tịch Lâm Cát Vĩ, đây là lần đầu tiên lão được ngồi gần và cùng uống rượu với chủ tịch huyện. Sau khi bí thư Quách mời rượu, lão nói với Nhị nha đầu đang không biết phải làm sao:
- Nhị nha đầu, cháu đi tìm thím, bắt vài con cá, sau đó làm thêm vài món.
Quách Đông Lượng cũng không buông chai rượu trong tay xuống nhưng tâm tình nóng sốt đã giảm nhiệt được phân nửa. Hắn là một cán bộ từ cơ sở đi lên, hắn hiểu rất rõ càng là lúc này càng phải làm tốt công tác với Đỗ gia, chỉ cần làm thông công tác với bọn họ, xem như cứu vãn được căng thẳng với chủ tịch Vương Tử Quân, sự việc sẽ dễ giải quyết hơn.
Khi nhóm Vương Tử Quân đang dùng cơm trong sân, lúc này ngoài sân có một đám cán bộ huyện Uyên Lộc còn chưa rời đi, vẻ mặt ai cũng cực kỳ nghiêm túc. Tất nhiên trong số này có những kẻ giả vờ nghiêm túc, nhưng cũng có kẻ thật sự nghiêm túc.
- Chủ tịch Hào, anh xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Bí thư Lý Toàn Sinh thật sự hiểu rõ chuyện gì xảy ra với Đỗ gia, vì thế mà trong lòng như bị mèo cào, nếu bí thư Vương truy cứu việc này, cũng không phải chỉ là phê bình mà thôi.
Trên gương mặt béo tốt của chủ tịch Hào cũng vã đầy mồ hôi, khong biết có phải vì thời tiết nóng bức hay không mà trong lòng cực kỳ sốt ruột. Hắn nhìn vẻ mặt lo sợ bất an của Lý Toàn Sinh, hắn cố gắng tỏ ra trấn định nói:
- Mất bò mới lo làm chuồng, thời gian cũng không quá muộn. Anh đừng quá lo lắng, sự việc sẽ sớm được giải quyết, trời sập thì sẽ có người tuyến trên chống đỡ.
"Người bên trên chống đỡ!"
Lý Toàn Sinh nhìn dáng người mập mạp và lùn hơn mình của phó chủ tịch Hào, trong lòng không khỏi thầm oán, việc này gõ lên đầu ai còn chưa xác định, chủ tịch Hào anh thì biết cái gì? Chưa nói những thứ gì khác, kẻ nào ra tay xử lý vụ này sẽ trở nên nổi tiếng. Tuy bí thư Lý nghĩ như vậy nhưng biểu hiện vẫn rất tôn trọng lãnh đạo, hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khi bí thư Lý Toàn Sinh đang cực kỳ ưu sầu thì đám nhân viên công tác của xã chuyển đến vài thùng nước mát, đám lãnh đạo đang chờ nào chịu nổi cơn nóng? Thế là cả đám lấy nước uống thả cửa.
Chủ tịch Hào uống hơn nửa chai nước, mồ hôi trên mặt giảm đi khá nhiều. Sau khi thở dài một tiếng cực kỳ thoải mái, hắn quay sang nhìn gương mặt mất hồn của bí thư Lý Toàn Sinh, không nhịn được nói:
- Bí thư Lý, anh không thể ngồi xuống ổn định một chút sao? Anh đi tới đi lui như vậy, tôi cũng cảm thấy bức bối.
- Tôi đã nói với anh rồi, sự việc này có liên quan gì đến anh? Anh cần gì phải gấp? Hơn nữa vừa rồi tôi đã gọi điện thoại với Lưu Lão Nhị, hắn nói nên chữa bệnh thì chữa, nên bồi thường thì bồi thường, giải quyết thế nào hắn cũng chịu. Anh còn đi tới đi lui ở đây, không phải đang cố ý làm tôi không yên sao?