- Cục trưởng Tiến Chung, bây giờ tôi đang ở trong phòng làm việc của viện trưởng Tử Quang kiểm tra tình huống trong sạch hóa bộ máy chính trị, nếu như anh không còn gì gấp gáp, buổi chiều anh đến phòng làm việc của tôi.
- Vâng, bí thư Tống, chiều nay chúng ta sẽ gặp nhau.
Giọng điệu của Hà Tiến Chung vẫn không chút biến đổi, giống như hắn cũng không biết vì sao Tống Ích Dân lại đến viện kiểm sát.
Tống Ích Dân càng thêm bội phục công phu ẩn nhẫn của Hà Tiến Chung, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới trầm giọng nói:
- Cục trưởng Tiến Chung, vừa rồi tôi thấy người trong cục công an đưa Giang Tiểu Vinh đi, đây là có chuyện gì?
- Có chuyện này sao? Tôi sẽ hỏi lại và báo cáo cho bí thư Tống ngay.
Hà Tiến Chung nói rồi cúp điện thoại, giống như thật sự muốn hỏi xem có vấn đề gì xảy ra. Nhưng Tống Ích Dân hiểu rõ về Hà Tiến Chung lại liên tục cười lạnh, hắn căn bản không tin Hà Tiến Chung hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Nếu như không có mệnh lệnh của Hà Tiến Chung, người của cục công an dù có lớn gan cũng không dám cho ra hành vi nào ở sự kiện này.
Khi Tống Ích Dân đặt điện thoại xuống, chiếc xe cảnh sát ngoài cửa sổ đã biến mất, chỉ còn lại một cô gái trẻ đứng lại đó với bộ dạng hồn bay phách lạc.
Tống Ích Dân nhìn hình bóng cô đơn đau khổ của cô gái trên đường lớn ngoài kia, hắn thật sự cảm thấy không chút dễ chịu. Hắn hiểu cục công an bắt Giang Tiểu Vinh đi, thế nhưng thật sự chính là đang muốn vẽ lên mặt bí thư Vương.
- Bí thư Vương, tôi đã điều tra rõ ràng, người của đội quản lý trật tự trị an đã đưa Giang Tiểu Vinh đi.
Hà Tiến Chung gọi điện thoại đến rồi mở miệng nói.
Tống Ích Dân không mở miệng, chỉ để cho Hà Tiến Chung nói rõ ràng. Lúc này xem như hắn hiểu, Hà Tiến Chung dám bắt người bên ngoài tòa án, như vậy đối phương nhất định có lý do của mình. Lúc này nếu hắn cứ nắm bắt sự việc này để truy cứu, như vậy căn bản chỉ rước lấy nhục mà thôi.
- Bí thư Tống, hành vi của Giang Tiểu Vinh trái với điều lệ trật tự trị an, dựa theo quy định hiện hành thì hành vi của Giang Tiểu Vinh sẽ bị xử lý theo pháp luật.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì dùng giọng cứng rắn nói:
- Không có bất kỳ người nào có thể đứng ngoài pháp luật.
Tống Ích Dân hiểu những lời này là Hà Tiến Chung nói cho mình nghe, nhưng lúc này hắn rất muốn chất vấn Hà Tiến Chung, anh đã dám nói những lời này, vì sao Trịnh Khiếu Nam lại bình an vô sự mà Giang Tiểu Vinh là người bị hại lại rơi vào hoàn cảnh như vậy? Hắn rất muốn chất vấn lương tâm của Hà Tiến Chung, hỏi xem chính nghĩa của anh đã vứt đi đâu hết rồi? Nhưng tất cả chất vấn chỉ ở trong lòng hắn, cũng không thể nói ra ngoài, hắn biết rõ mình làm những việc đàn khảy tai trâu thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, hắn cũng không phải loại người thích rước lấy nhục như vậy.
Tống Ích Dân chỉ nói ba chữ "tôi biết rồi", sau đó hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Tống Ích Dân nhìn thoáng qua Cát Tử Quang, sau đó hắn đi ra khỏi cổng viện kiểm sát. Khi hắn đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đã nhận được kết quả xét xử của tòa án. Vương Tử Quân ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt vẫn ung dung bình tĩnh giống như chưa từng có sự việc gì phát sinh.
- Anh ngồi đi.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay chặn lời Tống Ích Dân. Trước khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Tống Ích Dân đã nghĩ ra rất nhiều kết quả, hắn nghĩ rằng bí thư trẻ tuổi kia sẽ gào thét, sẽ đổ ập xuống mắng mỏ mình, càng nghĩ đến khả năng bí thư sẽ nói ra những lời lạnh nhạt, sau đó cho mình rời đi.
Nhưng lúc này nụ cười như tắm gió xuân của Vương Tử Quân lại thật sự làm cho Tống Ích Dân cảm nhận áp lực rất lớn, hắn biết rõ kết quả lần này cũng không nguy hại quá lớn với mình, cùng lắm thì hắn không thực hiện được kế hoạch cải tổ khối tư pháp mà thôi, uy tín trong khối tư pháp lại giảm xuống một chút. Thế nhưng hắn cũng không có tổn hại gì khác, thế nhưng bí thư Vương thì khác hẳn, bí thư vừa tạo dựng lên chút uy tín, bây giờ tất cả sắp bị đả kích, mà cục diện thành phố La Nam vốn có chút yên ổn lại nhanh chóng trở nên khó bề phân biệt.
- Bí thư Vương, tôi thành thật xin lỗi, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của ngài, việc này...
Vương Tử Quân cũng không chờ cho Tống Ích Dân nói xong, hắn khoát tay áo nói:
- Bí thư Ích Dân, anh cũng không làm sai điều gì, ngược lại anh còn làm rất tốt.
Tống Ích Dân đỏ mặt, hắn biết dù Vương Tử Quân không trêu chọc mình, thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất mất tự nhiên.
- Có phải tòa án đã chứng minh Trịnh Khiếu Nam đánh Nhiếp Phụ Hòa bị thương, sau đó Nhiếp Phụ Hòa vì thế mà tử vong hay không?
Vương Tử Quân ném cho Tống Ích Dân một điếu thuốc, sau đó hắn khẽ nói.
- Thế nhưng...Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Nam lại có giấy chứng nhận bệnh tâm thần, vì thế mà tòa án không thể nào kết tội cho hắn được.
Tống Ích Dân hít vào một hơi thuốc rồi dùng giọng không cam lòng nói.
Vương Tử Quân cười cười nói tiếp;
- Anh cảm thấy Trịnh Khiếu Nam có bệnh sao?
- Không có.
Tống Ích Dân cười lạnh một tiếng rồi lớn tiếng nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Tôi biết Trịnh Khiếu Nam được nhiều năm, cho đến bây giờ chưa từng nghe nói hắn được chứng nhận tâm thần, bây giờ hắn phạm tội thì có giấy chứng nhận, trong sự việc này nhất định có vấn đề.
- Đúng, nhất định có vấn đề, tuy bọn họ có thể lấy ra giấy chứng nhận, thế nhưng chỉ cần chúng ta kiểm tra, tôi tin sẽ không bao giờ không có gió lọt tường, bọn họ làm việc cũng không phải quá mức cẩn thận.
Vương Tử Quân nói đến đây rồi tiếp tục lên tiếng:
- Anh có bản sao giấy chứng minh đó không?
Tất nhiên Tống Ích Dân có chuẩn bị giấy chứng minh bệnh tâm thần của Trịnh Khiếu Nam, hắn nhanh chóng lấy nó ra đặt trước mặt Vương Tử Quân.
- Cô không thể đi vào, bí thư Vương không có trong phòng.
Những âm thanh dồn dập chợt vang lên bên ngoài, khi âm thanh này vang lên thì ngoài hành lang truyền đến tiếng người náo loạn:
- Tôi đã hỏi rồi, bí thư Vương của các người có trong phòng, chính anh ấy đồng ý rằng dì Hai của tôi sẽ không có vấn đề gì, bây giờ cục công an đưa dì Hai của tôi đi. Lúc này tôi đến đây hỏi anh ta, có phải anh ta làm bí thư thị ủy thì nói mà chẳng giữ lời hay không?
Một giọng nói mang theo vài phần gào thét truyền đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, tuy cách vách vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Vương Tử Quân nghe được âm thanh này, hắn không cần nhìn cũng biết người nói là ai, hắn không ngờ nàng có thể xông đến chỗ này.