Tên luật sư đeo kính gọng vàng cầm lấy văn bản chứng minh mà trên mặt lộ ra nụ cười ngạo nghễ.
Giang Tiểu Vinh đứng đó mà thật sự ngây ngốc, tuy chỉ đứng yên mà không làm gì, thế nhưng biểu hiện của nàng lại nói rõ tâm tình của chính mình vào lúc này là như thế nào. Nàng rất đau thương, thậm chí tâm đã vỡ, đã bị thương, đã chết mất rồi. Nàng cố gắng phấn đấu vì cái chết của chồng, nàng còn vì sự công chính của chồng mình mà không tiếc chạy ngàn dặm đến thủ đô để tìm gặp bí thư còn chưa đến nhận chức là Vương Tử Quân. Nàng vì chút công chính mà không tiếc vứt hết cả thể diện, la hét tranh đấu, vì nó mà không tiếc trốn đông chạy tây, chỉ mong muốn điều tra rõ ràng về cái chết của chồng.
Khi tất cả sắp rõ ràng, Giang Tiểu Vinh sắp tìm được câu trả lời cho bố chồng đã mất, thế nhưng kết quả lại quá bất ngờ làm cho nàng thật sự không tin, không thể nào tiếp thụ, không thể nào đối mặt. Đây không phải là sự thật, nhất định không phải là thật.
Thế nhưng tất cả không thực hiện theo đúng nguyện vọng của Giang Tiểu Vinh, phát luật căn cứ vào chứng cứ, bây giờ Trịnh Khiếu Đống có thể lấy ra giấy chứng minh bệnh tâm thần được chuyên gia chứng nhận, như vậy đó là một chứng cứ được pháp luật tiếp nhận. Nhâm Nhạn Đồng căn bản không quan tâm sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nàng chỉ chú tâm vào Giang Tiểu Vinh, trong lòng cầu mong dì Hai của mình đừng có chuyện gì xảy ra.
Âm thanh kết thúc phiên tòa vang lên, tuy Nhâm Nhạn Đồng không cẩn thận lắng nghe, thế nhưng nhìn vào nụ cười chiến thắng của những người bên kia, nàng biết cuối cùng có kết quả gì.
Nhâm Nhạn Đồng cũng không quan tâm đến kết quả như vậy, bây giờ nàng chỉ mong sao Giang Tiểu Vinh có thể giữ được bình tĩnh mà thôi.
- Nữ sĩ Giang Tiểu Vinh, tôi là anh của Trịnh Khiếu Nam, tôi cảm thấy rất có lỗi với cái chết của lão tiên sinh Nhiếp Phụ Hòa, chúng tôi sẽ nhất định cố gắng đền bù tổn thất, sẽ dùng nó xem như lời xin lỗi sâu sắc nhất dành cho quý gia đình.
Trịnh Khiếu Đống đi đến trước mặt Giang Tiểu Vinh với vẻ mặt trầm thấp, sau đó dùng giọng cực kỳ chính thức nói.
Giang Tiểu Vinh đúng lúc này chợt tỉnh táo lại, nàng điên cuồng lao về phía Trịnh Khiếu Đống, sau đó khàn giọng nói:
- Chút, mày cút đi cho tao, mày là tội phạm giết người, giết chồng tao, mày giết chồng tao.
Trịnh Khiếu Đống có thể nói là rất dễ dàng tránh né những đòn đánh của Giang Tiểu Vinh, thế nhưng hắn căn bản không thèm tránh, chỉ để tùy ý cho bàn tay đối phương đập lên người mình.
Đám cảnh sát thấy Giang Tiểu Vinh nổi điên thì chạy đến tách ra, vị luật sư đi bên cạnh Trịnh Khiếu Đống chợt trầm giọng nói:
- Trịnh tiên sinh, ngài bị người ta tấn công, chúng ta có thể tố cáo cô ta.
- Không cần, tôi hiểu tâm tình của cô ấy vào lúc này, nếu như một tát vừa rồi của cô ấy có thể chuộc tội, tôi tình nguyện tiếp nhận thêm vài cái tát nữa. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trịnh Khiếu Đống dùng giọng tràn đầy cảm xúc nói.
Đúng lúc này ánh đèn lóe lên, phóng viên không biết chui từ đâu ra, bọn họ nhiệt tình kêu tên của Trịnh Khiếu Đống, lại đưa ra vài câu hỏi.
Nhâm Nhạn Đồng nhìn thấy những gì đang diễn ra, trong lòng nàng thật sự rất đau thương, nàng không còn dũng khí để ở lại chỗ này, thế cho nên kéo dì Hai đã bình tĩnh trở lại đi ra bên ngoài.
Khi đi ra khỏi tòa án, Nhâm Nhạn Đồng chợt thấy được một gương mặt tươi cười, đó là gương mặt tưoi cười vì chiến thắng của Trịnh Khiếu Đống.
Tống Ích Dân nhìn gương mặt tươi cười của viện trưởng viện kiểm sát Cát Tử Quang, trong lòng không khỏi sinh ra xúc động muốn tát cho đối phương một cái nổ đom đóm. Hắn dù thế nào cũng không ngờ loại thắng lợi vốn nắm chắc trong tay sẽ kết thúc như vậy.
"Giám định bệnh tâm thần! Nếu Trịnh Khiếu Nam thật sự có bệnh thì có thằng nào không bị bệnh?"
Tống Ích Dân lúc này cực kỳ tức giận, hắn dù nổi giận nhưng không thể phát tác. Hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hắn cũng là người cần tôn trọng pháp luật. Sau khi Cát Tử Quang cho ra căn cứ chính xác, hắn khẽ phất tay với đối phương.
Lần này không giành được thắng lợi, như vậy bản kế hoạch cải cách hệ thống tư pháp của Tống Ích Dân xem như tan vào mây gió, không những thế lực khống chế của hắn ở hệ thống tư pháp càng thêm suy yếu. Lúc này điều hắn cần xem xét nhất chính là nên đi nói thế nào với bí thư Vương.
Tống Ích Dân nghĩ đến tình huống mình dùng lời lẽ sắt son để khẳng định với bí thư Vương là không có vấn đề xảy ra, hắn càng cảm thấy khó chịu hơn. Đồng thời hắn nghĩ rằng ở thành phố La Nam này sắp có một người chịu áp lực còn nặng nề hơn cả mình.
Dù sao thì bí thư Vương Tử Quân là người ra lệnh bắt Trịnh Khiếu Nam, cả thành phố cho rằng bí thư Vương Tử Quân sẽ nắm sự kiện Trịnh Khiếu Nam để tạo ra sóng gió lớn. Kết quả lúc này thật sự không ngờ, thế nhưng nó lại đại biểu cho sự thất bại thảm hại của bí thư Vương. Khi sự việc này phát triển, tin chắc đủ mọi áp lực sẽ cuốn về phía bí thư Vương như thủy triều. Quyền uy mà bí thư Vương vừa dựng lên chắc chắn sẽ bị đám người không cam lòng kia đứng ra khiêu chiến. Tuy những trò khiêu chiến đã sớm tồn tại, thế nhưng lại bị uy vọng của bí thư Vương ở phương diện đường sắt Mân Cô áp chế không ngóc lên được. Bây giờ đám người kia tìm được điểm đột phá, những người phản đối sẽ nhanh chón tụ tập lại và cùng nhau ùa về phía bí thư Vương.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc của Cát Tử Quang. Thư ký của Tống Ích Dân đi vào, hắn chào hỏi Tống Ích Dân, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ nói:
- Bí thư Tống, anh xem.
Tống Ích Dân nhìn theo ngón tay của thư ký, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài có hai người phụ nữ bị cảnh sát giữ lại. Một người cảnh sát đưa ra một phần văn kiện, sau đó có hai nữ cảnh sát giữ lấy người phụ nữ lớn tuổi đưa vào trong xe, còn cô gái trẻ điên cuồng giữ người phụ nữ kia lại.
Tống Ích Dân biết người phụ nữ lớn tuổi kia, đó chính là Giang Tiểu Vinh. Chuyện gì xảy ra? Đây là có chuyện gì xảy ra? Khi Tống Ích Dân đang định nổi giận thì điện thoại vang lên. Thư ký nhìn dãy số điện thoại gọi đến, hắn khẽ nói:
- Bí thư Tống, là điện thoại của cục trưởng Hà.
Tống Ích Dân lúc này căn bản không muốn tiếp điện thoại của Hà Tiến Chung, thế nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, vẫn cầm lấy điện thoại trong tay thư ký.
Giọng điệu của Hà Tiến Chung ở đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như ngày thường, nhưng hôm na Tống Ích Dân lại cảm thấy nó rất chói tai:
- Bí thư Tống, tôi là Tiến Chung, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài, bây giờ ngài có thời gian không?