Sau khi cố gắng phát tiết sự bực bội về Sầm Vật Cương, Bạch Hoa Niệp bắt đầu gọi điện thoại cho Sầm Vật Cương.
- Chào ngài, tôi là thư ký của bí thư Sầm, xin hỏi ngài là ai? Điện thoại được nối thông, chợt nghe giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên.
Bạch Hoa Niệp từng gặp qua thư ký của Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn không thể nhớ rõ người này tên họ là gì. Hắn nhanh chóng cười ha hả nói: - Chào cậu, tôi là Bạch Hoa Niệp của tập đoàn Thần Khí, bí thư Sầm bây giờ có rãnh không?
Viên thư ký căn bản không xa lạ gì vị giám đốc doanh nghiệp làm cho hai vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy có ý kiến trái ngược nhau, hắn biết bí thư Sầm cực kỳ coi trọng người này, thế nên nhanh chóng nói: - Ngài chờ một chút, tôi sẽ đi hỏi xem bí thư Sầm có thời gian hay không?
Nửa phút sau chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Sầm Vật Cương: - Chào tổng giám đốc Bạch, tôi là Sầm Vật Cương.
- Chào bí thư Sầm, lúc này mạo muội quấy rầy mong ngài tha thứ cho. Bạch Hoa Niệp lúc này cực kỳ lễ phép, giọng nói cũng là phong độ nhẹ nhàng.
Sầm Vật Cương cười ha hả nói: - Tổng giám đốc Bạch luôn là bạn bè tốt, có gì mà quấy rầy hay không?
- Ôi, ngài cũng đừng quá nuông chiều tôi như vậy, nếu như tôi thường xuyên gọi điện thoại quấy rầy ngài, như vậy ngài cũng cảm thấy rất phiền phức. Bạch Hoa Niệp xem như đã làm tốt mối quan hệ với Sầm Vật Cương, hắn chuẩn bị nói ra thêm vài ba câu thân cận.
Sau khi nói thêm vài câu thì Bạch Hoa Niệp chợt nói: - Bí thư Sầm, bây giờ tôi ở tỉnh Tây Tường, khi đi tôi cũng không cáo biệt với ngài, kính mong ngài tha thứ cho. Khi nào ngài về thủ đô họp thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tôi đã quấy rầy ngài khá lâu, cảm thấy tiếc nuối vì hai bên không thể hợp tác vui vẻ với nhau, tôi thật sự có vài phần hỗ thẹn.
Bạch Hoa Niệp nói đến đây thì lại dùng giọng hời hợt nói: - Bí thư Sầm, lúc này tập đoàn Thần Khí đã đạt thành hiệp nghị sơ bộ về phương diện đầu tư vào tỉnh Tây Tường, muốn đầu tư ba mươi tỷ xây dựng khu sản xuất, mà điều kiện của tỉnh Tây Tường bên này cũng rất tốt.
Sầm Vật Cương đột nhiên có chút chán ghét Bạch Hoa Niệp, một người đường đường là lãnh đạo doanh nghiệp sao lại có ý nghĩ xấu xa như vậy? Người ta thường nói có tư tưởng thì đi được xa, những người có suy nghĩ hạn hẹp thế này sao có thể làm chuyện gì lớn cho được?
Nhưng ba mươi tỷ cũng làm cho Sầm Vật Cương có chút tiếc nuối, lão khẽ hỏi một câu: - Không phải là hai mươi tỷ sao?
- À, trải qua sự phê chuẩn của ban lãnh đạo tập đoàn Thần Khí, chúng tôi chuẩn bị tăng thêm mười tỷ để đề cao trình độ của khu sản xuất. Bạch Hoa Niệp giống như cực kỳ thoải mái, lúc này trong đầu tràn ngập cảm giác khoái cảm trả thù.
"Khốn kiếp, anh đã làm cho tôi xấu hổ như vậy, tôi cần phải giúp đỡ tỉnh Tây Tường phát triển kinh tế, cho các anh đau đớn muôn đời!"
Sầm Vật Cương không phải là hạng người thường, lúc này lão cười ha hả nói: - Nếu tổng giám đốc Bạch đã quyết định đầu tư vào Tây Tường, như vậy tôi chúc anh hợp tác vui vẻ, nhưng chúng ta mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa, cũng đừng quên người bạn già này là được.
Bạch Hoa Niệp cúp điện thoại với Sầm Vật Cương, hắn không khỏi có chút tiếc nuối. Hắn cảm thấy Sầm Vật Cương cũng không đau đớn giống như mình mong đợi, giống như đã thản nhiên tiếp nhận chuyện này.
Nếu như Vương Tử Quân nghe nói mình đầu tư thêm vào ở tỉnh Tây Tường, số tiền tổng cộng là ba mươi tỷ, như vậy sẽ sinh ra cảm giác gì.
Bạch Hoa Niệp chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, hắn muốn gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, thế nhưng lại nhanh chóng chối bỏ ý nghĩ của mình. Bây giờ mình gọi điện thoại cho Vương Tử Quân không phải là quá mức thấp kém rồi sao?
Bạch Hoa Niệp chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, hắn định tắt điện thoại di động, lúc này chuông điện thoại chợt vang lên điên cuồng. Bạch Hoa Niệp nhìn qua mà hình điện thoại, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Mặc dù hắn là lãnh đạo đứng đầu tập đoàn Thần Khí, thế nhưng có một số việc hắn cần phải nghe theo lãnh đạo thượng cấp, tất nhiên đó là lãnh đạo trực tiếp của hắn.
Sau khi nối thông điện thoại thì Bạch Hoa Niệp trầm giọng nói: - Chào chủ nhiệm Đỗ, tôi là Bạch Hoa Niệp.
- Tổng giám đốc Bạch, tập đoàn Thần Khí các anh là có chuyện gì xảy ra? Vì sao các anh lại xây dựng khu an dưỡng chắn dòng chảy của con sông Thanh Lãng? Anh có biết quyết sách không khoa học của mình cuối cùng tao nên ảnh hưởng gì cho công ty hay không? Đỗ Song Ngư ở đầu dây bên kia lên tiếng bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc.
Tuy cấp bậc của Đỗ Song Ngư tương tự như với Sầm Vật Cương, thế nhưng quan huyện không bằng quan đang nắm quyền lợi trực tiếp, Sầm Vật Cương lại không có quan hệ lệ thuộc gì với Đỗ Song Ngư, thế cho nên Bạch Hoa Niệp đối diện với Sầm Vật Cương và cảm thấy không có gì là thấp kém hơn. Nhưng nếu như so với Đỗ Song Ngư, hắn là thủ hạ của người ta, vị trí của Đỗ Song Ngư quyết định quyền lên tiếng.
Bạch Hoa Niệp không dám đắc tội với Đỗ Song Ngư.
Bạch Hoa Niệp vội vàng giải thích: - Chủ nhiệm Đỗ, chuyện này chúng tôi đã có trải qua luận chứng, điều này...Dòng sông kia đã hai mươi năm rồi chưa từng xảy ra lũ lụt.
- Được rồi, tôi không cần anh nói về vấn đề này. Tổng giám đốc Bạch, lúc này đơn vị đã xem xét những kết quả điều tra thực địa về địa phương thiết lập khu sản xuất của tập đoàn Thần Khí, phát hiện địa phương thích hợp nhất là tỉnh Mật Đông. Nguyên nhân cũng là vì Mật Đông không những có tài nguyên phong phú, còn có hoàn cảnh đầu tư rất tốt, có thể giảm bớt chi phí đầu tư. Tôi thấy hay là thế này, anh đến Mật Đông tìm bí thư Sầm và chủ tịch Vương bàn chuyện, mong bọn họ giúp đỡ phương diện xây dựng của tập đoàn chúng ta, hai bên cùng nhau phát triển mới xem như hợp tác thắng lợi.
Đỗ Song Ngư nói cực kỳ trôi chảy, thế nhưng Bạch Hoa Niệp nghe vào tai lại thấy giống như sấm giữa trời quang.
Trước nay lãnh đạo thượng cấp rất ít nhúng tay vào công tác của tập đoàn Thần Khí, bây giờ lại nhúng tay vào, nguyên nhân đầu tiên là thủ hạ có sai lầm, còn nguyên nhân thứ hai chính là...
Bạch Hoa Niệp đặt điện thoại xuống mà gương mặt trở nên cực kỳ âm trầm, hắn hiểu tính cách của chủ nhiệm Đỗ, người này không dễ mở miệng, chẳng lẽ trong sự việc này có gì đó hay sao?