Chưa nói đến phương diện ai là người sẽ tiếp tục tiến lên tiếp nhận công tác, thế nhưng đối với Nghiêm Khâm Binh, lực ảnh hưởng trong tỉnh sẽ giảm xuống.
Sầm Vật Cương do dự giây lát rồi thản nhiên nói: - Cục công an có tính đặc thù, chúng ta nên thận trọng ở sự kiện này. Bây giờ các tỉnh khác cũng đều để cho lãnh đạo tỉnh phụ trách cục công an, chúng ta không nên quá đặc thù.
Không thể quá đặc thù chính là không đồng ý, Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương rồi trầm ngâm giây lát, sau đó lại nói: - Bí thư Sầm nói đúng, chúng ta nên cẩn thận một chút ở sự kiện này. Hai ngày trước tôi có liên hệ với ban ngành chủ quản, thượng cấp tương đối đồng ý với phương án sơ bộ của chúng ta.
Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Tôi cho rằng chuyện này vẫn nên thận trọng thì hơn.
Vương Tử Quân cười cười nâng ly trà lên rồi nói: - Bí thư Sầm nói đúng, nhưng tôi cảm thấy chúng ta vừa thận trọng cũng nên khai thác tinh thần tiến thủ. Nếu chuyện này đã đến mức độ hiện tại, không bằng chúng ta đơn giản triển khai mở rộng một chút.
Sầm Vật Cương không lên tiếng, Vương Tử Quân cũng cười uống trà, hai người trầm ngâm giây lát, Sầm Vật Cương chợt nói: - Chủ tịch Tử Quân, lúc này đã sắp đến cuối năm, anh cứ đặt phương án phân công ở đây, tôi có thời gian sẽ chú tâm xem xét.
Khi nào có thời gian sẽ xem xét, đây rõ ràng là kéo dài sự việc, còn khi nào bí thư Sầm có thời gian thì căn bản không phải tự bản thân quyết định sao?
- Được rồi, bí thư Sầm, tôi chuẩn bị mở hội nghị liên tịch để xác định các vấn đề trong lúc phân công công tác, ngài nếu không có chỉ đạo gì khác, tôi sẽ xem như ngài không có ý kiến gì. Vương Tử Quân nói đến đây thì nở nụ cười sáng lạn, thế nhưng Sầm Vật Cương nhìn nụ cười sáng lạn của Vương Tử Quân mà sinh ra cảm giác không thoải mái.
Sầm Vật Cương hiểu những lời của Vương Tử Quân là hướng về phía mình, ý nghĩa của nó là anh không nên ngâm quá lâu, nếu như anh không quy định thời gian, như vậy thì tôi xin lỗi sẽ coi như anh không có ý kiến gì.
Tuy Vương Tử Quân đến là trưng cầu ý kiến về sự kiện phân công của ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng Sầm Vật Cương vẫn cảm thấy không thoải mái. Một số nơi bí thư tỉnh ủy có thể ra tay ở phương diện phân công phó chủ tịch tỉnh, thậm chí một vài người cường thế còn đưa ra phương án cụ thể cho trợ thủ của mình.
Còn chủ tịch tỉnh có thoải mái hay không, cũng không cần quan tâm.
Sầm Vật Cương tất nhiên là một vị bí thư tỉnh ủy cường thế, nhưng tình thế bây giờ lại căn bản không thể làm cho lão cường thế được.
- Được rồi, tôi xem xét kỹ sẽ nhanh chóng bàn lại với anh. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi cười nói.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, trong lòng vẫn nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Sầm Vật Cương. Tuy từ đầu đến cuối thì Sầm Vật Cương vẫn nở nụ cười, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ sự kiện hôm nay làm cho Sầm Vật Cương không chút thoải mái.
Nhưng Vương Tử Quân không quan tâm đến điều này, hắn căn bản đã có mưu đồ, tuy hắn tôn trọng Sầm Vật Cương nhưng chuyện gì thuộc về mình thì hắn phải cho ra cảnh báo với một số người. Hắn muốn làm cho người ta biết rõ, có nhiều thứ không cho phép người khác nhúng tay vào.
Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình, Hà Kiến Chương lúc này tìm đến tận cửa. Hắn biết rõ Vương Tử Quân đã tiến hành báo cáo sự kiện phân công công tác cho Sầm Vật Cương, thế nên vừa vào cửa đã hỏi: - Chủ tịch Vương, anh bàn bạc thế nào rồi?
- Có lẽ bí thư Sầm sẽ cho ra những ý kiến chỉ đạo thích hợp. Vương Tử Quân căn bản có quan hệ không tệ với Hà Kiến Chương, thế cho nên cũng không nói dối.
"Ý kiến chỉ đạo thích hợp!" Hà Kiến Chương suy nghĩ về những chữ này mà không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hắn lúc đầu có vài phần giật mình với phương án phân công công tác của Vương Tử Quân, dù sao đây cũng là một tranh chấp giữa chủ tịch Vương và bí thư Sầm.
Thế nhưng khi Hà Kiến Chương xem xét lại kỹ càng, chợt phát hiện chủ tịch Vương căn bản không chút yếu thế ở phương diện này. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là người phụ trách cho công tác của cấp phó dưới tay mình, bây giờ trạng thái địa vị của Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương lại ngang nhau, khả năng Sầm Vật Cương ép chết Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy là không lớn.
Hơn nữa sự kiện phân công công tác của ủy ban nhân dân tỉnh căn bản không thường thấy được đưa lên hội nghị thường ủy.
Nếu như Sầm Vật Cương để Vương Tử Quân tùy ý chủ đạo chuyện này, tất nhiên là thật sự quá tốt. Nếu bí thư Sầm muốn quan tâm hoặc nói ra những lời không nguy hại đến đại cục của Vương Tử Quân, tất nhiên Vương Tử Quân sẽ tuân theo. Một khi Sầm Vật Cương ngăn cản, Vương Tử Quân có thể cưỡng chế thông qua ở hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Tuy Trương Bản Tiến đã bỏ ra một vị trí phó chủ tịch tỉnh, nhưng Trương Tề Bảo tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh càng làm cho lực khống chế của Vương Tử Quân ở hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh càng thêm mạnh mẽ. Dù Cố Tắc Viêm và Nghiêm Khâm Binh không phối hợp thì cũng không tạo nên tác dụng gì quá lớn.
Thế nên Hà Kiến Chương cười hì hì nói: - Chủ tịch, tôi cảm thấy không bao lâu nữa bí thư Sầm sẽ cho ra ý kiến thích hợp.
- Ha ha, chủ tịch Kiến Chương, chủ tịch Trưởng ban bây giờ đã thay đổi vị trí nhưng vẫn nắm công tác văn phòng, nhưng như vậy vẫn là làm phiền anh ấy, tôi cảm thấy như vậy là không phù hợp. Anh là cán bộ chủ khảo công tác văn phòng, anh cảm thấy ai thích hợp với công tác này hơn? Vương Tử Quân không phản đối với lời bình của Hà Kiến Chương, hắn cười nói sang chuyện khác.
Hà Kiến Chương trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Trong văn phòng có vài vị phó thư ký trưởng rất tốt, nếu chủ tịch ngài muốn tìm người từ trong đơn vị, không bằng tìm đến bọn họ. Nếu ngài muốn tăng cường trao đổi cán bộ bên ngoài, cũng có vài đồng chí bên ngoài cần suy xét.
Hà Kiến Chương nói những lời này cực kỳ có trình độ, bây giờ có nhiều người tìm đến hắn vì sự kiện này. Dù sao thì thư ký trưởng cũng là một trong những cán bộ lãnh đạo cấp bậc giám đốc sở cực kỳ hiển hách. Mặc dù cấp bậc giám đốc sở nhưng đôi khi không kém với các vị phó chủ tịch tỉnh khác. Chưa nói đến một vài người phụ trách đơn vị trong tỉnh, thậm chí ngay cả bí thư và chủ tịch thành phố trong tỉnh cũng muốn nắm vị trí này.
Không phải có câu: Dựa lưng vào cây cổ thụ sẽ có bóng mát sao? Vị trí này được người ta nhìn vào và cảm thấy nó cực kỳ mát mẻ.
Tuy Hà Kiến Chương là người chủ quản văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thế nhưng sẽ không cho ra lời đề nghị xác định. Dù sao thì thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh sẽ chịu trách nhiệm công tác của Vương Tử Quân, điều này là hắn hiểu rõ ràng.
Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của Hà Kiến Chương, hắn cười cười nói: - Anh Hà, anh cũng đừng đẩy qua lại như vậy, lần này tôi không có nhân tuyển nào tốt, thế nên muốn nhìn vào nhân tuyển của anh.
Hà Kiến Chương nhìn nụ cười sáng lạn của Vương Tử Quân mà không khỏi sinh ra nhiều ý nghĩ. Lúc này hắn đã có thể hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân. Với uy thế của Vương Tử Quân hiện tại, dù là ai đến làm người nắm văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh cũng phải thành thật nghe lời, bây giờ Vương Tử Quân trưng cầu ý kiến của mình, chính là biểu hiện tôn trọng mình.
Dù thế nào thì trong mắt người ngoài, mình vẫn là người của chủ tịch Vương.
- Tôi còn phải quay về xem xét kỹ càng hơn. Tuy đã nghĩ thông suốt điều này nhưng Hà Kiến Chương vẫn không dám đề cử cho Vương Tử Quân. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng không có nhiều tín nhiệm với người khác, bây giờ chủ tâm tín nhiệm mình.
Thế nên lần này Hà Kiến Chương cảm thấy mình phải tìm một người mà chủ tịch Vương có thể tin được, cũng phải có lợi cho mình.
- Anh cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi. Vương Tử Quân căn bản không vội trong sự kiện này, hắn cười nói với Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Kiến Chương, anh có ý kiến gì với sự kiện phân công lần này không?
- Chủ tịch Vương, tôi căn bản phục tùng sắp xếp của tổ chức, tôi cảm thấy trọng điểm nên đặt lên phương diện phân công chủ tịch Nghiêm. Hà Kiến Chương nói đến Nghiêm Khâm Binh thì giọng điệu tăng lên vài phần.