- Dĩnh Nhi, cậu đến đây thi làm sinh viên tình nguyện, không phải vì không được sắp xếp ở tỉnh Chiết Giang, thế cho nên mới chạy đến Sơn Nam này sao? Lúc này làm quen với vài người cũng chẳng có gì là thiệt hại với cậu cả. Đúng rồi, trong sảnh Phú Nguyên có một người là bạn cũ của bố Trần Lương Hồng, nghe nói người này là chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, nếu cậu đến mời rượu chú ấy, biết nói vài câu vui vẻ, như vậy chú ấy tuyệt đối có thể sắp xếp cho bạn một vị trí tốt.
Lâm Dĩnh Nhi đi học ở tỉnh Chiết Giang đều tỏ ra rất an phận, cho đến bây giờ cũng chưa từng nói nhà mình làm gì, tất nhiên chuyện đến tỉnh Sơn Nam thi làm giáo viên cơ sở cũng chỉ là nguyện vọng của riêng nàng, chỉ mình nàng hiểu mà thôi.
Lúc này nghe được những lời của Thư Tử Đồng, tất cả những uất ức dồn nén trong lòng Lâm Dĩnh Nhi giống như đã sắp có dấu hiệu bộc phát.
Đầu vai Lâm Dĩnh Nhi chợt khẽ run, nàng trầm giọng nói:
- Không cần đâu, mình không đi.
- Dĩnh Nhi, nên đi một chuyến thì hay hơn, nói vài câu vui vẻ, rất có thể sẽ không bị đẩy vào các thôn xã vùng sâu.
Triệu Quốc Hoa nghe thấy Thư Tử Đồng nói như vậy thì chợt cảm thấy bừng bừng khí thế, hắn vừa nói vừa đứng lên.
Hai vai Lâm Dĩnh Nhi thật sự run rẩy dữ dội, Vương Tử Quân ngồi bên cạnh tất nhiên sẽ cảm nhận được điều này. Hắn nhìn Lâm Dĩnh Nhi, không khỏi khẽ nắm lấy bàn tay của nàng rồi thản nhiên nói:
- Dĩnh Nhi đã nói rồi, các người cũng không cần khuyên.
Vương Tử Quân là người làm lãnh đạo nhiều năm, tất nhiên sẽ có một khí thế riêng, tuy hắn nói vô cùng hời hợt nhưng lại bừng bừng khí thế làm cho người ta cảm thấy thật sự đáng tin.
Lâm Dĩnh Nhi vốn đang cảm thấy cực kỳ uất ức, nhưng khi Vương Tử Quân nắm lấy bàn tay thì trong lòng nàng rất ấm áp, tất cả cảm giác khó chịu vừa rồi chợt tan biến sạch sẽ. Khoảnh khắc này nàng cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.
Ánh mắt Lâm Dĩnh Nhi nhìn về phía Vương Tử Quân tất nhiên không gạt được Triệu Quốc Hoa, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân nhưng cuối cùng vẫn nuốt giận vào bụng, hắn đứng lên lạnh lùng nói một câu:
- Không có năng lực thì đừng nói bậy, đừng làm ảnh hưởng đến tương lai của người khác.
Triệu Quốc Hoa nói xong thì đi ngay, Thư Tử Đồng cũng nói một câu lát nữa sẽ đến mời rượu, sau đó đi theo Triệu Quốc Hoa. Lúc này ánh mắt đám người trên bàn cơm nhìn về phía Vương Tử Quân cũng có chút khác thường.
Vương Tử Quân đối mặt với ánh mắt của đám người chung quanh thì vẫn tỏ ra cực kỳ bình thường, nhưng Lâm Dĩnh Nhi thì thật sự không nhẫn nhịn được, nàng cầm lấy túi xách của mình rồi đứng lên nói:
- Anh Tử Quân, chỗ này quá rối loạn, chúng ta đổi chỗ dùng cơm thôi.
Tuy hai người trong cuộc đã đi nhưng Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này cũng không muốn ở lại, hắn khẽ gật đầu với Lâm Dĩnh Nhi, sau đó đứng lên cùng Lâm Dĩnh Nhi đi ra bên ngoài.
- Dĩnh Nhi, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, ở lại dùng xong rồi đi.
Triệu Hiểu Thiến có quan hệ rất tốt với Lâm Dĩnh Nhi, khi thấy Lâm Dĩnh Nhi muốn đi thì khẽ lên tiếng khuyên nhủ.
- Không được, mọi người cứ ăn đi, tôi và anh Tử Quân còn có chút việc...
Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười với Triệu Hiểu Thiến, sau đó nàng xoay người đi ra ngoài với Vương Tử Quân.
- Anh ta làm gì vậy? Nếu anh ta thật sự là bạn trai của Lâm Dĩnh Nhi, chí ít cũng phải suy nghĩ cho bạn gái một chút, chẳng lẽ hắn thật sự cam lòng cho Lâm Dĩnh Nhi đi dạy học ở một thôn làng miền núi sao?
Khi hai người rời khỏi bàn thì một tên thanh niên dùng giọng điệu ghen ghét nói.
Lâm Dĩnh Nhi là một hoa khôi trong trường, có thể nói là tình nhân trong mộng của rất nhiều sinh viên. Lúc này tình nhân trong mộng của bọn họ đột nhiên có chủ, điều này không khỏi làm cho đám thanh niên kia sinh ra cảm giác không cam lòng.
- Lúc này có nhiều cơ hội tốt, có chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn ở đây, nếu có thể làm quen, như vậy sẽ cực kỳ có lợi cho Dĩnh Nhi, nhưng tên kia chỉ biết lo cho mình, đúng là ngu ngốc.
Tuy đại sảnh rất ồn ào nhưng những lời của tên thanh niên kia vẫn rơi vào trong tai Vương Tử Quân. Hắn không quan tâm đến những lời nghị luận của bọn họ, đến cấp bậc của hắn đã không cần phải so đo với những người này làm gì cho mệt.
- Dĩnh Nhi, em muốn ăn gì? Anh mời em.
Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi cùng đi ra ngoài, hắn cười hỏi nàng.
- Muốn ăn mỳ.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không khách khí, nàng mím môi hung hăng nói.
- Vậy thì chúng ta đi ăn mỳ.
Chút cảm giác bức bối của Vương Tử Quân đã nhanh chóng biến mất, lúc này hắn chợt cảm thấy không dùng cơm ở đây là rất hay, ít nhất cũng không phải nghe những lời không hay của đám người kia.
Khi bọn họ đi ra cửa đại sảnh, bên ngoài có một người đàn ông hơn bốn mươi đng gọi điện thoại, giọng điệu khá lớn, rất có khí thế.
- Anh Trần, chuyện này...!
Tên đàn ông kia còn chưa nói xong thì dừng lại, hắn nhìn thấy Vương Tử Quân đang định bỏ đi, cơ thể cao ráo chợt cúi xuống.
- Bí thư Vương, ngài sao lại đến đây?
Lâm Thụ Cường lên tiếng, hắn cười nói:
- Ngài xem tôi nói kìa, tất nhiên ngài đến đây là dùng cơm, đã sắp xếp xong chưa? Nếu không tôi chuẩn bị cho anh một phòng nhé?
- Không cần đâu chủ nhiệm Cường, chúng tôi ra ngoài dùng cơm là được.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo, tỏ ý Lâm Thụ Cường không cần làm phiền.
Tuy Vương Tử Quân không muốn làm phiền Lâm Thụ Cường, thế nhưng Lâm Thụ Cường lại rất muốn làm mật thiết mối quan hệ với bí thư Vương Tử Quân. Trước kia hắn thật sự không tìm được cơ hội mời cơm Vương Tử Quân, bây giờ có cơ hội tốt thế này, hắn sao có thể bỏ qua được?
- Bí thư Vương, lúc này đã đến giờ dùng cơm rồi, các quán xá ở ngoài kia có lẽ đang rất đông khách. Hơn nữa khách sạn Phúc Đức này cũng có vài món rất ngon, anh đã đến đây thì nếm thử vài mónn, để tôi sắp xếp cho anh.
Lâm Thụ Cường vừa nói vừa gọi nhân viên phục vụ đi đến.
- Chú Lâm, bố nói cháu đến mời ngài, lúc này tiệc rượu có thể bắt đầu rồi.
Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi đi đến trước mặt Lâm Thụ Cường, hắn khẽ nói với Lâm Thụ Cường.
Lâm Thụ Cường đang gọi nhân viên phục vụ, khi thấy tên thanh niên kia đi đến thì chặn lại nói:
- Tuyền Chính, cậu đến vừa đúng lúc, mau giúp tôi sắp xếp một gian, không cần quá rộng, nhưng nhất định phải yên tĩnh sạch sẽ.
Tên than niên kia cũng không ngờ Lâm Thụ Cường lại cho ra yêu cầu như vậy, thế là không khỏi chau mày. Lần này là hôn lễ anh của hắn, tất cả phòng trong khách sạn Phúc Đức đều đã được sắp xếp, bây giờ muốn tìm ra một phòng yên tĩnh, căn bản là ép hắn lên trời tìm sao? Nhưng chú Lâm là một người mà bố hắn chú trọng xiết chặt quan hệ, khi giới thiệu cũng nói rõ mình không nên đắc tội, bây giờ chú Lâm muốn một gian, chính mình dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp mới được.
- Anh Lâm, thôi bỏ đi, lúc này kiếm đâu ra một gian? Anh cũng đừng làm khó người khác, chúng tôi ra ngoài ăn vài món là được.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư ở lại chỗ này, hắn khẽ vung tay lên với Lâm Thụ Cường rồi bỏ đi.
Lâm Thụ Cường thấy tình huống không tốt, thế là thầm cảm thấy mình có chút ngu xuẩn, bí thư Vương là người thích yên tĩnh, sao lại có thể dùng cơm ở chỗ này? Nhưng hắn cũng không muốn đánh mất cơ hội tốt lần này, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn lên tiếng với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi biết một quán rất đặc biệt, nếu không thì chúng ta cùng đến đó dùng cơm.
- Thụ Cường, anh đến đây tham gia tiệc mừng của bọn họ, sao có thể đi được? Tôi chỉ tùy tiện dùng bữa cơm mà thôi.
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy dở khóc dở cười với sự ân cần của Lâm Thụ Cường, nhưng ít nhất thì những người như vậy cũng còn tốt hơn những kẻ chỉ thích đối nghịch với hắn.
Lúc này tên thanh niên được Lâm Thụ Cường gọi là Tuyền Chính đang thầm suy đoán thân phận của Vương Tử Quân.
Lúc này không thể nào sắp xếp phòng được, thế là Lâm Thụ Cường cũng không muốn tham gia tiệc cưới mà rời đi với người thanh niên kia, đối phương rốt cuộc là ai? Vì sao đối phương lại có sức quyến rũ lớn với Lâm Thụ Cường như vậy?
- Anh Lâm, mọi người đều chờ anh, anh nếu không đến thì con trai và con dâu của tôi sao có thể rót rượu đây?
Một giọng nói nhiệt tình và cởi mở chợt vang lên, một người đàn ông trung niên chưa đến năm mươi có bộ dạng rất phúc hậu từ bên trong đi ra.
Tuyền Chính vừa thấy người đàn ông này thì lập tức cúi đầu xuống thấp một chút, mà Lâm Thụ Cường lại vung tay lên nói:
- Anh Trần, coi như tôi nợ anh một bữa cơm, tôi còn phải đi xử lý vài chuyện với bí thư Vương.
Lâm Thụ Cường vừa nói vừa đưa tay sang chỉ anh Trần: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Bí thư Vương, đây là phó chủ nhiệm văn phòng của phòng xây dựng thành phố Sơn Viên, là Trần Minh Hải.
- Anh Trần, đây là bí thư Vương của chúng tôi.
Khi giới thiệu về Vương Tử Quân thì Lâm Thụ Cường cố ý lên giọng.
Trần Minh Hải dù công tác ở thành phố Sơn Viên, nhưng hắn là một người trong chốn quan trường, đặc biệt lại có quan hệ không tệ với Lâm Thụ Cường. Hắn nhìn bộ dạng kính sợ của Lâm Thụ Cường, lại nghe lời giới thiệu của chủ nhiệm Lâm, hắn nhanh chóng hiểu người thanh niên trước mặt là ai.
"Là bí thư Vương Tử Quân chủ trì công tác tỉnh đoàn, anh ta sao lại đến đây?"
Khoảnh khắc này nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu của Trần Minh Hải, thế nhưng tất cả ý nghĩ đều nhanh chóng hóa thành một nguyện vọng, chính là dù thế nào cũng phải mời bí thư Vương ở lại dùng cơm. Tuy nó không đại biểu cho cái gì, thế nhưng tin tức này truyền ra ngoài cũng làm cho mình có thêm vài phần thể diện.
Tuy Trần Minh Hải công tác ở thành phố Sơn Viên nhiều năm, thế nhưng dựa vào các mối quan hệ của hắn thì con trai kêt hôn cũng không thể mời một vị cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở đến tham gia. Tuy hắn và vị phó chủ tịch chủ quản khối xây dựng của thành phố Sơn Viên cũng coi như là người quen, thế nhưng vị trí của hắn còn chưa đến mức làm cho vị phó chủ tịch thành phố kia hạ mình đến tham gia hôn lễ.
- Chào bí thư Vương, tôi là Trần Minh Hải, hôm nay là ngày vui tân hôn của con trai chúng tôi, dù thế nào thì cũng mong ngài nể mặt cùng uống hai ly rượu mừng.
Trần Minh Hải là người lăn lộn quan trường nhiều năm, lúc này tiến lên bắt tay với Vương Tử Quân thì dùng giọng vui vẻ nói.
Dù là trong quan trường hay dân gian, chỉ cần nhà người ta có chuyện vui thì phần lớn rất nể tình. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Trần Minh Hải, hắn cũng không trực tiếp từ chối. Lâm Thụ Cường đứng bên cạnh Vương Tử Quân thấy Trần Minh Hải ném ánh mắt như muốn cầu cứu về phía mình, hắn thầm nghĩ nếu đến chỗ khác thì bí thư Vương chưa chắc cho mình đi theo, như vậy chỉ có thể cố gắng kéo bí thư ở lại đây chung vui với nhà Trần Minh Hải mà thôi.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của Lâm Thụ Cường, thế là hắn tiến lên nói:
- Bí thư Vương, gặp lại không bằng gặp mặt ngẫu nhiên, nếu anh Trần đã nhiệt tình như vậy, không bằng ngài ở lại uống hai ly rượu mừng.
- Vậy cũng được.
Vương Tử Quân lắc đầu, xã hội nhân tình, trong nước là như vậy, không ở lại dùng cơm thì rõ ràng là không nể mặt người ta. Vương Tử Quân cũng muốn Lâm Thụ Cường làm tốt công tác, ổn định công tác, cũng không thể ép đối phương rơi vào tình thế khó xử.
- Chủ nhiệm Trần, chúc mừng chúc mừng, tôi đến quá vội, chút nữa chủ nhiệm Lâm sắp xếp cho tôi chút lễ vật là được.
Vương Tử Quân đã có quyết định, hắn đột nhiên lên tiếng phân phó với Lâm Thụ Cường.
Đối với Trần Minh Hải thì chuyện Vương Tử Quân ở lại tham gia hôn lễ chính là quá nể mặt rồi, còn chuyện lễ vật, hắn căn bản không quan tâm. Hắn khẽ gật đầu với Lâm Thụ Cường, sau đó tươi cười hớn hở vung tay mời Vương Tử Quân, đồng thời cũng phất tay với con trai đứng ở bên cạnh, tỏ ý cho hắn đi trước để sắp xếp bàn tiệc.
Dưới lời mời nhiệt tình của Trần Minh Hải, Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi đi về phía gian phòng rộng rãi nhất ở khách sạn Phúc Đức.
- Chị dâu, hôm nay Lương Hồng cưới vợ, chị xem như đã thực hiện được một phần tâm nguyện, hôm nay là ngày vui, chị phải uống nhiều hơn một chút mới được.
Người đàn ông trung niên cao gầy nhìn thoáng qua Thư Tử Đồng, sau đó cười ha hả nói.
Thư Tử Đồng đã sớm quen với những ánh mắt như vậy, hôm nay nàng là cô dâu, những lời nói như người đàn ông trung niên này thật sự là rất nhiều. Nhưng lúc này nàng cũng không biểu hiện thái độ cúi đầu chẳng nói lời nào như trước, nàng lén đưa mắt đánh giá đối phương, trong lòng thầm nghĩ đến những lời giới thiệu của chồng với đối phương.
Triệu Đức Vận, phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Sơn Viên, cũng là bố của Triệu Quốc Hoa. Người này cũng là một nhân vật giậm chân có thê làm cho thành phố Sơn Viên có chút rung chuyển.
- Thư ký trưởng, an cũng đừng nên hâm mộ chúng tôi, Quốc Hoa cũng đã tốt nghiệp đại học, biết đâu chỉ mất vài ngày nữa chúng ta sẽ được uống rượu mừng?
Mẹ chồng của Thư Tử Đồng tuy chỉ là chủ tịch công đoàn phòng công thương thành phố Sơn Viên, thế nhưng lúc này lại rất hào sảng và thoải mái.
- Ha ha ha, chúng tôi cũng trông mong ngày kia đến nhanh nhanh một chút, thế nhưng tiểu tử ngốc này đến bây giờ vẫn cứ rong chơi, căn bản muốn uống rượu mừng cũng khó.
Triệu Đức Vận không nói gì, người lên tiếng cũng chỉ là vợ của hắn. Vợ Triệu Đức Vận là bạn chơi mạt chược lâu năm của mẹ chồng Thư Tử Đồng, thế cho nên lời nói cũng rất tùy tiện.
- Chị Trình cũng không nên nói như vậy, Quốc Hoa là người có nhân phẩm, có bằng cấp, hơn nữa hoàn cảnh gia đình không kém cạnh ai, làm sao lại không tìm được một cô gái tốt? Tôi không phải nói khoác với hai anh chị, nếu Quốc Hoa tung tin muốn kết hôn, như vậy anh chị cũng nên mở rộng cửa chào đón là vừa.
Mẹ chồng Thư Tử Đồng là người khéo ăn nói, chỉ cần nói hai câu đã có thể làm cho đám người ngồi trên bàn tiệc phải cười ha hả.
Lúc này Triệu Quốc Hoa đang khá buồn bực, hắn nghe thấy trưởng bối hỏi đến chuyện hôn nhân của mình thì càng thêm bức bối hơn. Nhưng dù hắn có mất hứng thì lúc này cũng phải cụp đuôi làm người, dù sao cũng có nhiều thứ chưa đến lượt hắn mở miệng.
- Con cháu có phúc đức của con cháu, nên cho chúng nó tự tìm hiểu là hơn. À, đúng rồi, anh Trần đi làm gì vậy? Tất cả đang chờ anh ấy mở màn, thế nào còn chưa đến?
Triệu Đức Vận nhìn về phía vợ của mình, sau đó thay đổi chủ đề.
- Vừa rồi chủ nhiệm Lâm ra ngoài gọi điện thoại, bố cháu ra mời chú ấy vào.
Chú rể đứng bên cạnh Thư Tử Đồng dùng giọng nho nhã lễ độ nói.
Triệu Đức Vận khẽ gật đầu, ánh mắt rơi lên người mẹ chồng của Thư Tử Đồng:
- Chị dâu, hôm nay phải để cho Tử Đồng kính chủ nhiệm Lâm hai ly, vừa rồi tôi nghe chủ nhiệm Lâm nói chuyện của Tử Đồng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hai ngày sau có thể đến công tác ở phòng tài chính tỉnh.
- Thật sự phải kính chủ nhiệm Lâm hai ly, chuyện này thật sự làm anh ấy phải hao tâm tổn trí.
Mẹ chồng của Thư Tử Đồng vốn đang cười rất sáng lạn, lúc này nụ cười càng sáng hơn vài phần. Thư Tử Đồng đứng cách đó không xa cũng cực kỳ vui sướng, phòng tài chính tỉnh chính là đơn vị mà trước đó nàng có mơ cũng không thấy, nhưng bây giờ nàng kết hôn và nhanh chóng tiến lên một con đường hoàn toàn khác biệt.
Tuy Trần Lương Hồng cũng không phải là người yêu trước kia của mình thời đại học, thế nhưng hắn có thể đem đến cho nàng cuộc sống tốt đẹp hơn, còn Lâm Dĩnh Nhi đi day học ở thôn làng vùng sâu, chỉ sợ ba năm sau cũng chưa bằng mình.
Thư Tử Đồng nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi mà khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, lại có chút đắc ý.
- Mẹ, chú Triệu, chú Lý, bố nói cả nhà mau về bàn, có khách đến.
Trần Tuyền Chính đi đến dùng giọng thở không ra hơi nói.
- Đứa bé này đúng là, không nói năng từ tốn một chút được sao?
Mẹ chồng của Thư Tử Đồng rất sủng ái Triệu Tuyền Chính, khi thấy hắn chạy đến với bộ dạng vội vàng như vậy thì lên tiếng nhắc nhở.
- Tuyền Chính, là ai đến vậy?
Triệu Đức Vận là người trong quan trường, hắn biết Trần Minh Hải nói con chạy vào thông báo trước, chắc chắn người đến sẽ không đơn giản. Hắn và Trần Minh Hải có quan hệ không tệ, tất nhiên cũng không thể nào làm cho bạn bè của mình mất mặt được.
- Cháu cũng không biết rõ!
Tuyền Chính vừa rồi cũng không rõ thân phận của Vương Tử Quân, chỉ biết đó là một vị khách quan trọng, lúc này nghe thấy Triệu Đức Vận hỏi thì dùng giọng có chút sốt ruột nói:
- Vừa rồi cháu thấy chú Lâm rất khách khí với anh ta, còn gọi là bí thư Vương.
- Bí thư Vương?
Triệu Đức Vận nhướng mày, trong ký ức của hắn chưa từng biết trong thành phố Sơn Viên có một bí thư Vương.
- Bí thư Vương nhìn qua thế nào?
Một người đàn ông trung niên ngồi cách Triệu Đức Vận không xa chợt khẽ hỏi.
- Hơn hai mươi tuổi, nhìn qua rất trẻ.
Triệu Tuyền Chính gãi đầu, hắn cũng không dám khẳng định những lời mô tả của mình.
- Bí thư Vương, bí thư Vương?
Người đàn ông trung niên kia chợt lên tiếng, sau đó đột nhiên nói:
- Anh Triệu, mau sắp xếp lại, bí thư Vương có thể để chủ nhiệm Lâm Thụ Cường coi trọng như vậy, chỉ có vị bí thư Vương Tử Quân chủ trì công tác của tỉnh đoàn mà thôi.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên chợt biến đổi, hắn nói rất khẳng định.