Vương Tử Quân cố gắng bảo trì trạng thái bình tĩnh của mình, khoảnh khắc này hắn không nhìn vào mắt Tần Hồng Cẩm, trong ánh mắt của nàng lóe lên một luồng sáng mạnh mẽ, hắn rõ ràng biết được nội dung bên trong.
Tần Hồng Cẩm nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nở nụ cười. Sắc lang này tối qua còn làm bừa làm bãi, bây giờ lại giả vờ như không biết mình, không thèm nhìn vào mắt mình. Thế là nàng khẽ vươn ngón tay thon dài, sau đó bắt chặt tay Vương Tử Quân, còn lén lút gãi vào lòng bàn tay của hắn:
- Rất vui khi được gặp mặt bí thư Vương.
Trước mặt hai người ngoài thì hai người giả vờ như không quen biết gì nhau, biểu hiện cực kỳ tốt, phối hợp rất ăn ý. Vương Tử Quân nhìn vào mắt Tần Hồng Cẩm, con ngươi của nàng lóe lên chút ánh sáng xảo quyệt, hắn chỉ cảm thấy chút hậm hực trong lòng chợt biến mất sạch sẽ.
- Rất vui khi được gặp giám đốc Tần.
Vương Tử Quân nở nụ cười nhạt bắt tay Tần Hồng Cẩm, lúc này hắn cảm thấy bắt tay nàng cực kỳ thoải mái. Thời tiết đã nóng lên, bàn tay nàng lại rất ấm áp và mát mẻ giống như một khối ngọc tinh khiết vừa được lấy lên từ trong lòng đất. Tối qua hai bên vừa chiến đấu mãnh liệt một phen, bây giờ trên khóe miệng đều nở nụ cười hiểu ý và vui vẻ.
Vương Tử Quân chuẩn bị rút tay ra, hắn chợt cảm thấy bàn tay nhỏ bé và mềm mại như bông của nàng khẽ chuyển động, đối phương dùng sức khá mạnh giữ chặt lấy tay mình, hơn nữa còn có vẻ như không lùi bước. Nàng dùng hai mắt có hơi đỏ nhìn Vương Tử Quân, bên trong là một làn thu thủy mát rượi.
- Sắc lang.
Tần Hồng Cẩm khẽ nói một câu, sau đó nàng giả vờ nở nụ cười điềm nhiên như không.
Vì sao bàn tay nhỏ bé mềm mại kia không phải bắt tay mình? Cừu Thiên Khôi nhìn bàn tay trong suốt của Tần Hồng Cẩm mà giống như cảm thấy rất có sức cuốn hút, hắn phát hiện vị bí thư Vương này cũng không phải là dầu muối không vào, không phải khi bắt tay với giám đốc Tần thì vẻ mặt cũng vui mừng sao? Biết đâu sau này sẽ có thể mở ra một lỗ hỗng?
- Giám đốc Tần, sau này sẽ liên lạc nhiều hơn.
Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm sẽ trừng phạt Tần Hồng Cẩm to gan lớn mật này, nhưng ở ngoài mặt vẫn không thể không tỏ ra tôn kính nàng.
- Bí thư Vương, sau này có chuyện tìm anh, anh cũng đừng để phiền.
Tần Hồng Cẩm khẽ cười nói, âm thanh rung động lòng người.
Nhìn Vương Tử Quân quay đầu muốn bỏ đi, Cừu Thiên Khôi cười ha hả nói:
- bí thư Vương, kinh doanh không thành nhân nghĩa, sau khi trải qua chuyện này, tôi tin sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nghiêng đầu lên xe. Lúc này Tần Hồng Cẩm không khỏi nhíu mày, tuy Cừu Thiên Khôi nói rất bình thản, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
- Giám đốc Cừu, có chuyện gì xảy ra?
Tần Hồng Cẩm nhìn Vương Tử Quân lên xe bỏ đi và trầm giọng hỏi.
Ánh mắt củae Cừu Thiên Khôi cũng rơi lên người Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không đám đắc tội với Tần Hồng Cẩm, dưới sự hùng mạnh của tập đoàn Quân Thành, hắn sở dĩ muốn hợp tác với Tần Hồng Cẩm cũng vì giải quyết vấn đề tài chính.
Cừu Thiên Khôi nghĩ đến tình huống Tần Hồng Cẩm bị tên bí thư trẻ tuổi kia giữ chặt tay không bỏ qua, hắn nén giận và dùng giọng oán hận phát tiết:
- Cuối cùng cũng là thanh niên, ngoài miệng không râu thì làm việc không tốn sức, bí thư Vương này là một kẻ lỗ mãng, hừ, tôi muốn hợp tác cùng hắn để nắm bắt hạng mục, hắn nhất định không chịu. Bây giờ thì tốt, hạng mục này cuối cùng không phải cũng rơi vào tay tôi sao? Tiểu tử này đúng là coi chức vụ phó bí thư của mình quá cao, nhưng cũng phải đụng đầu vào tường một lần, như vậy mới biết cánh tay cũng không vặn được đùi.
Cừu Thiên Khôi nói đến đây thì dùng ánh mắt đắc ý nhìn chiếc xe đang chạy như bay của Vương Tử Quân:
- Tiểu tử này có lẽ đang cực kỳ uất ức, nhưng không phải vừa rồi đã tỏ ra nhiệt tình hoan nghênh chúng ta đầu tư ở huyện Lô Bắc sao? Giám đốc Tần, tôi cảm thấy nắm bắt được hạng mục này chính là một cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có, chạy đến đây vứt ra một bãi rác nhưng đối phương còn nói lời cảm tạ chân thành, đúng là cảm giác rất tốt.
Đàn ông là loại động vật thích biểu hiện, đặc biệt là càng thích biểu hiện trước những phụ nữ xinh đẹp, khi đó dục vọng trong lòng bọn họ sẽ ngày càng nhiều. Lúc này Cừu Thiên Khôi giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo, chỉ lo khoe khoang chính mình, hoàn toàn không biết mình đang phạm phải sai lầm tối kỵ trước mặt Tần Hồng Cẩm.
Đây là một vị trí hiểm yếu của Tần Hồng Cẩm, nàng không muốn cho bất kỳ kẻ nào ức hiếp hắn, không muốn cho người đàn ông kia chịu bất kỳ uất ức gì khác. Bây giờ nghe thấy Cừu Thiên Khôi nói mà nước bọt văng tung tóe, bộ dạng đắc ý, thế là một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng không hiểu lý do.
- Giám đốc Cừu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh nói rõ tôi xem, anh nắm bắt hạng mục này như thế nào?
Tần Hồng Cẩm xiết chặt bàn tay nhỏ bé, nhưng vẻ mặt nàng lại tươi cười như hoa.
Cừu Thiên Khôi nào biết được hành động mờ ám của Tần Hồng Cẩm, hắn cũng không có ý từ chối.
- Tốt, giám đốc Tần nếu có hứng thú như vậy, tôi cảm thấy rất vui khi được báo cáo công tác với chị.
Cừu Thiên Khôi cố gắng hạ thấp âm thanh của mình, chỉ cảm thấy lúc này mình thật sự có sức quyến rũ của một người đàn ông thành công, ngay cả chính mình cũng sùng bái chính mình.
Chiếc xe Santana màu đen chạy nhanh trên đường lớn, Thái Thần Bân vừa chú ý lái xe vừa nhìn gương mặt bí thư Vương ở phía sau qua kiếng chiếu hậu. Hắn nhìn gương mặt với hai hàng chân mày cau lại của bí thư Vương, thế là hiểu ngay bí thư đang gặp phải một chuyện khó thể quyết đoán.
Thái Thần Bân lái xe cho bí thư Vương hơn nửa năm, rất ít khi thấy bí thư Vương tỏ ra như vậy, nhưng mỗi khi bí thư có bộ dạng như vậy, huyện Lô Bắc ít nhiều sẽ bùng lên sóng gió.
Lần này là có chuyện gì xảy ra?
- Thần Bân, cậu lái xe được bao nhiêu năm rồi?
Vương Tử Quân bóp đầu thuốc trong tay, hắn cười nói với Thái Thần Bân.
Thái Thần Bân không ngờ bí thư Vương lại cho ra một câu hỏi như vậy, hắn có chút trầm ngâm rồi thuận miệng đáp:
- Anh có nghe qua bất kỳ phản ánh gì về hạng mục cầu đường An Lô không?
- Điều này...
Thái Thần Bân dừng lại một chút, lại dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói rất nhiều người tỏ ra bất bình với anh, nói rằng cầu đường An Lô là do chính anh thúc đẩy, khi sắp có thành quả thì lại bị người ta nhảy lên hái mất quả đào.
- Hái mất đào sao? Cũng đừng nói lung tung.
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Tôi có nghe nói, có người nói trong quá đấu thầu hạng mục thì công ty cầu đường Bác Minh đã ném ra vài phần lợi ích, lại làm chút chuyện bí mật, cầu mong bí thư Hầu giao nó cho chủ tịch Lưu.
- Ai nói như vậy? Người khác không biết, tôi còn không biết sao? Bí thư Vương, ngài cũng đừng gấp, anh đừng quá gấp, anh nói xem là tên nào nói ra, tôi sẽ cho hắn biết tay.
Thái Thần Bân chậm rãi nói, lời lẽ oán giận.
Chiến tích của bí thư Vương rõ ràng lại giao vào trong tay của Thạch Phong Huy, thế cho nên Thái Thần Bân liên tục kêu oan cho chủ tử của mình, không ngờ thành tích tốt như vậy lại bị người ta ôm đi, còn xuất hiện những lời lẽ kia, thế là không khỏi làm cho Thái Thần Bân sinh ra cảm giác xúc động muốn đánh người.
Vương Tử Quân sờ lên mũi, trong lòng thầm nở nụ cười tự giễu, thầm nghĩ mình, hình như mình tu luyện vẫn còn chưa đủ, trình độ nói chuyện cong quấn vẫn chưa cao. Trước mắt hắn cần loại trừ tất cả quấy nhiễu, dùng hết sức để hoàn thành công trình cầu đường An Lô, chỉ khi sự việc này hoàn thành, như vậy con đường làm quan mới thông thoáng được.
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy thủ đoạn mượn lực phát triển của mình có chút gì đó không đẹp đẽ, nhưng cái này cũng không quan trọng, có một số thứ cần phải hiểu: Nếu muốn làm chính trị, sau này cũng cần vô sỉ, cũng cần độc ác, nó là thủ đoạn, không phải mục đích. Mục đích cuối cùng của hắn là đi lên, trên đường đi mình có thể phục vụ tốt cho nhân dân huyện Lô Bắc, hắn tin mình làm nó xuất sắc hơn người khác, không phải là Hầu Thiên Đông, càng không phải là Thạch Phong Huy.
- Những thứ kia cậu cũng không cần quan tâm, vấn đề là người khác tin, đặc biệt là chủ tịch Tiền cũng phải tin.
Thái Thần Bân cũng là người thông minh, hắn nghe thấy bí thư Vương một lời mất tự nhiên và kỳ quái như vậy, thế là cũng hiểu ra ít nhiều. Hắn nhìn qua gương chiếu hậu thấy bí thư Vương cười như cáo khóc gà, thế là đã hiểu rõ tâm tư của lãnh đạo.
- Bí thư Vương, anh cứ yên tâm, chủ tịch Tiền cũng sẽ tin...
Tiền Diễm Lệ là một vị phó chủ tịch xếp sau phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường, vốn quyền thế không nhỏ, hơn nữa nàng còn là một người phụ nữ lãnh đạo duy nhất của huyện Lô Bắc. Đừng nói là thường ủy bình thường, dù là bí thư hay chủ tịch huyện đôi khi cũng phải khách khí với nàng vài phần. Không vì thứ gì khác, vì nàng là phụ nữ, vì thế mà cuộc sống của nàng ở huyện Lô Bắc là rất tốt.
Nhưng gần đây con đường thuận lợi của phó chủ tịch Tiền Diễm Lệ đã không còn, con trai bị giam trong cục công an chưa được thả, điều này làm nàng rất lo lắng.
Trước cửa vắng bóng xe ngựa, câu nói này rất phù hợp để miêu tả quang cảnh trước phòng làm việc của Tiền Diễm Lệ vào lúc này. Trước kia chỉ cần nàng đi làm thì sẽ có nhiều người trước sau đến báo cáo, những ngày gần đây những tình huống như vậy chưa từng xảy ra. Dù công tác quản lý của nàng vẫn không thay đổi, nhưng đám lãnh đạo đơn vị ban ngành và xã thị trấn trước kia thường hay đến ton hót, bây giờ lại giống như có hẹn với nhau, không kẻ nào chịu chạy đến cửa.
- Nghe thấy gì không? Hôm qua huyện lô bắc đã ký hợp đồng với công ty xây dựng Bác Minh, chậc chậc, một năm sau chúng ta có thể trực tiếp đến thành phố An Dịch mua đồ.
- À, đây là bản lĩnh của bí thư Vương, không nói hai lời đã có thể nắm bắt được hạng mục...
Những lời nghị luận thỉnh thoảng chui vào trong tai làm cho Tiền Diễm Lệ cảm thấy rất khó chịu, nàng rất muốn quát tháo đám nhân viên văn phòng lắm miệng kia vài câu, không nên bàn tán nơi này, thế nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nếu cứ tiếp tục gây khó cho Vương Tử Quân như vậy thì thật sự là không tốt, thứ nhất là tỏ ra mình không phóng khoáng, thứ hai là Tiền Diễm Lệ sợ ném chuột vỡ bình. Trước mắt con trai bảo bối của mình đang ở trong cục công an, nếu muốn thả ra thì phải có sự gật đầu của bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.
Tiền Diễm Lệ hận đến mức ngứa răng nhưng lại không làm gì được, thế là giày cao gót nện xuống đất rất mạnh, đạp đạp thật mạnh đi đến phòng làm việc của mình. Nàng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa tà ác, nàng thật sự hận nghiến răng nghiến lợi với Vương Tử Quân, nhưng lại không thể há miệng ra, trong lòng cực kỳ ngột ngạt.
- Đây là có chuyện gì vậy? Cô không nhìn lại mình sao? Cả ngày không biết làm gì ra hồn. Tiểu Phỉ, không phải tôi đã nói rồi à, cô là sinh viên mới tốt nghiệp, không biết rửa ly sao? Nếu muốn làm việc lớn thì trước tiên phải làm từ việc nhỏ và đơn giản, làm tốt những chuyện đơn giản cũng không phải là đơn giản.
Tiền Diễm Lệ chỉ vào cái ly mơ hồ có chút nước đọng lại của mình, sau đó dùng giọng oán hận lên tiếng với thư ký Nhâm Yến Phỉ.
Nhâm Yến Phỉ cúi đầu mà không nói nên lời. Tuy trong lòng cảm thấy rất uất ức thế nhưng đối mặt với lửa giận của lãnh đạo thì cũng chỉ có thể nhịn mà thôi. Trong khối chính quyền huyện Lô Bắc, ngoài hai vị lãnh đạo đứng đầu, các vị trí cấp phó còn lại đều không có thư ký, nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách, không cho thư ký chuyên trách, như vậy dùng một nhân viên kiêm thư ký không được sao? Cũng giống như Tôn Hạ Châu, Nhâm Yến Phỉ chính là thư ký kiêm chức của Tiền Diễm Lệ.
Trước kia Nhâm Yến Phỉ rất được Tiền Diễm Lệ sủng ái, thế nhưng sau khi con trai gặp chuyện không may, thế là tình cảm với Nhâm Yến Phỉ ngày càng rút xuống như sông mùa khô, cũng là nơi đứng mũi chịu sao tiếp nhận những lời lẽ trút giận của chủ tịch Tiền.
Sáng hôm nay Nhâm Yến Phỉ thật sự là một bụng uất ức, nàng vô tình ném đi một bản nháp tài liệu. Nàng nghĩ đã có bản thảo được sửa chữa, giữ lại bản nháp làm gì, không ngờ Tiền Diễm Lệ lại nói muốn có nó, nàng nói thẳng ra là đã ném đi rồi, thế là Tiền Diễm Lệ dựng ngược mày và nghiêm nghị quát:
- Cô đi tìm nó lại cho tôi.
Nhâm Yến Phỉ uất ức ngồi xuống bàn làm việc của mình, nàng vừa lục tung thùng rác vừa nghĩ đến những lời lẽ của lãnh đạo.
Lúc này Nhâm Yến Phỉ đã thật sự là nước mắt lưng tròng, nàng muốn đặt bản nháp xuống trước mặt vị lãnh đạo không chịu nói lý của mình, nàng rất muốn nói: "Tôi cũng không muốn làm một thư ký như thế này!" Thế nhưng khi tìm ra bản nháp, nàng đưa đến bàn làm việc của Tiền Diễm Lệ, ngoài vẻ mặt có chút khó coi thì căn bản không còn vấn đề gì khác.
Nhâm Yến Phỉ lại ngồi xuống bàn làm việc của mình, nàng thầm nghĩ, mình nên rèn luyện ý chí của mình. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Tiền Diễm Lệ nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng ngồi nghiêm chỉnh trở lại, nàng nâng ly trà lên làm một ngụm, sau đó khẽ chép miệng với Nhâm Yến Phỉ, tỏ ý cho nàng ra mời người vào.
Cứu tinh đến rồi, Nhâm Yến Phỉ chợt cảm thấy giống như mình được nhận đại xá, nàng tranh thủ thời gian chạy đến mở cửa cho cứu tinh của mình.
- Chủ tịch Tiền, chị có bận rộn gì không?
Âm thanh vui vẻ của người đến đã truyền vào khi còn chưa bước qua cửa, Nhâm Yến Phỉ thấy người đến là ai thì hai mắt sáng lên, trong lòng thầm than một tiếng, chủ tịch Cao đúng là quá đẹp.
Đó là sự thật, hôm nay chủ tịch Cao ăn vận quá đẹp, một bộ sườn xám không tay cực kỳ bắt mắt, dáng người càng được phác họa rõ ràng, rất mê người. Lúc này cánh tay trắng như trứng gà bóc lộ ra ngoài, trên đó là một chiếc áo choàng mỏng, tóc búi cao sau gáy, trên mặt được trang điểm hơi nhạt, nếu so ra thì Nhâm Yến Phỉ và Tiền Diễm Lệ thật sự có chút tự ti.
Nhâm Yến Phỉ vốn muốn nói, nên đẹp đẽ như vậy, dù sao thì tuổi xuân cũng không quá lâu, chút vẻ đẹp tuổi trẻ thật sự đáng giá kiêu ngạo, cần gì phải sợ? Tiền Diễm Lệ lại khác, nàng đứng lên, trong miệng bắt đầu có câu nói chế nhạo:
- Chủ tịch Cao ăn vận xinh đẹp như vậy, sao lại có thời gian rảnh đến chỗ tôi thế này? Đúng là khách quý đến nhà, mau mời ngồi.
Nhâm Yến Phỉ lúc này đã khôn khéo đặt ly trà xuống bên cạnh người phụ nữ vừa đi vào, nàng nói:
- Chủ tịch Cao, mời dùng trà.
- Cám ơn cô, Yến Phỉ, nghe nói Khẩu Tử nhà cô sắp được điều lên làm phó khoa, phụ nữ chính là nửa bầu trời của đàn ông, cô cũng đừng nên quá cam chịu, tôi thấy hễ có cơ hội cầu tiến thì nên nắm bắt lấy ngay.
Chủ tịch Cao vừa cười tủm tỉm tiếp nhận ly trà của Nhâm Yến Phỉ vừa cười nói.
Nhâm Yến Phỉ không lên tiếng, nàng biết rõ những chuyện thế này, lúc gặp phải tình huống như vậy thì tốt nhất là nên ngậm miệng, không nên nói gì.
- Chủ tịch Tiền, chuyện của Yến Phỉ thì chị cũng nên lo lắng một chút, đứa nhỏ này đi theo chị, thậm chí còn không thăng chức nhanh bằng chồng công tác dưới xã, chị cần phải làm sao để đẩy mạnh vị trí của nữ đồng chí ở bên cạnh mình chứ?
Chủ tịch Cao cũng không ngại Tiền Diễm Lệ, nàng dùng giọng tùy tiện nói.
Nhâm Yến Phỉ thấy chủ tịch Cao nói như vậy cũng không có gì đáng trách, mình là thư ký nhiều năm cho Tiền Diễm Lệ, nàng biết rõ chủ tịch Cao này chính là người thân mật nhất với chủ tịch Tiền Diễm Lệ trong khối chính quyền huyện Lô Bắc.
Tiền Diễm Lệ là một lãnh đạo đi lên từ công tác phụ nữ, ban đầu Tiền Diễm Lệ làm chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ của huyện Lô Bắc, vị chủ tịch Cao kia chính là chủ nhiệm văn phòng. Khi Tiền Diễm Lệ được đề bạt thì chủ tịch Cao xem như nước lên thuyền lên, chính thức biến thành chủ tịch Cao của hội liên hiệp phụ nữ.
Nhâm Yến Phỉ biết mình không thể tiếp tục ở lại chỗ này, thế là sau khi rót trà cho Tiền Diễm Lệ, nàng cũng chuẩn bị rời khỏi phòng. Khi nàng đi ra thì cũng vô thức đóng cửa lại.
- Thúy Hà, hôm nay đến chỗ chị có việc gì không?
Tiền Diễm Lệ nâng ly lên uống một ngụm rồi nói với chủ tịch Cao.
- Chủ tịch Tiền, chuyện của Tiểu Long nhà chị thế nào rồi?
Chủ tịch Cao lúc này đã thu lại nụ cười, trên mặt tràn đầy vẻ quan tâm.
- Còn thế nào nữa? Tên tiểu tử kia rõ ràng gạt tôi làm nhêều chuyện xấu như vậy, điều này cũng trách tôi, nếu như không quá quan tâm đến công tác, cũng không đến nổi nó rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Tiền Diễm Lệ trong miệng nói những lời trách móc con cái, thế nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thân, căn bản không thể nào gạt đi được, vì vậy lên tiếng mà hai mắt có hơi đỏ.
Chủ tịch Cao nhìn bộ dạng bực tức của lãnh đạo, nàng hiểu rõ lãnh đạo đang nghĩ gì, nếu nói trắng ra thì lúc này Tiền Diễm Lệ không phải căm hận đứa con của mình nhất, tất nhiên đối tượng của nàng chính là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.
- Đứa bé Tiểu Long kia phạm vào chút sai lầm, thế nhưng nó dù sao cũng còn nhỏ, cũng xem như dễ bảo, giáo dục một chút là được, chịu một lần đau khổ sẽ biết mùi đời ngay thôi. Nhưng người ta lại chụp lấy bím tóc không tha, em thấy rõ ràng là có tâm tư, động cơ không tinh khiết.
Chủ tịch Cao rất biết cách nói theo đúng hướng của Tiền Diễm Lệ, nếu không nàng sẽ không nhận được sự quan tâm của Tiền Diễm Lệ, để rồi có thể là một cô gái trổ hết tài năng và tiến lên làm chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ.
Những lời nói của chủ tịch Cao xem như khắc vào trong tâm khảm của Tiền Diễm Lệ, thế là trên mắt nàng chợt lấp lánh nước, nàng cắn răng nói:
- Thúy Hà, em phải nhớ kỹ, thà đắc tội với quân tử cũng đừng đắc tội với tiểu nhân, Vương Tử Quân là kẻ tiểu nhân hèn hạ muốn nhìn thấy chị bị chê cười, lúc này thằng bé đáng thương đang phải chịu khổ...
Tiền Diễm Lệ vừa nói vừa rơi nước mắt, chủ tịch Cao vội vàng lấy khăn ra nói:
- Chủ tịch Tiền, Vương Tử Quân dám gây khó dễ cho chị như vậy, chị cũng đừng quá mức khiêm nhường. Nói trắng ra thì người cho ta một thước ta trả lại một trượng, nếu hắn đã làm khó ta, như vậy ta cần gì phải khách khí với hắn?
Chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ quả nhiên không hổ là lãnh đạo đoàn thể phụ nữ, trực tiếp đưa vấn đề lên một độ cao mới. Tiền Diễm Lệ nghe thấy chủ tịch Cao nói như vậy thì cũng cực kỳ đồng ý, thế nhưng nàng chỉ có thể thở dài một hơi:
- Tên họ Vương kia danh tiếng quá mạnh, chúng ta căn bản không có cơ hội để chơi trò cao tay với hắn.
- Chủ tịch Tiền, chị đúng là, chị là lãnh đạo cao cao tại thượng, chỉ biết được chút tin tức lớn lao, còn những tin tức nhỏ sẽ không truyền đến lỗ tai của chị. Nếu chị nghe qua chuyện này, biết đâu chị sẽ sắp xếp tôi đi làm rồi.
Chủ tịch Cao nói, sau đó nàng đứng lên, khẽ lắc mông đi đến bên cạnh Tiền Diễm Lệ. Nàng chợt đưa tay tạo thành hình một túi tiền, sau đó khẽ nói với Tiền Diễm Lệ:
- Chủ tịch Tiền, bây giờ trong huyện có tin đồn, hai ngày trước chúng ta không phải ký kết hợp đồng làm đường An Lô với công ty Bác Minh sao? Nghe nói trong huyện sở dĩ ký hợp đồng như vậy chẳng qua là vì Vương Tử Quân đã được ăn tiền hoa hồng.
Tiền Diễm Lệ chợt kinh ngạc, nàng lập tức đứng thẳng người lên, sau đó hỏi ngược lại:
- Việc này cô nghe ai nói? Có tin tức nào là dối trá không? Nhưng hợp đồng này là do chủ tịch Thạch Phong Huy chủ trì.
- Chủ tịch Tiền, ai mà chẳng là kẻ tai thính mắt tinh? Chị nghĩ xem, hạng mục này do Vương Tử Quân đưa đến, công ty Bác Minh cũng là do Vương Tử Quân tìm đến, bọn họ không có liên quan sao? Nói ra chị tin không? Em còn nghe nói, vì che giấu cho thật kỹ mà Vương Tử Quân đã phòng ngừa chu đáo, đã cố ý ném củ khoai lang nóng cho Thạch Phong Huy, sau đó chính mình lại ở trên thế ngư ông đắc lợi.
Nói đến những chuyện thế này thì rõ ràng là sở trường của chủ tịch Cao, dù nàng không nói quá rõ nhưng lúc này Tiền Diễm Lệ thật sự đã tin tám chín phần.
Tiền Diễm Lệ dùng ngón tay gõ lên bàn, nàng chú ý tính toán, một lúc sau mới thở dài một hơi:
- Thúy Hà, coi như tin đồn này là đúng thì thế nào? Chúng ta không có chứng cứ, nước bọt cũng không đủ để dìm chết người.
- Chúng ta không có chứng cứ nhưng Vương Tử Quân lại có, có câu làm việc gì cũng được nhưng chỉ sợ bị người ta nắm chặt, chỉ sợ một ngọn lửa nhỏ bùng lên thiêu rụi cả cánh rừng. Chỉ cần chúng ta châm lên một đốm lửa, chứng cứ tất nhiên chúng ta không cần phải tìm, đã có người của ủy ban kỷ luật lo lắng chuyện này rồi.
Chủ tịch Cao rõ ràng đã tính kỹ vụ này, thế cho nên lúc này nói ra cực kỳ có tính thuyết phục.
- Một đốm lửa nhỏ cũng đủ thiêu đốt cả cánh rừng?
Tiền Diễm Lệ nói rồi khóe miệng lộ ra một nụ cười sắc bén.
Chủ tịch Cao cũng cười, nàng phát hiện lúc này vẻ mặt của Tiền Diễm Lệ đã có chút hưng phấn, nói nhiều hẳn lên, giọng điệu cũng tùy tiện hơn.
- Thúy Hà, con người của tôi luôn giúp người khác làm việc tốt, chỉ cần người ta không ép tôi vào đường chết, tôi sẽ thờ phụng và lui một bước cho trời cao biển rộng, có thể làm bạn sẽ không gây thù hằn. Thế nhưng Vương Tử Quân thật sự khinh người quá đáng, tôi chỉ có một đứa con, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn nó bị tống vào ngục giam cho được. Cô nói xem, hắn ném con tôi vào ngục, tôi là một phó chủ tịch huyện, như vậy còn mặt mũi gì nữa?
Tiền Diễm Lệ ve vuốt cây bút trong tay rồi nói.
Cao Thúy Hà biết Tiền Diễm Lệ đã hạ quyết tâm, năm xưa khi mình còn là phó chủ nhiệm văn phòng, đã bắt đầu cố gắng lấy lòng chủ tịch Tiền để lên vị trí chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ, thế là cuối cùng cũng thành công.
- Chủ tịch Tiền, ngài là người tốt, làm như vậy cũng xem như bất đắc dĩ. Thỏ bị ép còn cắn người, hơn nữa đối phương còn gây khó cho con chị, em thấy việc này không cần chị ra mặt, cứ dứt khoát tìm hai người trong văn phòng hội liên hiệp phụ nữ để phản ánh sự việc này ra ngoài là xong.
- À, cứ như vậy đi! Đúng rồi, lát nữa cô cầm văn kiện của tôi xuống phòng tài chính lấy mười ngàn đồng.
Tiền Diễm Lệ nói rồi bắt đầu múa bút ghi chép.
- Chủ tịch Tiền, chị xem, chị sao lại khách khí như vậy? Hội liên hiệp phụ nữ chúng em tuy nghèo khó nhưng cũng có tiền công tác.
Chủ tịch Cao đặt tay lên tờ giấy mà Tiền Diễm Lệ đang viết, sau đó nàng nói tiếp
- Hơn nữa chúng em là vì Tiểu Long, nó là con của chị, trong mắt của em thì nó cũng giống như Vĩnh Cường ở nhà.
Tiền Diễm Lệ nghe thấy Cao Thúy Hà nói ra những lời động tình như vậy thì trong lòng chợt bùng lên cảm giác cảm động, bàn tay cũng run run, nàng đã viết xong một bản, thế nhưng lại suy nghĩ, đổi thành hai chục ngàn, đây chính là quyền hạn lớn nhất của một vị phó chủ tịch huyện như nàng.
Sau một lúc xô đẩy, cuối cùng tờ giấy hai chục ngàn cũng rơi vào trong tay của chủ tịch Cao. Tiền Diễm Lệ nhìn chủ tịch Cao điên cuồng rời khỏi phòng mình, thé là trong lòng chợt bùng lên cảm giác vui sướng.
- Vương Tử Quân, ngươi làm việc vô tình, cũng đừng trách tôi làm việc tuyệt tình. Quan trường là một vũng nước đục, cho dù kỹ thuật bơi lặn của ngươi có cao siêu thế nào, bị đánh cho vài gậy cũng sẽ chìm nghỉm chết đuối mà thôi; đám người lên cao nhìn ra quá xa đều bị ngã chết.
Trong một gian phòng cực kỳ xa hoa của nhà khách huyện ủy Lô Bắc, Cừu Thiên Khôi đang tươi cười nhìn giám đốc Tần thanh nhã xinh đẹp ở cách mình không xa. Tuy nàng còn trẻ nhưng Cừu Thiên Khôi biết rõ tư sản của nàng thật sự làm cho bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ.
- Giám đốc Tần, có câu thế này, phụ nữ làm cho thế giới xinh đẹp hơn, hôm nay giám đốc Tần đến thì càng chứng minh tính đúng đắn của câu nói trên.
Cừu Thiên Khôi nở nụ cười thoải mái, nói ra một câu hai nghĩa. Tần Hồng Cẩm cũng hiểu, nàng nở nụ cười nói:
- Cám ơn giám đốc Cừu, anh đúng là nói rất hay, chúng ta cạn ly.
Kết quả tất nhiên sẽ là đoàn viên vui vẻ, mọi người đứng lên, cùng nhau cụng ly vang trời.
Cừu Thiên Khôi đại khái là cực kỳ hưng phấn, cơ thể hơi nghiêng, khẽ đụng vào chiếc đũa, một chiếc đũa rơi xuống. Hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Xấu hổ quá, để mọi người chê cười.
Cừu Thiên Khôi nhanh chóng gọi nhân viên đưa đến một đôi đũa mới, mà nhân viên phục vụ đang bận rót rượu, cũng không thể đến ngay được. Hắn chợt nổi giận, nhưng khi thấy Tần Hồng Cẩm dùng nụ cười tủm tỉm nhìn mình, thế là vội vàng dùng khăn lau đũa, lên tiếng:
- Không sao, không sao, tôi lau sạch là được, bây giờ cũng không phải đang lưu hành trào lưu sử dụng lại sao?
Bầu không khí chợt hòa hoãn, mọi người đều nở nụ cười. Tần Hồng Cẩm cười và cảm thấy có chút bất ngờ, tất nhiên nụ cười của nàng sẽ không qua mắt Cừu Thiên Khôi. Hắn thấy rượu thật sự là thứ tốt, mọi người ngày bình thường đều cố gắng chôn giấu chính mình, bây giờ lại phát huy ra tất cả những gì mình có.
Lúc này Tần Hồng Cẩm chợt thấy điện thoại của mình khẽ rung lên, nàng không cần nhìn cũng biết đó là tin nhắn của Vương Tử Quân. Kể từ sau khi biết được số điện thoại của nàng, Vương Tử Quân thỉnh thoảng gửi đến một tin nhắn, còn dõng dạc nói, cái này gọi là viên đạn tình yêu lúc nào cũng có thể bắn đến.
Tần Hồng Cẩm cầm lấy điện thoại ra xem:
"Anh muốn cùng em tham gia buổi thảo luận về tình yêu!"
Tần Hồng Cẩm cảm thấy buồn cười, người này tám phần đang chờ mình quay về, thế cho nên bây giờ nàng cũng không có tâm tư ăn cơm.
Nhưng Cừu Thiên Khôi ở bên cạnh vẫn đang hào hừng bừng bừng, hắn vừa cười với nàng vừa nói:
- Giám đốc Tần, hôm nay chị cũng thấy rồi đấy, chúng ta đã ký kết thành công hợp đồng với huyện Lô Bắc, công ty của chúng tôi hoàn toàn có thực lực để hợp tác với tập đoàn Quân Thành. Tôi tin chỉ cần tôi và chị cùng nâng tay, cùng liên thủ, như vậy sẽ sinh ra một tiêu chí mới cực kỳ mạnh mẽ.
Cừu Thiên Khôi nói và vung hai tay lên, bộ dạng cực kỳ hưng phấn.
Cừu Thiên Khôi không hưng phấn không được, vì đây là hạng mục mà hắn không ôm hy vọng quá lớn, nhưng Tần Hồng Cẩm gần đây có thái độ cực kỳ cẩn thận cuối cùng đã lên tiếng, điều này thật sự là một thắng lợi cực kỳ to lớn đối với công ty xây dựng Bác Minh. Chỉ cần hợp đồng này thành công, như vậy hắn sẽ hoàn thành bước đầu tiên trong quá trình vươn ra khỏi tỉnh Chiết Giang.
Nếu vươn ra khỏi tỉnh Chiết Giang, như vậy thực lực và danh tiếng của xí nghiệp sẽ rất mạnh mẽ, sẽ tranh thủ được nhiều huy hoàng, câu nói này không nên chỉ để bên miệng, nó cần có hành động chứng thực. Tuy xí nghiệp của Cừu Thiên Khôi đã nổi tiếng ở Chiết Giang, thế nhưng trong quá trình phát triển kinh tế với khí thế hừng hực vào lúc này, nếu như hắn chỉ tính co cụm một góc thì không thể nào phát triển được, mà hoàn thành hợp đồng lần này sẽ chính thức cho hắn một danh tiếng van dội.
Cừu Thiên Khôi hoàn toàn có thể nhờ vào ngọn gió đông này, biết đâu hắn có thể biến xí nghiệp của mình trở thành một món hàng hiệu ở tỉnh Chiết Giang, ngay sau đó là vươn mình ra các tỉnh khác.
Nếu so sánh với Cừu Thiên Khôi thì Tần Hồng Cẩm có biểu hiện rất lạnh nhạt, nàng khẽ duỗi ngón tay mảnh mai xinh đẹp của mình, sau đó lại nói:
- Giám đốc Cừu, công ty của anh xem ra cũng cực kỳ có thủ đoạn ở tỉnh Chiết Giang, có thể dễ dàng nắm bắt một khối thịt béo như vậy. Nhưng tôi cần phải nhắc nhở giám đốc Cừu một câu, đó là tòa nhà của tập đoàn Quân Thành sẽ được xây ở Việt Đông, không phải là Chiết Giang, anh có thể nuốt được miếng thịt béo này không?
Tần Hồng Cẩm khẽ búng ngón tay tinh xảo, gương mặt tinh xảo như mang theo nụ cười ngạo nghễ. Lúc này nàng giống như một nữ hoàng đứng trong vương quốc của mình nói một không hai, thật sự có khí thế đứng đầu thiên hạ, ngạo nghễ độc tôn.
Cừu Thiên Khôi đối mặt với những nghi vấn của Tần Hồng Cẩm thì gật đầu thật mạnh, hắn dùng giọng có khí phách đảm bảo:
- Giám đốc Tần, công ty chúng tôi nhất định sẽ có thể tiếp nhận được hạng mục này, chị cần phải tin vào thực lực của chúng tôi. Mà tôi cũng có thể đảm bảo với chị, công ty của chúng tôi hoàn toàn có thể đảm bảo vấn đề chất lượng, sẽ hoàn thành công trình đúng thời hạn.
- Đảm bảo chất lượng công trình, đảm bảo hoàn thành đúng thời hạn? Giám đốc Cừu nói thật sao?
Tần Hồng Cẩm khẽ đứng lên khỏi ghế sa lông, dáng người thon thả xinh đẹp và đường cong của nàng làm cho cả phòng chợt ảm đạm.
- Chúng tôi tất nhiên có thể đảm bảo, điều này xin giám đốc Tần cứ an tâm. Đến đúng thời điểm thì công ty chúng tôi nhất định sẽ xây dựng xong tòa nhà Quân Thành, sẽ cho tập đoàn của chị tiến vào Việt Đông với tiêu chí mới.
Cừu Thiên Khôi vỗ vỗ ngực mình, trên mặt là nụ cười cực kỳ khoa trương.
- Nếu giám đốc Cừu đã có thành ý như vậy, tôi sẽ tin tưởng, nhưng là một thương nhân, chúng ta dù sao cũng phải "trước quân tử sau tiểu nhân", chỗ này của tôi có một phần hợp đồng, mong giám đốc Cừu xem xét, nếu như thấy không có vấn đề gì, như vậy chúng ta sẽ ký hợp đồng.
Tần Hồng Cẩm khẽ vung tay, một trang giấy hơi mỏng rơi xuống bàn trà.
Cừu Thiên Khôi cầm tờ giấy mỏng lên xem, bộ dạng cực kỳ chú ý, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên nói:
- Giám đốc Tần, thời gian có quá cấp bách không? Mặt khác, tôi đồng ý chuyện đền bù gấp đôi khi không hoàn thành công trình, nhưng ngài lại cho ra thời hạn rõ ràng để làm tốt phần cơ sở, nếu không làm xong cũng đền tiền, như vậy có phải quá không phù hợp rồi?
Tần Hồng Cẩm lúc này cũng không còn bộ dạng quyến rũ xinh tươi giống như lúc ở bên cạnh Vương Tử Quân, nàng cười đi đến sát cửa sổ của phòng khách, lại dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn cây liễu bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói:
- Vốn sẽ không phải là một hợp đồng thế này, nhưng thấy giám đốc Cừu khí thế mạnh mẽ như vậy, tôi mới thuyết phục các phó giám đốc khác, cho ra bản hợp đồng này. Nếu như giám đốc Cừu cảm thấy nó khó xử, như vậy thì mong anh cứ tự tiện.
"Mong anh cứ tự tiện"
Đây là một câu nói không kiêu ngạo không xu nịnh, nhưng lại không chừa dư âm đường về. Chỉ cần Cừu Thiên Khôi có chút không hài lòng, như vậy tất cả giấc mộng vươn ra khỏi Chiết Giang sẽ tan biến thành mây khói.
Cừu Thiên Khôi chợt cúi đầu, hắn rất ít khi cúi đầu trước mặt người khác, nhưng lúc này hắn không thể không cúi đầu. Bản hợp đồng này giống như một tờ giấy thông hành đưa công ty Bác Minh đi trên con đường đại lộ thênh thang, hắn không thể nào buông tha cho nó được, hắn cần phải tận dụng thời cơ, cần tận dụng thời cơ vì nó không đến lần thứ hai.
- Nếu như giám đốc Tần đã tin cậy công ty chúng tôi như vậy, thế thì chúng ta ký hợp đồng.
Cừu Thiên Khôi ngửa đầu nhìn hình bóng yểu điệu của Tần Hồng Cẩm, hắn trầm giọng nói.
Lúc này bàn tay nhỏ như bạch ngọc của Tần Hồng Cẩm cũng có hơi run, nhưng trên gương mặt xinh đẹp và trắng như tuyết lại không có bất kỳ biểu cảm nào:
- Giám đốc Cừu, tôi cảm thấy anh nên suy xét cho chín chắn rồi hãy quyết định, việc kinh doanh không những cần phải xem vào phương diện nhiệt tình, hơn nữa hợp đồng này có hiệu lực pháp luật, nếu anh ký kết sẽ có trách nhiệm dưới pháp luật.
Cừu Thiên Khôi nhìn cô gái xinh đẹp quyến rũ trước mặt mình, trong lòng ngoài ý nghĩ thần phục thì căn bản không còn thứ gì khác, hắn lấy ra một cây bút, sau đó ký tên của mình vào bản hợp đồng.
Tần Hồng Cẩm vừa rồi nói cười rất chú ý, bây giờ đã cười cười nói nói như trước, giống như hạng mục có liên quan đến số tài chính hai trăm triệu này chỉ là một việc cỏn con. Nhưng khi đưa mắt nhìn bóng lưng đi xa của Cừu Thiên Khôi, nàng lại nở nụ cười quỷ dị.
- Điều này không nên trách tôi, cũng chỉ có thể trách anh ức hiếp không đúng người...
Khi Tần Hồng Cẩm lên tiếng thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi vào phòng, hắn dùng giọng tràn đầy nụ cười nói:
- Giám đốc Tần, đã chuẩn bị xong.
- Chuyện này có vững tin không?
Tần Hồng Cẩm giống như cũng có chút lo lắng, nàng trầm giọng hỏi.
Tên đàn ông cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng hắn lại rất biết cách che giấu biểu cảm của mình, chỉ sau khoảnh khắc đã trở lại như bình thường.
- Tôi xác định.
Tên đàn ông dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, hắn tuy mới đi theo vị giám đốc này hơn vài tháng, thế nhưng hắn lại hiểu rất sâu về cô gái làm mình cực kỳ khâm phục này. Nàng là một người trước nay sát phạt quyết đoán, không ngờ bây giờ lại thất thố vì một chuyện nhỏ như vậy.
"Điều gì làm cho nàng thất thố như vậy?"
- Vậy thì đi làm đi.
Tần Hồng Cẩm vung tay với người đàn ông, tỏ ý cho đối phương rời khỏi phòng.
Nửa giờ sau khi tên đàn ông kia rời khỏi phòng, giám đốc Tần ung dung trấn định trong mắt mọi người đã mặc vào một bộ đồ thể thao, rời khỏi nhà khách huyện ủy huyện Lô Bắc không một tiếng động. Bước tiến của nàng rất vui vẻ, giống như có một việc gì đó cực kỳ quan trọng đang chờ đợi...
Hầu Thiên Đông nằm thoải mái trên ghế sa lông, những ngày qua lão cực kỳ đắc ý, không vì cái gì khác, lão cảm thấy lực khống chế của mình ở huyện Lô Bắc thật sự quá mạnh. Tất nhiên trong lòng lão cũng tràn đầy toan tính, năm trăm ngàn rơi vào túi mà thần không biết quỷ không hay, nếu là kẻ khác thì thế nào? Hơn nữa thông qua sự kiện lần này lão còn gõ đầu Vương Tử Quân, cho đối phương biết thức thời hơn một chút, đó chính là ở huyện Lô Bắc này không có ai có thể tranh quyền với mình.
Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có thủ đoạn mạnh mẽ, âm mưu sâu sắc, mọi chuyện cũng nên được chứng thực đúng vị trí.
Huyện Lô Bắc đều ở trong lòng bàn tay của Hầu Thiên Đông, lão nghe thư ký báo cáo những lời nghị luận ở bên ngoài vào hai ngày qua, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ. Lão là một vị bí thư huyện ủy, lão cần phải khống chế toàn cục, cần phải bóp chết tất cả những gì có khả năng gây bất lợi cho mình ngay từ trong trứng nước, cho những tin tức có lợi cho mình được phát sinh.
Rõ ràng Hầu Thiên Đông đã làm rất tốt ở phương diện này, lão không có quá nhiều tai mắt trong huyện ủy, thế nhưng có thể đảm bảo những tin tức chủ yếu không thoát khỏi tai của mình.
- Bí thư Hầu, đây là văn kiện bên dưới báo lên.
Thư ký Tiểu Chung mỉm cười đi đến, hắn đặt một phần văn kiện dày đặc xuống trước mặt Hầu Thiên Đông.
Hầu Thiên Đông khẽ gật đầu, lão tiện tay cầm một phần văn kiện lên xem, lại phát hiện thư ký không có ý muốn bỏ đi, hơn nữa khóe miệng lại có nụ cười sáng lạn.
- Tiểu Chung, gần đây lại có chuyện gì sao?
Hầu Thiên Đông không nói gì, lão chỉ khẽ dựa lưng ra phía sau rồi mỉm cười nói.
- Bí thư Hầu, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là xuất hiện chút tin đồn.
Tiểu Chung vừa rót nước cho Hầu Thiên Đông vừa nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Bí thư Hầu, tôi gần đây nghe được vài lời, không biết nên báo cáo cho anh thế nào.
- Cậu cứ nói, cậu còn sợ tôi ăn thịt sao?
Hầu Thiên Đông càng nở nụ cười thân mật gần gũi.