- Chúng ta để bí thư Âu Dương báo cáo lên tỉnh ủy, yêu cầu ban ngành có thẩm quyền xuống tra xét tình huống sử dụng khoản tiền kia.
- Đúng, phải tra xét xem bọn họ dùng tiền như thế nào.
Tiểu Ngô cũng lên tiếng.
Thạch Kiên Dân nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của hai cán bộ thanh niên, hắn gật đầu nói:
- Chuyện này sau khi quay về thì chúng ta sẽ cùng phản ánh với bí thư Âu Dương, tôi tin tưởng bí thư Âu Dương nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta.
Thái Thần Bân ngồi trong phòng Vương Tử Quân, hắn đang pha trà cho lãnh đạo, sau đó đưa đến cho lãnh đạo vài trái chuối. Vương Tử Quân dùng ánh mắt buồn bực nhìn Thái Thần Bân, lại hỏi chuối này đến từ đâu. Thái Thần Bân cười cười nói là mang đến từ thành phố Sơn Viên. Vương Tử Quân nhấp một hớp nước, rõ ràng là trà ngon, thế là trong lòng không khỏi cảm thán Thái Thần Bân là một lái xe quá phù hợp với chức trách. Mỗi lần có Thái Thần Bân thì đều là như vậy, trà và chuối, dù trong thuật dưỡng sinh thì hai thứ này cũng có chút tác dụng, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm nhận được sự cẩn thận và quan tâm của Thái Thần Bân.
- Bí thư Vương, chuyện này có phải là anh đã quá dễ dãi với bọn họ rồi không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau khi quay về thì anh sao có thể được uống ly rượu mừng của Hoắc Tương Nhiễm?
Thái Thần Bân có chút do dự, cuối cùng cũng nói.
Vương Tử Quân đặt ly trà lên mặt bàn, sau đó cười nói:
- Thần Bân, cậu cũng xem như đã từng công tác ở huyện, cậu cũng đã được nghe những lời vừa rồi của chủ tịch Trịnh. Cậu nghĩ xem, cho dù chúng ta đến kiểm tra thật chăm chú, có thể tìm được bao nhiêu chân tướng?
Thái Thần Bân chợt sững sờ, hắn suy nghĩ lại, một lúc sau mới dùng giọng không nắm chắc nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy nếu chúng ta quyết tâm và mạnh tay, ít nhất cũng tìm được vài tin tức tốt.
- Tôi tin lời của cậu, nhưng như vậy là quá mất tâm tư và lãng phí thời gian, chúng ta cũng không có thời gian cùng đi với bọn họ ra tòa.
Thái Thần Bân nhìn biểu hiện bình tĩnh tự tin của Vương Tử Quân thì lập tức cảm thấy an lòng. Hắn đã tiếp xúc với Vương Tử Quân thời gian rất dài, hắn biết rất rõ về lãnh đạo của mình. Đừng nghĩ rằng lãnh đạo cứ bình tĩnh ung dung như vậy thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì lãnh đạo của mình thường cho ra những đòn rạch trời phá đất.
Ngày hôm sau nhóm Vương Tử Quân xuống xã Hà Loan giống như ném đá xuống nước, dưới sự dẫn dắt của phó chủ tịch huyện nắm công tác giáo dục và chủ tịch xã Hà Loan là Chu Đạt Trường, nhóm Vương Tử Quân đi xem xét tình huống tu bổ vài trường trong xã. Đồng thời chủ tịch Chu cũng lớn tiếng cường điệu, đặt nặng lợi ích trăm năm trồng người. Những năm qua xã Hà Loan luôn đặt giáo dục lên nhiệm vụ chính trị cao nhất, bọn họ dùng trăm phương ngàn kế để thu hút nguồn tài chính về cho giáo dục. Nhưng kinh tế địa phương lại như trứng chọi đá, thế cho nên dù chú trọng đến giáo dục thì cũng không đạt được nhiều thành công như mong đợi.
Dưới báo cáo của chủ tịch xã, bí thư Vương bắt tay Chu Đạt Trường mà sinh ra cảm động, nói rằng sẽ nhất định ghi khắc trong lòng, nếu có cơ hội nhất định sẽ cho ra chính sách nghiêng đôi với xã Hà Loan.
Đến lúc xế chiều thì chủ tịch huyện Trịnh Hồng Kỳ chạy đến, cuối cùng các vị cán bộ tập trung lại tiễn chân nhóm Vương Tử Quân rời khỏi xã Hà Loan.
Khi xe chở nhóm Vương Tử Quân chạy đi như bay thì Chu Đạt Trường vừa rồi còn cười tươi hớn hở đã quay sang dùng giọng khinh thường nói:
- Chủ tịch Trịnh, tôi còn tưởng rằng tỉnh đoàn sẽ cho xuống một nhân vật lợi hại thế nào, thì ra cũng chỉ là một kẻ chết nhát mà thôi. Những năm nay ngay cả chuột cũng có thể ăn hiếp mèo, tôi cũng thật sự không hiểu nổi vì sao loại người như vậy lại có thể leo lên cấp phó sở cho được.
Trịnh Hồng Kỳ gãi gãi đầu, hắn trợn mắt nhìn Chu Đạt Trường, sau đó lên tiếng khiển trách:
- Anh Chu, anh nói cũng phải biết giữ mồm giữ miệng chứ? Anh là cán bộ cấp phòng, nói phải chú ý một chút, anh cho rằng mình là dân đen sao? Có cán bộ bình luận về lãnh đạo của mình như vậy sao?
Tuy Trịnh Hồng Kỳ phê bình khá mạnh, nhưng Chu Đạt Trường là người quen thuộc phong cách của Trịnh Hồng Kỳ thì vẫn hiểu rõ lúc này tâm tình của chủ tịch Trịnh rất vui vẻ. Thế là hắn tiến lên nói:
- Chủ tịch Trịnh, tôi thật sự không phục. Mượn lời của anh thì đi lên phải để lại từng giấu chân, phải làm việc đến nơi đến chốn, lên đến vị trí cấp cục thì đều phải là những cán bộ có thành tích nổi trội, không ngờ một tên cán bộ còn trẻ như vậy đã leo lên đầu anh rồi. Tôi dù thế nào cũng thấy vị trí phó sở đó của hắn giống như cướp của anh vậy. Hừ, loại người này chỉ ỷ mình có quan hệ để được đề bạt mà thôi, nếu đặt xuống cơ sở thì...Hừ, tôi cũng muốn xem đối phương sẽ công tác khốn khổ thế nào.
Những lời nói hèn mọn của Chu Đạt Trường thật sự làm cho đám người phía sau phải cười lớn, Trịnh Hồng Kỳ cũng không thể tiếp tục giả vờ uy nghiêm, hắn dùng ngón tay chỉ vào Chu Đạt Trường rồi mắng:
- Anh đúng là, thật sự không bao giờ tỏ ra thuần chính, đây cũng là anh đi theo tôi, nếu là vị lãnh đạo khác, chỉ sợ sẽ cho anh biết tay.
Trịnh Hồng Kỳ là cán bộ lãnh đạo cao cấp của huyện Động Luân, tất nhiên lời nói của hắn phải là khuôn vàng thước ngọc. Hắn nở nụ cười thì càng có thêm nhiều người đến xum xoe, ngay cả vị phó chủ tịch huyện nắm công tác giáo dục cũng đi đến bên cạnh nói:
- Chủ tịch Trịnh, chủ tịch Chu tuy nói có hơi thô nhưng nếu xem xét lại cũng thấy rất đúng, dựa vào cái gì mà một người vừa mới hơn hai mươi tuổi như tên kia lại có thể leo lên đỉnh đầu chúng ta? Cúp vàng cúp bạc cũng không bằng danh tiếng đối với dân, huy chương vàng bạc cũng không bằng lời khích lệ của nhân dân. Chủ tịch Trịnh là người công tác ở cơ sở nhiều năm, nếu nói về nhân phẩm thì khỏi phải bàn, nhưng nếu nói về chiến tích thì cũng có ai hơn được? Nếu tiểu tử kia thật sự có thể tiến lên cấp phó sở, như vậy chủ tịch Trịnh đây ít nhất cũng có thể tiến lên cấp phó bộ.
- Ha ha ha, chủ tịch Mạnh à, tiểu tử Chu Đạt Trường này mở miệng thổi phồng tôi thì cũng không tính là vấn đề gì, nếu như anh cũng đẩy tôi lên lò nướng, tôi nói cho anh biết, tôi bị nướng chín cũng không tha mạng cho anh đâu.
Trịnh Hồng Kỳ duỗi ngón tay mập mạp chĩa vào phó chủ tịch Mạnh rồi cười ha hả nói.
Phó chủ tịch Mạnh phản bác bằng vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Chủ tịch Trịnh, tôi biết anh là người an phận, nhưng tôi cũng không phải đang thổi phồng anh, đây là đánh giá khách quan và thật sự cầu thị của tôi. Chủ tịch Chu, anh xem có đúng không?
- Đúng, đúng, chủ tịch Mạnh thật sự nói rất đúng, nửa câu cũng không sai. Nếu như ai tỏ ra nghi vấn chủ tịch Trịnh thì tôi là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Chu Đạt Trường nói rồi đưa mắt nhìn trời, hắn lên tiếng đề nghị:
- Chủ tịch Trịnh, chủ tịch Mạnh, bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta hay là nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ mời hai vị lãnh đạo khảo sát tình hình thực tế ở xã chúng tôi. Sáng hôm nay có tiểu tử kia ở đây, tôi biết rõ hai vị lãnh đạo còn chưa tận hứng, đặc biệt là nói quán ăn chuẩn bị một con dê, tôi là người thường chui rúc trong rừng núi cũng không nhai nổi, chưa nói đến vấn đề cấp bậc, thật sự hương vị cũng không tốt...
Trịnh Hồng Kỳ khẽ gật đầu với lời mời của Chu Đạt Trường, sau đó đi về chiếc xe của mình ở bên cạnh. Chu Đạt Trường chạy lên vài bước đến bên cạnh xe, hắn nhanh tay lẹ mắt mở cửa cho lãnh đạo. Sau khi hầu hạ chủ tịch Trịnh xong, lúc này hắn mới nhanh chóng leo lên xe jeep, theo sát chiếc Santana của lãnh đạo chạy về phía ủy ban xã.
Khi màn đêm buông xuống thì đoàn người Vương Tử Quân về đến thành phố Sơn Viên, Vương Tử Quân cho nhóm người Thạch Kiên Dân về nhà nghỉ ngơi, sau đó Vương Tử Quân để Thái Thần Bân chạy ra bến xe.
Lúc này bến xe người đến kẻ đi rất tấp nập, nhưng Vương Tử Quân chỉ cần liếc mắt đã thấy bác Hào đang đi xuống từ một chiếc xe khách đường dài. Vương Tử Quân thật sự có chút hưng phấn, hắn khẽ hô lên một tiếng rồi đi về phía bác Hào.
- Bí thư Vương, tôi thật sự không phụ lòng của cậu, đây là những thứ mà cậu muốn.
Hào Thiết Cương vừa nói vừa lấy ra một bọc giấy đưa đến cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân mở bọc giấy ra xem, bên trong là hơn mười tấm hình, chẳng những có hình ảnh ủy ban xã Hà Loan vừa mới xây, còn có hình chụp ảnh vài trường tiểu học trong xã.
- Bí thư Vương, dù những tấm ảnh này rất tốt nhưng lại không thể chứng minh xã Hà Loan vì xây dựng ủy ban xã mà tham ô số tiền xây dựng trường học của chúng ta.
Thái Thần Bân nhìn những tấm ảnh thì cảm thấy có chút vui vẻ, thế nhưng hắn lại thầm suy xét lại, sau đó cảm thấy vẫn chưa đủ.
Vương Tử Quân giơ những tấm ảnh lên và khẽ cười nói:
- Chứng minh sao? Tôi cũng đâu muốn dùng những tấm ảnh này để chứng minh bất kỳ điều gì...
...
- Chào tổ trưởng Hoắc. nguồn TruyenFull.vn
Một vị cán bộ khoa viên thấy tổ trưởng Hoắc Tương Nhiễm đi lên lầu thì tranh thủ thời gian chào hỏi.
Hoắc Tương Nhiễm cười tủm tỉm khẽ gật đầu với tên cán bộ khoa viên kia, sau đó nói một câu:
- Chào buổi sáng, Tiểu Hàn.
Hoắc Tương Nhiễm nói xong thì nhấc chân đi vào trong phòng làm việc, mà tên cán bộ khoa viên kia lại giật mình, hắn đứng ngây người một lúc lâu, sau đó mới thì thào:
- Cái gì thế này? Hôm nay mình hoa mắt sao? Mình vừa rồi gặp tổ trưởng Hoắc à? Thế nào tổ trưởng lại cười và chào hỏi lại mình?
Cũng không trách tên cán bộ khoa viên này có biểu hiện như vậy, hắn đã công tác ở văn phòng tỉnh đoàn được hai năm, đã đi theo các vị lãnh đạo phục vụ nhiều năm nên cũng hiểu được tính tình của mỗi người. Bí thư Âu Dương tuy nói năng cực kỳ cẩn trọng thế nhưng lại luôn tỏ ra vui vẻ hòa nhã, nhưng tổ trưởng Hoắc Tương Nhiễm thì lại khác, đừng nghĩ người này không có cấp bậc cao như bí thư Âu Dương Dương mà lầm, nhưng đây lại chính là người kiêu ngạo nhất tỉnh đoàn. Đừng nói là một nhân viên công tác bình thường, ngay cả các vị cán bộ trung tầng ở tỉnh đoàn lên tiếng chào hỏi thì Hoắc Tương Nhiễm cũng chỉ khẽ hừ mũi một tiếng như chuồn chuồn lướt nước để đáp lại mà thôi.
Không ngờ hôm nay Hoắc Tương Nhiễm không chỉ mở miệng chào hỏi mình, lại nở nụ cười bình dị gần gũi như thế, đây không phải là mặt trời mọc hướng tây sao?
Mặt trời sẽ không mọc từ hướng tây, Hoắc Tương Nhiễm sở dĩ hiền hòa vui vẻ như vậy cũng là vì hôm nay tâm tình của hắn rất tốt. Hắn là một tổ trưởng khối kiểm tra kỷ luật của tỉnh đoàn, hắn thường là người linh thông tin tức. Vương Tử Quân đến huyện Động Luân không nói lời nào, thậm chí cũng không làm gì, chỉ đón người rồi quay về. Tin tức này hầu như là Hoắc Tương Nhiễm được biết trước tiên cùng với bí thư Âu Dương Dương.
Hoắc Tương Nhiễm là một người xưa nay cực kỳ kiêu ngạo, hắn không nghĩ Vương Tử Quân sẽ thành công và mình phải mời cơm đối phương. Không phải hắn đau lòng vì bữa cơm mà là vì vấn đề mặt mũi. Nếu so với Vương Tử Quân thì Hoắc Tương Nhiễm sau này nghĩ lại cảm thấy hối hận vì lời nói liều lĩnh của mình, ai nói người ta sẽ không thành công? Hơn nữa Vương Tử Quân này lại làm cho Hoắc Tương Nhiễm sinh ra cảm giác rất khác lạ.
Hoắc Tương Nhiễm nghĩ như vậy và sinh ra cảm giác bất an, không yên, cũng may mà mất cả cuối cùng cũng đã kết thúc, những lo lắng rồi cũng đã qua. Vương Tử Quân đã quay về không nói một lời, hắn cũng không phải mời khách, để xem đối phương còn thể diện gì nữa.
Hoắc Tương Nhiễm mở cửa ban công, lúc này phòng làm việc sạch sẽ không khác gì trước kia, thế nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy nó có khác biệt rất lớn với dĩ vãng.
Hoắc Tương Nhiễm khẽ ngồi lên chiếc ghế của mình, hắn tùy ý quét mắt nhìn văn kiện trên mặt bàn, còn chưa xem được hai ba văn kiện thì tiếng đập cửa đã vang lên. Hắn thuận miệng nói một câu mời vào, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.
- Chào tổ trưởng Hoắc, anh đang bận rộn gì sao?
Lâm Thụ Cường tiến vào trong phòng làm việc của Hoắc Tương Nhiễm với gương mặt và nụ cười nịnh nọt.
Hoắc Tương Nhiễm thật sự không có ấn tượng gì tốt với Lâm Thụ Cường, lúc này thấy đối phương cười hì hì đi vào phòng làm việc của mình thì trong lòng đã hiểu được ý muốn của đối phương. Hắn đặt văn kiện trong tay xuống, sau đó hỏi:
- Chủ nhiệm Thụ Cường, anh có chuyện gì sao?
Lâm Thụ Cường nhìn ly trà đã vơi bớt của Hoắc Tương Nhiễm, hắn nhanh chóng cầm bình trà châm thêm nước, sau đó dùng giọng khiêm tốn nói:
- Cũng không có gì quá quan trọng, chỉ là đến báo cáo công tác cho lãnh đạo mà thôi.
- Báo cáo công tác? Thế nào, chủ nhiệm Lâm cảm thấy công tác của mình có sai lầm, hoặc có gì đó không thể giải quyết được, chuẩn bị đến đây báo án sao?
Hoắc Tương Nhiễm nói lời không chút khách khí, thật sự rất cao ngạo. Hắn là một người mà ngay cả Âu Dương Dương cũng không thèm quan tâm, huống hồ là một vị chủ nhiệm văn phòng như Lâm Thụ Cường?
Lời nói của Hoắc Tương Nhiễm thật sự như một cái đinh làm cho Lâm Thụ Cường mắc nghẹn. Lâm Thụ Cường cảm thấy có chút xấu hổ, một cảm giác oán độc lóe lên trong mắt, nhưng lần này hắn đến cũng không phải gây sự với Hoắc Tương Nhiễm. Nếu so sánh với chuyện kia thì hắn cảm thấy mình vẫn chịu được những lời này của Hoắc Tương Nhiễm, mà chính mình chịu nhục cũng có mục đích, vì không nhịn nhỏ sẽ làm loạn chuyện lớn, nếu như mình có thể mượn cơ hội để cho hai tên khốn này cấu véo nhau, như vậy thì càng tốt.
- Tổ trưởng Hoắc, xem anh nói kìa, lãnh đạo ngài trên cơ bản là nhìn tôi lớn lên, Lâm Thụ Cường tôi là người thế nào thì ngài hiểu rất rõ, cho dù tôi có mười lá gan cũng không dám đập vỡ chén cơm của mình.
Lâm Thụ Cường vừa nói vừa dùng hai tay mời thuốc Hoắc Tương Nhiễm.
Hoắc Tương Nhiễm nhận lấy điếu thuốc, lại được Lâm Thụ Cường châm lửa, hắn không khỏi hít vào một hơi và thả khói trắng.
- Tổ trưởng Hoắc, ngài có nghe nói gì chưa, bí thư Vương của chúng ta đã quay lại.
Lâm Thụ Cường nở nụ cười với vài ý nghĩ thần bí, sau đó nói tiếp:
- Nghe nói bí thư Vương của chúng ta đến huyện Động Luân cũng không dám nói một lời nào, tham gia hai bữa tiệc, xem như xuống xa nghe báo cáo, bây giờ đã quay lại.
Hoắc Tương Nhiễm đã sớm đoán được mục đích của Lâm Thụ Cường, lúc này nghe thấy đối phương nói như vậy thì trong lòng thật sự có ý nghĩ hèn mọn, khẽ hừ một tiếng xem như biết rõ.
- Tổ trưởng Hoắc, nói trắng ra thì anh là người biết nhìn xa trông rộng, có một câu thế nào nhỉ? Không nên ôm đồ sứ nếu không có kinh nghiệm, anh nói xem, Vương Tử Quân kia không làm được thì cũng đừng nhảy ra chiếm danh tiếng chứ? Nếu như trước đó bí thư Âu Dương phái anh đến huyện Động Luân thì tuyệt đối sẽ không phải rơi vào tình cảnh này. Bây giờ các đồng chí đều có phản ứng rất mãnh liệt, thậm chí còn nói Vương Tử Quân đã làm mất mặt khối tỉnh đoàn, để cho đám cán bộ huyện Động Luân chà đạp mất hết thể diện.
Lâm Thụ Cường vừa hút thuốc vừa dùng giọng cực kỳ căm phẫn nói.
- Chủ nhiệm Lâm, anh đứng trong phòng làm việc của tôi để nghị luận về lãnh đạo thì cũng không hay.
Hoắc Tương Nhiễm tuy rất đồng ý với Lâm Thụ Cường, thế nhưng hắn là một thành viên ban ngành, vẫn phải giữ thể diện của một lãnh đạo.