Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Alo, chào anh, có phải là chủ tịch Vương không? Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm bổng, âm thanh này nghe vào tai làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Vương Tử Quân cảm thấy giọng điệu này khá quen thuộc, nhưng lại không thể nghĩ ra được đó là ai, thế là đành cười nói: - Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi anh là ai?

- Chào chủ tịch Vương, mạo muội quấy rầy ngài. Người kia cười cười nói: - Tôi là Trịnh Đồng Dục.

"Là Trịnh Đồng Dục!" Vương Tử Quân chợt hiểu ý nghĩa cuộc điện thoại của Trịnh Đồng Dục, thế nhưng hắn vẫn nhiệt tình nói: - Thì ra là chủ nhiệm Trịnh, chào anh, ngài có gì cần chỉ thị không?

- Cũng không dám cho ra chỉ thị gì, nghe con trai tôi nói chủ tịch Vương đã về thủ đô, tôi muốn hỏi xem ngài có thời gian hay không, tôi muốn mời ngài uống trà. Trịnh Đồng Dục cười ha hả hai tiếng rồi nói: - Nếu ngài có thời gian, nửa giờ sau chúng ta ra ngoài tâm sự một chút.

Trịnh Đồng Dục nhắc đến con trai, còn mời Vương Tử Quân uống trà, chỉ đơn giản một câu giống như đã nói rõ vấn đề, biểu đạt ý nghĩ của mình ra ngoài. Vương Tử Quân không thể từ chối được, hắn đơn giản mở miệng sảng khoái đồng ý: - Được rồi, lát nữa chúng ta gặp mặt.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi xoa xoa đầu, chẳng lẽ Trịnh Đồng Dục này đến vì chuyện xin lỗi cho con? Nếu đúng là như vậy thì dễ nói, mà chỉ sợ Trịnh Đồng Dục không phải đơn giản chỉ có tâm tư như vậy.

Hai mươi phút sau Vương Tử Quân đi ra bên ngoài, khin hắn đang đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính khá nhã nhặn đi về phía mình, sau đó cung kính nói: - Xin hỏi ngài có phải là chủ tịch Vương không? Tôi là thư ký Tiểu Lưu của chủ nhiệm Trịnh.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi là Vương Tử Quân, có phải chủ nhiệm Trịnh đã đến rồi không?

Tiểu Lưu đã làm thư ký cho Trịnh Đồng Dục được một khoảng thời gian, là người cực kỳ hợp cách, rất cẩn thận và chú ý, cảm thấy rất tâm đắc vì phương diện nghênh đón của mình. Thậm chí khi mà lãnh đạo đi ra khỏi cửa thì hắn cũng phải suy xét thật kỹ xem đó là thời gian nào thì phù hợp, căn bản không bao giờ mắc sai lầm ở những phương diện nhỏ nhặt, suy xét thấu đáo.

Tiểu Lưu đã đến đây chờ Vương Tử Quân, thế nhưng dự vào bản năng thì không cho rằng Vương Tử Quân sẽ đến sớm như vậy. Hắn thầm cảm khái không thôi, thế là chỉ về phía trước nói: - Chủ tịch Vương, chủ nhiệm Trịnh đang chờ ngài trong quán trà, mời ngài theo tôi.

Quán trà Khuê Hải không hề âm u như một quán trà nhỏ thông thường, đi ở trên hành lang được lót gỗ không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác khoáng đạt. Vương Tử Quân nhìn phong cách bố trí tinh xảo rồi gật đầu tán dương: - Phòng trà này sắp xếp bố trí rất tốt.

- Nghe nói ông chủ quán trà trước kia làm nghệ thuật, sau khi có tiền thì ở quán trà này. Tiểu Lưu khẽ cung kính trả lời. Hắn là thư ký của Trịnh Đồng Dục, hắn đã tiếp xúc qua không ít lãnh đạo, thế nhưng một người còn trẻ như Vương Tử Quân lại được chủ nhiệm Trịnh nhiều lần dặn dò tiếp đãi nhiệt tình, đây căn bản là lần đầu tiên có tình huống như vậy.

Vì thế mà Tiểu Lưu rất tình nguyện nói vài lời với Vương Tử Quân, nhưng lại sợ nói sai để lại ấn tượng xấu với Vương Tử Quân, thế nên làm hắn cực kỳ đắn đo suy nghĩ về những gì mình sắp nói. Chỉ cần là Vương Tử Quân mở miệng thì hắn cũng nhanh chóng cho ra lời ứng đối.

Vương Tử Quân cười cười với Tiểu Lưu, cũng không nói thêm điều gì. Hành lang không quá dài, sau khi đi thêm vài bước thì Tiểu Lưu đẩy một cánh cửa phòng, lúc này một người đàn ông trung niên đeo kính hơn năm mươi tuổi mỉm cười tiến lên nói: - Chào chủ tịch Vương, mời anh ngồi bên này.

Vương Tử Quân và Trịnh Đồng Dục cũng xem như là có quen biết, dù sao thì trước kia cũng thường ngồi họp với nhau, bây giờ thấy Trịnh Đồng Dục thì hắn nhiệt tình vươn tay nói: - Chào chủ nhiệm Trịnh.

Sau khi hai người ngồi xuống thì Trịnh Đồng Dục châm trà cho Vương Tử Quân, lúc này mới cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi đã nghe qua chuyện hôm nay, bình thường tôi công tác bề bộn, căn bản cũng thiếu quản giáo con cái. Không dạy được con là lỗi của bố, kính mong chủ tịch Vương thứ lỗi cho.

- Thanh niên có ai mà không xúc động? Biết sai có thể sửa là tốt rồi. Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi mỉm cười nói.

Trịnh Đồng Dục nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân thì trong lòng cũng có chút thoải mái. Chút vấn đề của con chỉ là bình thường, hắn không thèm quan tâm, cũng không hy vọng Vương Tử Quân đặt chuyện này vào trong lòng.

- Hôm nay quay về tôi sẽ cấm túc tiểu tử kia ở nhà vài ngày. Trịnh Đồng Dục cười cười rồi nói tiếp: - Chủ tịch Vương, trước đó vài ngày có báo cáo được đưa đến bàn làm việc của lãnh đạo, khi đó lãnh đạo rất tán thưởng công tác của các anh ở tỉnh Mật Đông, nói rằng đặt một Vương Tử Quân ở Mật Đông, căn bản là cho Mật Đông một chiếc máy phát triển gia tốc.

Mặc dù Trịnh Đồng Dục nói có chút hàm hồ nhưng Vương Tử Quân vẫn hiểu rõ ràng đó là vị lãnh đạo nào. Với vị trí hiện tại của Trịnh Đồng Dục, tất nhiên không thể dùng chuyện này để gạt mình, vì vậy Vương Tử Quân cười cảm tạ Trịnh Đồng Dục rồi khẽ cho ra lời mời: - Chủ nhiệm Trịnh, tỉnh Mật Đông tuy có được chút thành tích nhưng cũng còn khá nhiều vấn đề, ngài là lãnh đạo chuyên gia, sau này nếu có rảnh thì bỏ chút thời gian đến Mật Đông kiểm tra một chút, cũng xem như cho Mật Đông động lực tiếp tục phát triển kinh tế.

- Cũng không dám cho ra những ý kiến giúp đỡ địa phương, chỉ là mọi người cùng tham khảo mà thôi. Trịnh Đồng Dục nói rồi giống như dùng giọng đùa giỡn lên tiếng: - Chủ tịch Vương mới là chuyên gia trên phương diện phát triển kinh tế, tôi cũng không dám múa đao trước mặt Quan Công, múa rìa qua mắt thợ, không phải làm việc đáng xấu hổ sao?

Sau khi hai người nói vài câu mở đầu thì bầu không khí có vẻ hòa đồng dễ chịu hơn. Trịnh Đồng Dục là một người nói chuyện khôi hài, kiến thức uyên bác, hơn nữa hai người cũng không có gút mắc lợi ích, thế cho nên nói chuyện liên tục vang lên tiếng cười, bầu không khí hòa thuận.

Vô tình đã uống xong một ấm trà, Trịnh Đồng Dục yêu cầu nhân viên pha thêm một ấm khác, sau đó cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi đã ở bên cạnh lãnh đạo không ít năm, cảm nhận sâu sắc nhất chính là phương pháp công tác.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, cũng không biết vì sao chủ nhiệm Trịnh lại nhắc đến vấn đề này. Thế nhưng hắn biết rõ một nhân vật có cấp bậc như Trịnh Đồng Dục thì sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này, thế nên bên trong phải có đạo lý của nó.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân ngậm miệng lắng nghe Trịnh Đồng Dục lên tiếng. Vẻ mặt Vương Tử Quân rơi vào trong mắt Trịnh Đồng Dục, làm cho Trịnh Đồng Dục thầm tán thưởng, xem ra Vương Tử Quân còn trẻ nhưng không thể xem thường.

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy phương pháp công tác rất quan trọng, có một số việc tuy xuất phát điểm là như nhau, thế nhưng phương pháp khác nhau thì sẽ cho ra những kết quả khác nhau. Nếu có phương pháp công tác tốt, như vậy sẽ có lực thúc đẩy phát triển, nếu như phương pháp không tốt, sẽ làm cho sự việc tốt biến thành rối loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK