Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là một hàng chữ ngắn ngủi giống như không có nội dung gì to tát, chỉ là báo một hành động của Vương Tử Quân, thế nhưng Giang Tiểu Vinh nhận được tin tức này thì giống như cảm thấy trước mặt bùng sáng.

- Dì Hai, trên đây viết cái gì vậy?

Nhâm Nhạn Đồng nhìn nội dung trên chiếc máy nhắn tin của dì mình, nàng thật sự không hiểu.

Giang Tiểu Vinh sờ lên đầu Nhâm Nhạn Đồng, sau đó nói:

- Nhạn Đồng, không có chuyện gì cả, chỉ là một người quen truyền đến một thông tin mà thôi.

Giang Tiểu Vinh nói đến đây thì cười nói:

- Cháu đã sắp hết kỳ nghỉ rồi, nên quay về đi làm là vừa, nếu không đi làm đúng ngày, chỉ sợ lãnh đạo sẽ không bỏ qua cho cháu đâu.

- Đi làm cũng không có vấn đề, dì Hai, dì có phải muốn đến huyện Dương Cương không?

Nhâm Nhạn Đồng là một cô gái thông minh, nàng biết Giang Tiểu Vinh đang cố ý nói sang chuyện khác. Lúc này dì Hai đề xuất cho nàng đi, rõ ràng là có chuyện không muốn để cho mình biết.

Giang Tiểu Vinh nhìn đứa cháu của mình, sau đó nàng cười nói:

- Chuyện này cũng không cần cháu xen vào, có dì Hai ở đây thì cháu cứ yên tâm cho công việc của mình đi.

- Dì Hai, nếu dì không nói thì cháu sẽ không về đi làm.

Nhâm Nhạn Đồng kéo bàn tay của Giang Tiểu Vinh, nàng dùng giọng làm nũng nói.

Giang Tiểu Vinh nhìn bộ dạng làm nũng xinh đẹp động lòng người của cháu gái, thế là trong lòng cũng sinh ra cảm giác yêu thương. Nàng kéo bàn tay của Nhâm Nhạn Đồng, sau đó mở miệng hỏi:

- Đồng Đồng, nói cho dì Hai biết, bây giờ cháu đã có bạn trai chưa?

Nhâm Nhạn Đồng dù thế nào cũng không ngờ dì Hai lúc này vẫn còn tâm tư hỏi mình như vậy, nàng định mở miệng nói không có theo bản năng, thế nhưng đúng lúc này trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh trên máy bay, là tình huống nàng chủ động ngồi lên đùi người đàn ông kia.

"Đó là việc tôi cần làm!"

Nhâm Nhạn Đồng nghĩ đến bộ dạng tên khốn kia chiếm được tiện nghi mà chính mình còn phải cảm tạ đối phương, nàng chợt nổi giận. Nhưng cũng không biết vì sao những ngày qua nàng đều không quên nụ cười tinh khiết của người đàn ông kia.

"Hắn là ai? Chỉ sợ chính mình căn bản không thể nào biết được, có lẽ một ngày nào đó mình già lão, người kia cũng không còn thanh xuân, hai người bọn họ sẽ gặp mặt nhau trên một chuyến bay nào khác thì sao?"

"Khi đó không biết hắn còn nhớ nàng không?"

- Không phải Đồng Đồng nhà chúng ta đã có người yêu rồi đấy chứ? Nói cho dì Hai biết, là tiểu tử nhà ai mà may mắn như vậy? Có thể được Đồng Đồng vừa ý.

Giang Tiểu Vinh chỉ muốn quan tâm đến cháu gái, thật không ngờ một câu nói quan tâm tùy ý của mình lại có thể tìm ra được một kết luận có tác dụng trêu ghẹo như vậy.

- Không có, dì Hai cứ chọc cháu.

Nhâm Nhạn Đồng chợt tỉnh táo lại trong hồi ức về người đàn ông kia, bàn tay trắng nõn của nàng khẽ kéo tay Giang Tiểu Vinh, bộ dạng không muốn buông tha.

Giang Tiểu Vinh cười ha hả, đây là lần đầu tiên nàng cười trong thoải mái như vậy trong thời gian gần đây, tuy phần lớn thơi gian đều gian khổ nhưng nàng vẫn có thể kiên trì chịu đựng được. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Đồng Đồng, nghe dì Hai nói một câu, sau này có tìm đối tượng thì người nào cũng được, thế nhưng cháu phải nhớ kỹ, đừng dây vào đám người làm quan.

Giang Tiểu Vinh chợt dùng giọng nghiêm túc nói.

Nhâm Nhạn Đồng biết rõ kinh nghiệm của dì Hai, nàng cũng không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

- Cuộc sống của bọn họ quá mệt mỏi.

Giang Tiểu Vinh nói đến đây thì khẽ cười một tiếng:

- Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta còn có chuyện cần làm.

Nhâm Nhạn Đồng khẽ gật đầu nghe lời, từ nhỏ nàng đã thân cận với dì Hai của mình, thậm chí mẹ nàng còn nói giỡn, nói Nhâm Nhạn Đồng là con gái của dì Hai. Tuy Giang Tiểu Vinh không nói ngày mai sẽ làm gì, thế nhưng Nhâm Nhạn Đồng đã đi theo Giang Tiểu Vinh thời gian không ngắn, nàng biết rõ dì Hai của mình nhận được tin nhắn kia thì luôn có chuyện phát sinh.

- Đồng Đồng, uống một ly nước mật này đi, tuy Đồng Đồng nhà chúng ta bây giờ có thể làm cho bao người chết mê chết mệt, thế nhưng phụ nữ lúc nào cũng phải bảo dưỡng nhan sắc của mình mới được.

Giang Tiểu Vinh nói rồi đưa cho Nhâm Nhạn Đồng một ly nước mật đang bốc hơi nghi ngút.

Chỉ thị của Vương Tử Quân làm cho thành phố La Nam có một đêm mất ngủ. Bí thư Vương tiến hành kiểm tra giám sát toàn thành phố trong thời gian một tháng, sau đó tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương, điều này nói rõ bí thư Vương đã có quan điểm của mình ở phương diện phát triển kinh tế, những quan điểm này sẽ sinh ra những ảnh hưởng sâu sắc đến tất cả các phương diện trong thành phố La Nam về sau này.

Vì vậy tối hôm nay dù là văn phòng khối chính quyền hay thị ủy, hoặc các văn phòng quận huyện ủy đều bận rộn, đám thư ký vùi đầu viết lách. Tuy lãnh đạo không lên tiếng cho ra chỉ thị rõ ràng, bọn họ cũng không biết bí thư Vương sẽ cho ra chỉ thị thế nào trên hội nghị kinh tế toàn thành phố, thế nhưng lưu lại ấn tượng tốt với bí thư Vương là cực kỳ quan trọng, vì thế dù là bất kỳ người nào cũng phải cố gắng làm tốt công tác của mình.

Nếu so sánh với đám người bận rộn kia thì cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung căn bản lại có chút nhàn nhã, nhưng những người quen thuộc với hà tiến chung lại biết, lúc này cục trưởng Hà liên tục đưa tay sờ ly nước, rõ ràng là tâm tư không yên tĩnh.

Ngồi trên đài cao uống trà dưới bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, đây rõ ràng là một loại hưởng thụ khó có được, thế nhưng đáng tiếc là vào thời điểm mà nhiều người còn đang điên cuồng làm việc để mua được một gian phòng nhỏ, người có thể được hưởng thụ cuộc sống như thế này cũng không nhiều.

Nếu như có một mỹ nữ ở bên cạnh châm trà rót nước, như vậy sẽ càng tuyệt vời hơn. Xưa nay mỹ nữ đều là động vật quý hiếm, người có thể được hưởng thụ như vậy lại cực kỳ ít.

Lúc này trong hoa viên trên sân thượng, Hà Tiến Chung được hưởng thụ những gì mà cánh đàn ông mơ ước. Hắn ngồi đó, có một mỹ nữ mặc váy ngắn đứng bên cạnh, gió khẽ thổi, váy áo phất phơ xinh đẹp vô hạn, thật sự làm cho người ta bị lôi cuốn, cực kỳ quyến rũ.

- Cục trưởng Hà, trà này có tên là Thần Lưu Hương ngàn vàng khó mua, vạn kim khó cầu.

Trịnh Khiếu Đống vẫn mặc tây trang, hắn giống như khong biết bây giờ thời tiết vẫn có hơi nóng, hắn vẫn ngồi đó cực kỳ đoan chính. Lúc này giống như hắn không phải uống trà với người, mà giống như đang tham gia một hội nghị gì đó cực kỳ long trọng.

Hà Tiến Chung cười cười nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi trầm giọng nói:

- Loại trà Trần Lưu Hương này vẫn là giám đốc Trịnh nên giữ lại mà thưởng thức, tôi đây là người quê mùa, thích nhất chỉ là trà đá mà thôi.

Trịnh Khiếu Đống cười cười, hắn cũng không nói gì, trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ bí hiểm.

Hà Tiến Chung rất không thích bộ dạng giống như nắm chắc thắng lợi trong tay của Trịnh Khiếu Đống, nếu như hắn có năng lực, sự việc mà hắn muốn làm nhất lúc này chính là vung đấm đánh cho gương mặt tươi cười trước mặt sưng vù lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK