Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tùng Mai cũng không nói tiếp, nàng di chuyển chủ đề lên người các vị bạn học khác, tuy chỉ là vài việc vặt nhưng nàng lại nói rất say sưa.

Lý Tùng Mai còn chưa đi thì Âu Dương Dương ở bên kia đã gọi điện thoại đến, thấy Vương Tử Quân tiếp điện thoại thì Lý Tùng Mai vội vàng đứng lên bỏ đi.

- Chào trưởng phòng Âu Dương, ngài đã lâu rồi còn chưa gọi điện thoại đến kêu gọi tôi.

Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh của Âu Dương Dương thì cười ha hả nói đùa một câu. Từ sau khi Vương Tử Quân đẩy Âu Dương Dương lên vị trí trưởng phòng lao động thương binh xã hội, quan hệ giữa hai người tăng tiến rất mạnh.

Âu Dương Dương cũng cười, giọng nói của nàng rất trong trẻo:

- Được rồi chủ tịch Vương, anh cũng đừng nói đùa như vậy nữa, có phải ngại chị đây chúc mừng chưa đủ sớm không?

Âu Dương Dương khi còn là lãnh đạo tỉnh đoàn thì thường biểu hiện là một người cực kỳ có khí độ, bây giờ vì không còn quan hệ lệ thuộc với Vương Tử Quân, thế cho nên lời nói cũng thả lỏng hơn một chút. Vương Tử Quân cũng không dám nói thêm nhiều lời trêu chọc Âu Dương Dương, hắn nói vài câu không liên quan để tiếp chuyện, sau đó Âu Dương Dương cười nói:

- Này anh Vương, hôm nay có rảnh không, tôi mời anh dùng cơm.

- Trưởng phòng Âu Dương kêu gọi thì tôi dù thế nào cũng phải đồng ý, thế nhưng hôm nay đã đồng ý với người ta, cũng không vì tình cảm giữa tôi và chị mà không giữ lời với người ta.

Vương Tử Quân cũng không kéo Quách Tiên Vi và Âu Dương Dương vào cùng một chỗ, vì hai người kia tuy biết nhau nhưng nếu kéo đến cùng ăn cơm, cũng không biết sẽ có tình huống nào phát sinh.

- Ôi, xem ra tôi gọi điện thoại đã chậm mất rồi, sớm biết như vậy thì nên gọi điện thoại hẹn anh ngay từ hôm qua.

Âu Dương Dương dùng giọng ảo não oán trách một tiếng, sau đó phẫn nộ nói:

- Những ngày này chắc chắn anh sẽ khó tránh khỏi các bữa tiệc chúc mừng, tôi nếu tiếp tục xếp hàng mời anh dùng cơm thì xem như chỉ làm khổ anh mà thôi. Thế này đi, tầng trên cùng của khách sạn lao động có mở một quán cà phê, hoàn cảnh khá tốt, hôm nào tôi mời anh uống cà phê.

"Âu Dương Dương nhất định là có chuyện!"

Vương Tử Quân hiểu tính cách của Âu Dương Dương, sau khi Âu Dương Dương nói như vậy thì hắn nhanh chóng cho ra một phán đoán như vậy. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó nhanh chóng đồng ý:

- Cám ơn trưởng phòng Âu Dương đã quan tâm, tôi cũng muốn được đến để hưởng chút vầng hào quang của trưởng phòng Âu Dương, lúc này tôi còn đang lo không tìm được chỗ nào uống cà phê ấy chứ.

- Anh không tìm được chỗ nào uống cà phê? Chủ tịch Vương nói như vậy thì có ai tin?

Âu Dương Dương nói mang theo chút ý nghĩ trách cứ, nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nghe thấy Âu Dương Dương có chút hưởng thụ vì lời nói nịnh nọt của mình.

Vương Tử Quân gọi Thái Thần Bân, mười phút sau Vương Tử Quân đã đi đến tầng trên cùng của khách sạn phòng lao động. Vì có sự phân phó của Âu Dương Dương, thế cho nên xe của Vương Tử Quân vừa mới đến khách sạn thì đã được thư ký của Âu Dương Dương là Chung Địch Hồng và giám đốc khách sạn đứng chờ đón chào.

- Tử Quân, bên này.

Trong quán cà phê trống trãi, ngoài Âu Dương Dương còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc tây trang. Khi Âu Dương Dương đứng lên chào hỏi Vương Tử Quân thì người đàn ông kia cũng nhanh chóng đứng lên.

Vương Tử Quân đưa mắt đánh giá người đàn ông kia, hắn thật sự không quen biết đối phương. Hắn thầm suy đoán đến ý nghĩa lời mời uống cà phê của Âu Dương Dương, có lẽ nó có liên quan đến người đàn ông này. Dù hắn không biết thân phận của đối phương, thế nhưng nhìn vào khí độ và biểu hiện, có lẽ cũng là người trong quan trường.

Vương Tử Quân thầm phán đoán thân phận của người đàn ông phía bên kia nhưng vẻ mặt không chút biểu hiện khác thường, hắn mỉm cười bắt chuyện với Âu Dương Dương, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với nàng.

- Tử Quân, tôi giới thiệu cho anh, vị này là chủ tịch Lý Trạch Đào của thành phố Tam Hồ.

Âu Dương Dương đợi Vương Tử Quân ngồi xuống thì giới thiệu cho người đàn ông kia.

Lý Trạch Đào cũng là người hiểu nghĩa, khi nghe thấy Âu Dương Dương giới thiệu thì nhanh chóng đứng lên vươn tay với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, tôi là bạn thời đại học của Âu Dương, thật sự ngưỡng mộ đại đanh của anh từ lâu mà mãi không có cơ hội gặp mặt, hôm nay vừa gặp mặt đã thấy anh khí vũ hiên ngang tướng mạo đường dường, thật sự không người nào có thể so sánh được.

- Ha ha, chủ tịch Lý, trưởng phòng Âu Dương cũng không ít lần nhắc đến ngài, nói ngài là một anh tài hiếm có trong số các bạn học của chị ấy.

Anh kính tôi một thước thì tôi kính anh một trượng, Vương Tử Quân nắm rất chắc đạo lý này, lúc này hắn xem như đã đoán được bảy tám phần ý nghĩ của Lý Trạch Đào.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Trạch Đào mà chợt cảm thấy mình ở trong quan trường có chút bảo thủ. Anh xem người ta kìa, một khi biết được lỗ hổng được nhét vào một cây củ cải thì lập tức chạy đến đây ngay, hơn nữa còn tìm tất cả quan hệ để được gặp mình. Vương Tử Quân nghĩ đến Lý Trạch Đào, đồng thời cũng nghĩ đến vị chủ tịch Lục đã đến gặp trưởng phòng Quế Nguyên Nhượng.

- Hai anh thật sự là anh tài khó kiếm được, cực kỳ khó kiếm được.

Âu Dương Dương nói rồi khẽ gật đầu với giám đốc khách sạn đang ở bên cạnh, vị giám đốc kia luôn chú ý đến biểu hiện của lãnh đạo đơn vị, bây giờ thấy Âu Dương Dương gật đầu thì nhanh chóng đi xuống.

Một lát sau thì một dĩa trái cây lớn và vài ly cà phê được đưa lên, nữ nhân viên phục vụ muốn pha cà phê cho lãnh đạo, chợt thấy Âu Dương Dương vung tay lên tỏ ý cho phép đi xuống dưới. Sau đó tự pha cà phê cho Vương Tử Quân và Lý Trạch Đào.

- Tử Quân, chị Âu Dương, hôm nay không thể mời rượu được, cổ nhân nói dùng trà thay rượu, hôm nay tôi dùng cà phê thay rượu, thật sự nói lời chúc mừng với anh.

Âu Dương Dương cầm ly cà phê hướng về phía Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói.

Chúc mừng cái gì, tất nhiên mọi người đều thầm hiểu rõ. Âu Dương Dương nâng ly cà phê uống một ngụm, sau đó nhanh chóng đi vào chính đề:

- Tử Quân, hôm nay tôi mời anh, ngoài việc chúc mừng anh xuống tuyến dưới rèn luyện, cũng có chút chuyện liên quan đến Trạch Đào.

Khi Vương Tử Quân nhìn đến thì Lý Trạch Đào bật cười nói:

- Bí thư Vương, tôi đã công tác ở thành phố Tam Hồ được nhiều năm, lần này cũng muốn nương nhờ con đường sáng mà tiến lên một chút.

Vương Tử Quân luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt Lý Trạch Đào, nhìn thấy bộ dạng tiêu sái tự nhiên của đối phương, trong lòng thầm đánh giá người này cao hơn vài phần. Đối phương có thể thoải mái nói ra ý nguyện của mình, đủ để thấy đó là một người không đơn giản.

Vương Tử Quân uống một ngụm cà phê rồi khẽ cười nói:

- Người thường đến chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, chủ tịch Lý có ý nghĩ như vậy thì tôi cảm thấy rất khá. Nhưng tôi thấy anh thẳng thắn nói ra ý nghĩ như vậy giống như cũng không phù hợp, vì anh không nên nói ở chỗ này, phải nói trong phòng làm việc của trưởng phòng Hứa mới đúng chứ?

Âu Dương Dương nãy giờ luôn quan sát Vương Tử Quân, nàng phát hiện vẻ mặt hắn khá lạnh nhạt, thế là thầm nghĩ có lẽ mình cần phải cho thêm chút lực, nếu không chỉ sợ Vương Tử Quân sẽ không đơn giản đồng ý.

Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Âu Dương Dương chợt cảm thấy có chút bất bình. Ban đầu khi nàng rời khỏi vị trí bí thư tỉnh đoàn, tổ chức cũng trưng cầu ý kiến của nàng, không ngờ bây giờ Vương Tử Quân là một phó bí thư chủ trì công tác xuống tuyến dưới rèn luyện nhưng đãi ngộ cũng không phải chỉ là giống như nàng trước đó. Lý Trạch Đào nghe được một tin tức cực kỳ quan trọng từ một vị lãnh đạo, đó chính là lời đề cử nhân tuyển của Vương Tử Quân sẽ cực kỳ có tác dụng. Nếu không phải là như vậy thì Lý Trạch Đào căn bản cũng không chạy đến tìm nàng để móc nối với Vương Tử Quân.

- Tử Quân, Trạch Đào cũng không phải là người ngoài, bây giờ công tác ở tỉnh đoàn phải rèn sắt khi còn nóng, tương lai tổ chức trưng cầu ý kiến của cậu, cậu cũng đừng quên nói tốt vài câu với chủ tịch Trạch Đào.

Âu Dương Dương coi như đã là một người chủ dốc toàn lực ứng phó, nàng thấy vẻ mặt lãnh đạm của Vương Tử Quân, trong lòng có chút sốt ruột, thế là không khỏi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.

Lúc này ánh mắt Lý Trạch Đào cũng chằm chằm vào Vương Tử Quân, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

- Hai ngày nữa tôi sẽ phải đến báo cáo công tác cho bí thư Nhiếp, đến lúc đó nếu tổ chức trưng cầu ý kiến của tôi, tôi chắc chắn sẽ tận tâm tận lực, cũng không để cho chủ tịch Lý phải thất vọng.

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm giọng nói.

Thật ra đối với Vương Tử Quân thì tương lai ai là người nắm công tác ở tỉnh đoàn cũng giống nhau mà thôi, nhưng nếu cho người đến tìm Quế Nguyên Nhượng lên tiếp nhận công tác thì chẳng bằng tạo cơ hội cho Lý Trạch Đào. Bản thân của hắn không bồi dưỡng được quá nhiều tâm phúc ở tỉnh đoàn, thế nhưng ít nhất cũng có vài ngày chân thành và tận tâm đi theo mình. Sau khi mình xuống tuyến dưới rèn luyện, các đồng chí kia cũng không thể nào đưa theo được, như vậy không bằng trước khi đi mình tìm cho bọn họ một lãnh đạo mới. Dù hắn và Lý Trạch Đào không có tình cảm gì, thế nhưng có Âu Dương Dương ra mặt, hơn nữa mình lại đề cử làm cho người ta thiếu nợ một phần nhân tình, có lẽ đối phương sẽ nể mặt vài phần.

Lý Trạch Đào đã tìm hiểu về Vương Tử Quân từ trong miệng của Âu Dương Dương, hắn biết đối phương không phải là người đơn giản mở miệng, nếu đã mở miệng thì sự việc đã có mười phần khẳng định. Thế là hắn thật sự rất vui mừng, vì vậy không khỏi thành khẩn đứng lên nói:

- Đa tạ bí thư Vương.

Lý Trạch Đào nâng ly cà phê lên uống một ngụm, sau đó hắn đưa tay ngoắc viên giám đốc khách sạn đứng cách đó không xa:

- Anh đưa lên đây vài món, tôi muốn kính bí thư Vương hai ly.

Uống rượu trong quán cà phê không là vấn đề, vì lúc này có mặt trưởng phòng Âu Dương Dương, mà vị giám đốc kia cũng biết Lý Trạch Đào có thân phận không tầm thường, thế cho nên hắn cũng không ngắt lời mà nhanh chóng xoay người đi chuẩn bị.

- Chủ tịch Lý, chúng ta nên uống cà phê thôi, đợi đến khi sự việc hoàn thành, chúng ta uống say một bữa cũng không muộn.

Vương Tử Quân nghĩ đến bữa cơm vào lúc tối, hắn lập tức lên tiếng. Nếu bây giờ hắn uống rượu với Lý Trạch Đào, chỉ sợ đến tối sẽ khó xong việc.

- Trạch Đào, buổi tối bí thư Vương còn có chuyện, hôm nay như vậy là được rồi.

Âu Dương Dương khẽ vung tay lên cản lời Lý Trạch Đào.

Vương Tử Quân sảng khoái đồng ý như vậy cũng làm cho Âu Dương Dương có được thể diện, dù sao thì nàng cũng là người làm mai mối, Vương Tử Quân như vậy thì nàng cũng kiếm được chút danh tiếng. Ba người bàn xong chuyện chính thì ngồi uống cà phê nói chuyện thêm một lúc, sau đó mới tản ra.

Buổi tối ở khách sạn Cẩm Viên Tinh, Quách Tiên Vi không những gọi Trần Nguyên Hà, còn đưa đến vị phó phòng tổ chức. Vương Tử Quân vừa đến thì đã bị mọi người vây quanh như sao sánh quanh trăng, nhanh chóng đưa hắn lên bàn tiệc.

Dù là Quách Tiên Vi hay Trần Nguyên Hà cũng là những con sâu rượu, thế cho nên vừa bắt đầu đã rót rượu, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt. Khi mọi người đang uống rượu cực kỳ vui vẻ thì trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang cầm ly rượu đi đến. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Khi thấy Hứa Tiền Giang thì Vương Tử Quân chợt sững sờ, sau đó hắn nhanh chóng khôi phục lại như thường, cùng nhóm người Quách Tiên Vi chào đón lãnh đạo.

- Nghe nói cậu uống rượu ở chỗ này, thế cho nên đến uống vài ly cho vui.

Gương mặt Hứa Tiền Giang thật sự không quá nghiêm túc như dĩ vãng, lão nâng ly rượu trong tay rồi cười ha hả nói với nhóm Vương Tử Quân.

Trưởng phòng tổ chức muốn mời rượu, đám cán bộ nơi đây nào dám tiếp? Cả đám tranh nhau mời rượu lãnh đạo, chỉ là trưởng phòng Hứa ngay sau đó lại tỏ ra uy nghiêm, thế cho nên đám cán bộ cấp dưới mới thành thật uống cạn ly của mình.

- Tử Quân, một ly rượu này tôi chúc cậu bay xa vạn dặm, cũng coi như một ly rượu tiễn chân cậu.

Hứa Tiền Giang đưa ly rượu đến cho Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.

Vương Tử Quân cũng chưa từng có bất kỳ ý nghĩ khiêu khích nào với Hứa Tiền Giang, lúc này hắn nhìn ly rượu trong tay, dù thật sự đã có vài phần men say nhưng vẫn ngửa cổ uống cạn.

Đám cán bộ phòng tổ chức và Trần Nguyên Hà chỉ mời Hứa Tiền Giang được một ly, nhưng Hứa Tiền Giang lại uống một ly với Vương Tử Quân. Tuy lúc này Vương Tử Quân sắp rời khỏi khu văn phòng tỉnh ủy, cũng phải có chút thiên vị, thế nhưn cũng không ai không cảm nhận được sự đối đãi khác biệt của Hứa Tiền Giang với Vương Tử Quân.

Hứa Tiền Giang ngồi thêm hai mươi phút rồi đi, nhưng khi Hứa Tiền Giang rời khỏi phòng thì ánh mắt đám cán bộ phòng tổ chức nhìn về phía Vương Tử Quân càng có thêm vài phần cung kính. Đám người này đều là cán bộ thành tinh, bọn họ nào không biết lãnh đạo của mình đến đây chủ yếu là vì Vương Tử Quân?

Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, tuy Vương Tử Quân khống chế được tửu lượng của mình, thế nhưng đi lại có chút nghiêng ngả, thật sự có vài phần men say.

Những ngày kế tiếp Vương Tử Quân hầu như ngâm mình trong các bữa tiệc rượu, tuy hắn cũng không muốn đi, nhưng có một số việc cũng không thực hiện theo ý nguyện của hắn.

Vài ngày trước khi Vương Tử Quân rời khỏi chức vụ, đám người trong khu văn phòng tỉnh ủy lại bắt đầu nghị luận về vấn đề ai là người tiếp nhận vị trí bí thư ở tỉnh đoàn?

Khi mọi người đang nghị luận ồn ào thì phát hiện một vấn đề, chính là vị chủ tịch Lục của thành phố Sơn Viên vốn có tiếng hô thượng vị rất cao đã chậm rãi lắng xuống, mà Lý Trạch Đào của thành phố Tam Hồ lại xuất hiện như một con ngựa ô đột phá vòng vây.

Sự biến đổi của dư luận làm cho vị chủ tịch Lục kia thật sự rất phiền muộn, có một lần uống đến mức say mèm trên bàn tiệc đã khóc lóc cảm thán với bạn bè, đó là mình đã đến tìm nhầm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK