Cúi đầu thì thế nào? Anh cho rằng cúi đầu thì sẽ được bỏ qua, sẽ đáng giá sao? Chu Tiến Liên tôi căn bản không có thời gian quan tâm đến những người đang cúi đầu như anh.
Chu Tiến Liên nở nụ cười khinh thường, sau đó ném chuyện nhỏ nhặt này ra khỏi đầu mình, những nhân vật như vậy không đáng để hắn phải lo nghĩ. Khi hắn chuẩn bị phân phó người em chuẩn bị món ngon cho chủ tịch Chử, đột nhiên điện thoại vang lên.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện cái tên Chân Hồng Lỗi, mặc dù Chu Tiến Liên căn bản có chút vướng mắc với Chân Hồng Lỗi, thế nhưng hai bên vẫn cho nhau đầy đủ lễ tiết. Dù thế nào thì Chân Hồng Lỗi vẫn quan trọng hơn so với mình trong mắt chủ tịch Chử.
- Cậu Hồng Lỗi, khi nào cậu đến? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu phải dùng hết hai cân cá chép, nếu không tôi sẽ không tha. Cậu phải nắm chặt thời gian đi đến, tôi chờ cậu tiếp khách.
Chu Tiến Liên vừa mới bấm nút nghe thì mở miệng cười ha hả, giọng điệu có vài phần nịnh nọt.
- Anh Chu, chúc mừng chúc mừng, tôi sẽ đến ngay.
Chân Hồng Lỗi dùng giọng trầm ổn nói, sau đó lại do dự nói:
- Còn cần chuẩn bị gì không? Tôi sẽ lấy đi.
Chu Tiến Liên trươc nay luôn có chút sợ hãi với Chân Hồng Lỗi, lúc này vừa nhận được điện thoại, hắn dù đang động viên chính mình thế nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được nói ra vài lời nịnh hót.
Chu Tiến Liên nói ra những lời như vậy tuy cảm thấy hối hận nhưng nước hắt ra ngoài căn bản không thể hốt lại. Lúc này Chân Hồng Lỗi hỏi xem có cần chuẩn bị gì không, hắn căn bản lấy lại chút mặt mũi của mình.
- Chân Hồng Lỗi anh không phải là thiết diện vô tư, lạnh lùng vô tình sao?
Chu Tiến Liên thầm có chút đắc ý, thế nhưng hắn lại vung tay lên nói:
- Cậu Chân, cậu không cần động vào thứ gì cả, tôi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cậu đến mà thôi.
Chu Tiến Liên cúp điện thoại và có chút thoải mái, hắn nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười giờ, hội nghị thường ủy sắp kết thúc rồi, cũng không biết các vị thường ủy tỉnh ủy có đi theo chủ tịch Chử đến dự tiệc hay không?
- À, trưởng phòng Lục sẽ đi qua, những người khác cũng nên chuẩn bị một chút.
Chu Tiến Liên nghĩ đến những vị thường ủy thân cận với chủ tịch Chử, hắn có chút đắc ý. Mặc dù những vị thường ủy này cộng lại cũng không có tinh lực quá lớn bằng chủ tịch Chử, thế nhưng dệt gấm trên hoa cũng tốt, có thêm vài vị thường ủy đến tham gia vẫn tốt hơn rất nhiều.
- Tiểu Triệu, cậu nói xem, hội nghị thường ủy đến lúc nào thì xong.
Tiểu Triệu trong miệng của Chu Tiến Liên cũng không phải là người nhỏ tuổi, căn bản là một vị chủ nhiệm văn phòng hơn bốn mươi tuổi, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Chu Tiến Liên.
Tiểu Triệu là chủ nhiệm văn phòng, là tâm phúc của Chu Tiến Liên. Tuy hắn không biết thời điểm nào sẽ kết thúc hội nghị thường ủy, thế nhưng xuất phát từ góc độ bản thân, hắn không thể nói là không biết được.
Nếu đã không biết gì, như vậy thì nên trả lời theo phương hướng tốt đẹp. Vì vậy sau khi trầm ngâm giây lát thì Tiểu Triệu khẽ nói:
- Có lẽ là sắp xong rồi, nửa giờ trước đó tôi còn gọi điện thoại cho chủ nhiệm Trần. Lúc đó chủ nhiệm Trần nói dựa vào chủ đề thảo luận hôm nay, có lẽ mất một giờ sẽ xong.
Chu Tiến Liên vỗ đầu một cái, thầm nghĩ mình thật sự là hỏi đường người mù, mình không hỏi thư ký của chủ tịch Chử, lại hỏi chủ nhiệm văn phòng của tòa án, có thể xác định được sao? Hắn rất quen thuộc thư ký của chủ tịch Chữ Vận Phong, thế nên hắn trực tiếp gọi điện thoại đến.
Đầu bên kia nhanh chóng có phản ứng, sau khi nói đơn giản vài câu, lại cho ra vài lời mời thì Chu Tiến Liên mới cúp điện thoại.
Nửa giờ, Chu Tiến Liên nghĩ đến tin tức nửa giờ sau chủ tịch Chử đến thì trong lòng có vài phần nóng sốt, hắn nâng ly trà lên uống cạn.
Chỉ còn nửa giờ nữa, bây giờ có lẽ bí thư Diêu đang gõ đầu Vương Tử Quân. Chu Tiến Liên nghĩ đến tình huống mình được phó bí thư Diêu gọi vào trong phòng, nghĩ đến lời nói đầy ẩn ý của bí thư Diêu, ngón tay của hắn không khỏi run lên.
Hôm nay thật sự là ngày tốt lành.
Nhưng lúc này điện thoại của Chu Tiến Liên quá bận rộn, khi hắn còn chưa nghĩ đến trạng thái khốn khổ của Vương Tử Quân, điện thoại lại đổ chuông.
- Chào chủ tịch Lưu, cám ơn ngài đã nhớ đến ngày sinh của mẹ tôi, thật sự cảm tạ ngài.
Sau khi hàn huyên vài câu thì Chu Tiến Liên chậm rãi cúp điện thoại. Người vừa rồi gọi điện thoại đến là chủ tịch Lưu, tuy không phải là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng cũng là một phó chủ tịch có danh dự. Lúc này đối phương cũng phải gọi điện thoại đến, rõ ràng không phải là sơn song thiếp vàng lên mặt mình sao? Xem ra quyền lực thật sự là thứ tốt.
Mười giờ sáng thì khách đã lục tục kéo đến hỏi thăm, những vị khách này tuy ít nhưng căn bản đều có độ nặng.
Cục trưởng cục công an Chân Hồng Lỗi, trưởng phòng tài chính Lý Chiêu Quýnh, bí thư thị ủy thành phố Lâm Hồ là Thích Phúc Lai, người có độ nặng nhất chính là phó chủ tịch Khương Thuận Tâm. Những người này căn bản đều là nhân vật lớn có thể gây chấn động trong tỉnh Nam Giang, hôm nay bọn họ đến với mục đích giống nhau, tập trung đến đây dùng cơm chúc thọ.
Lúc này gương mặt Chu Tiến Liên căn bản là cười như đóa hoa, hắn mời thuốc những người chung quanh, sau đó nói với Khương Thuận Tâm:
- Chủ tịch Khương, anh có thể rút chút thời gian đến thăm, thật sự là quá vinh hạnh. Cũng đã lâu rồi ngài chưa triệu kiến tôi, không biết khi nào anh rảnh để tôi có thể đến báo cáo công tác đây?
Khương Thuận Tâm năm xưa cũng đi ra từ thành phố Lâm Hồ, hắn căn bản có quan hệ không tệ với Chu Tiến Liên. Lúc này nghe Chu Tiến Liên nói ra những lời chính thức như vậy, hắn cười ha hả nói:
- Hay cho anh Chu, đã bao năm rồi mà vẫn giữ tính tình như thế, muốn làm thịt người ta mà tỏ ra quá nghiêm trang. Anh nói đi, khi nào thì anh muốn đi uống trà, tôi sẽ mời khách, ha ha!
Vì mọi người có thân phận gần như tương đương, hơn nữa năm xưa là chiến hữu chung chiến hào, thế cho nên nói chuyện khá là tùy ý. Trưởng phòng Lý Chiêu Quýnh của phòng tài chính là một người đàn ông trung niên ục ịch, mái tóc địa phương bao phủ trung ương thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác thưa thớt giấu đầu hở đuôi. Hắn vò đầu rồi nói:
- Cậu Chu, hôm nay song hỷ lâm môn, cậu phải uống vài ly mới được.
Chu Tiến Liên tất nhiên hiểu ý của Lý Chiêu Quýnh, thế nhưng hắn lại vung tay lên dùng giọng mơ hồ nói:
- Trưởng phòng Lý, mẹ tôi mừng thọ tám mươi là chuyện vui, nhưng chuyện vui thứ hai thì tôi không biết. Chẳng lẽ thần tài như anh muốn thưởng tôi tiền hiếu thuận sao?
Cặp mắt Lý Chiêu Quýnh không lớn thế nhưng lại tràn đầy hào quang, hắn cười hì hì nói:
- Anh còn giả vờ làm gì nữa? Hôm qua tôi dùng cơm với bí thư Diêu, bí thư nói cần phải vung tay gõ vào đầu vài đồng chí mới được.