Được hoan nghênh quá mức cũng không phải là chuyện tốt, Vương Tử Quân đã thật sự có chút sợ hãi, hắn thầm nghĩ như vậy.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, chợt khẽ nói:
- Long Cương, có chuyện gì sao?
- Bí thư Vương, hôm nay đại biểu của công ty Miyanda đến khảo sát thành phố chúng ta, nhìn vào bộ dạng của bọn họ, hình như muốn xây dựng khu hậu cần ở thành phố La Nam chúng ta.
Khương Long Cương vốn không muốn quay về thành phố La Nam, thế nhưng sau khi Vương Tử Quân vào học thì cho hắn quay về.
Sau khi cho Khương Long Cương quay về thì Vương Tử Quân căn bản không nói lời nào, càng không cho ra những chỉ thị liên quan công tác, nhưng mỗi ngày Khương Long Cương đều tiến hành báo cáo cho hắn vào đúng thời điểm.
Vương Tử Quân cũng không ghét tình huống báo cáo của Khương Long Cương, tuy bây giờ hắn đã hoàn toàn khống chế thế cục của thành phố La Nam, nhưng chình hắn đang học tập, cho dù không tham dự thì ít nhất cũng phải quan tâm đến công tác gần đây của thành phố La Nam.
- À, đây là chuyện tốt, đã bàn bạc thế nào rồi?
Trước khi Vương Tử Quân đi học tập đã nghe nói đến sự kiện công ty Miyanda sẽ xây dựng trung tâm hậu cần, cũng đã cho Hà Khởi Duệ cho ra chuẩn bị.
- Nhưng tôi nhìn chủ tịch Hà thì giống như công ty Miyanda còn chưa chịu tiếp nhận điều kiện của La Nam.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy hắn chưa tiếp xúc với công ty Miyanda, thế nhưng xí nghiệp bên ngoài hô hào đầu tư khu hậu cần, rõ ràng muốn làm cho các thành phố trong tỉnh cạnh tranh với nhau, vì vậy mà bọn họ tìm được chỗ lợi lớn nhất.
Không gian manh thì không phải là thương nhân, Vương Tử Quân tuy không cảm thấy thoải mái nhưng điều này lại là bình thường. Dù sao người ta cũng không phải làm việc thiện, tất nhiên điều kiện càng ưu đãi thì càng tốt.
- À, tôi biết rồi, có tin tức gì thì cậu cứ liên lạc với tôi.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Biến thành phố La Nam thành trung tâm bán sỉ, là nơi tập trung hậu cần chính là một trong những định vị của Vương Tử Quân. Vì thực hiện định vị này mà từ năm trước thành phố La Nam đã xây dựng nhiều trung tâm thương mại, thừa cơ hội thành phố La Nam đang là một thành phố trọng tâm của khu vực, những trung tâm thương mại kia phát triển rất tốt.
Thành phố La Nam dù có chút khởi sắc ở phương diện hậu cần, thế nhưng nếu muốn biến thành một trung tâm bán sỉ, căn bản còn chênh lệch rất lớn. Miyanda là một công ty bán sỉ nổi tiếng, bây giờ đang tiến hành sắp xếp bố cục trong nước, nếu như trung tâm hậu cần được thiết kế ở thành phố la nam, như vậy sẽ có tác dụng xúc tiến rất lớn với sự nghiệp phát triển trung tâm bán lẻ của La Nam.
Nhưng trong hợp tác thì thành phố La Nam nên đồng ý điều kiện gì với bọn họ? Vương Tử Quân múa bút ghi ra một loạt những điều kiện ưu đãi mình có thể cho ra được.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân đã có con đường đi riêng của mình, hắn chợt nhíu mày. Hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nói:
- Chào chủ tịch Lý!
- Bí thư Vương, ngài còn đang học tập ở trường đảng sao? Ngày hôm qua tôi đến thủ đô chạy một hạng mục, muốn đến thăm anh một chút.
Lý Nhị Bình ở đầu dây bên kia mở miệng, lời nói còn chưa đến nhưng tiếng cười đã đến trước.
Tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rõ tâm tư của Lý Nhị Bình, mục đích chủ yếu của nàng khi đến thủ đô chính là tìm mình, còn phương diện chạy hạng mục chỉ là tiện tay mà thôi.
- Được rồi, chúng ta sẽ gặp mặt. Thế này đi, tối nay tôi có chuyện, buổi chiều còn có chút chuyện nhỏ, chúng ta tìm quán nào đó uống trà nói chuyện.
Vương Tử Quân nhìn sắc trời rồi khẽ nói.
Kết quả này cũng không phải làm cho Lý Nhị Bình rất hài lòng, nàng gọi điện thoại tất nhiên là mong muốn được mời Vương Tử Quân dùng cơm. Nhưng nàng không thể nào thay đổi được những quyết định của Vương Tử Quân, thế cho nên chỉ có thể phục tùng, vì vậy tranh thủ thời gian đồng ý.
Khi Vương Tử Quân đi vào trong quán trà, Lý Nhị Bình đã sớm chờ sẵn. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến, nàng chợt tiến lên đón chào, đi theo nàng còn có vị phó cục trưởng cục công an tỉnh Dương Chí Dương.
- Bí thư Vương, tôi vốn còn định ép ngài phải bỏ tiền mời chúng tôi bữa tiệc lớn, không ngờ ngài lại mời chúng tôi uống trà, thật sự làm cho tôi có chút thất vọng.
Lý Nhị Bình vừa mời Vương Tử Quân đi vào trong phòng vừa dùng giọng có chút uất ức nói.
Đồng chí nữ công tác trong cơ quan có chút khuyết điểm mà cũng có ưu thế tương đồng, đối với đồng chí nam thì những chuyện rõ ràng như thế căn bản không dám nói ra khỏi miệng, nhưng đồng chí nữ thì có thể mở miệng nói ra lời hờn dỗi, chẳng những không đường đột mà còn làm cho người ta sinh ra cảm giác thân cận.
Tất nhiên nếu như Vương Tử Quân lớn hơn Lý Nhị Bình cả chục tuổi thì những lời như vậy sẽ càng có tác dụng lớn hơn.
Vương Tử Quân vừa bắt tay với chồng của Lý Nhị Bình vừa cười nói:
- Chủ tịch Lý, tôi vốn định mời vợ chồng chị ăn bữa cơm, nhưng thời gian lúc này là không phù hợp, vì chủ tịch Lật tỉnh Đông Tề đã mời trước rồi.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cười lớn tiếp tục:
- Nếu như hai vị ngày mai không quay về, ngày mai tôi sẽ mời hai vị bữa cơm ngon.
Dương Chí Dương trầm ngâm giây lát định lên tiếng thì bị Lý Nhị Bình kéo lại, nàng cười hì hì nói:
- Bí thư Vương, đây là ngài nói đấy nhé, chuyện bên tôi trên cơ bản đã xong, nhưng chuyện của anh ấy vẫn còn phải ở lại một ngày. Tôi đang do dự xem ngày mai có nên về hay không, bây giờ bí thư Vương mời khách, tôi nhất định sẽ không đi.
Vẻ biến đổi trên gương mặt hai vợ chồng Dương Chí Dương không lọt qua ánh mắt của Vương Tử Quân, hắn có thể thấy Dương Chí Dương muốn quay về nhưng lại bị Lý Nhị Bình ngăn trở. Nhưng Lý Nhị Bình đã lên tiếng, hắn cũng không thể không nể tình mà nói rõ ràng chuyện này.
Sau khi nói chuyện một lúc với hai vợ chồng Dương Chí Dương, Vương Tử Quân chợt nói:
- Chủ tịch Nhị Bình, tôi nghe nói công ty Miyanda cố ý muốn đầu tư khu hậu cần ở tỉnh Sơn Nam chúng ta sao?
- Bí thư Vương, trước khi tôi đến đây thì thị ủy đã nhận được thông báo trong tỉnh, tôi cũng thấy ủy ban nhân dân thành phố rất quan tâm đến khu hậu cần của Miyanda. Nghe nói ủy ban nhân dân tỉnh đã yêu cầu lãnh đạo phụ trách công tác kêu gọi đầu tư phải nắm bắt hạng mục của công ty Miyanda vào trong túi.
Lời nói của Lý Nhị Bình làm cho Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Dương Chí Dương đã nói:
- Bí thư Vương, theo tôi thấy lãnh đạo tỉnh cũng không phải chỉ là coi trọng bình thường đối với sự kiện này. Vì làm tốt công tác cảnh vệ, cục công an tỉnh phải phái ra hơn hai chục viên cảnh sát để trực ban.