Cũng may tính chuyên nghiệp của Lương Hiểu Âu là rất mạnh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Đó là dù thế nào cũng phải hoàn thành cuộc phỏng vấn lần này.
Kinh nghiệm của ngày hôm nay căn bản giống như quá lớn với Lương Hiểu Âu, khi nàng đang cực kỳ thất ý, chủ nhiệm Tô chạy đến, sau đó phó tổng biên tập, tổng biên tập chạy đến, thậm chí là vị xã trưởng ngày thường hay giấu mặt cũng giá lâm. Hầu như chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì tất cả lãnh đạo của tòa soạn nhật báo Nam Giang đều chạy đến.
Trước kia đám lãnh đạo này căn bản có gương mặt cực kỳ nghiêm túc, thế nhưng bây giờ lại nhìn Lương Hiểu Âu bằng ánh mắt đầy từ ái. Đúng vậy, phải là hai chữ từ ái, Lương Hiểu Âu căn bản chưa từng nghĩ rằng các vị lãnh đạo tòa soạn lại hòa ái dễ gần và bình dị gần gũi như vậy.
Khi chủ nhiệm Tô tiến hành phê bình hành vi không tiếp nhận điện thoại của Lương Hiểu Âu, vị xã trưởng gần đây rất nghiêm túc lại dùng giọng ôn hòa cản lời của chủ nhiệm Tô. Vị lãnh đạo này nói chính mình xử lý vụ này quá gấp gáp, không cẩn thận làm cho đồng chí Tiểu Âu phải chịu uất ức, nói rằng trách nhiệm chủ yếu là của mình.
Sau khi xã trưởng nói xong thì tổng biên tập tiến hành khen thưởng công tác của Lương Hiểu Âu. Mặc dù có một số việc không phải là Lương Hiểu Âu xử lý, thế nhưng xã trưởng nở nụ cười làm cho nàng không dám có chút ý nghĩ phản bác.
Các vị lãnh đạo khác thì càng gật đầu, cũng không thiếu các vị đồng sự trong tòa soạn nói rằng sẽ cố gắng học tập theo Lương Hiểu Âu.
Không ít người có quan hệ tốt với Lương Hiểu Âu nở nụ cười vui sướng, nhưng gương mặt Lý Phóng Châu thì cực kỳ âm trầm. Lương Hiểu Âu không quan tâm đến vẻ xấu hổ của thầy Lý, lúc này tổng biên tập và xã trưởng đứng ở hai bên người nàng, bọn họ nhiệt tình mở miệng thăm hỏi về cuộc sống của nàng.
Sau khi tiễn xã trưởng lên xe, lãnh đạo chợt nói cho Lương Hiểu Âu biết có chuyện gì phát sinh. Thì ra sau khi nàng bỏ đi, văn phòng của phó chủ tịch tỉnh ủy gọi điện thoại đến, để cho tòa soạn đưa phóng viên đến tiếp nhận phỏng vấn trưởng phòng Vương.
Sau khi biết được tin tức này thì xã trưởng và tổng biên tập thật sự rất vui, hai người một lòng tiếp cận Vương Tử Quân nhưng căn bản là không có cơ hội, bay giờ cơ hội đến, bọn họ thật sự vui mừng như điên.
Tổng biên tập tiếp nhận điện thoại và mở miệng nói sẽ cho phóng viên có thâm niên đến phỏng vấn lãnh đạo, nhưng không ngờ nhân viên của phòng tổ chức lại từ chối, nói là yêu cầu đồng chí Lương Hiểu Âu đến phỏng vấn.
Tổng biên tập biết được tin tức này thì ngây cả người, trong phòng tổ chức tỉnh ủy có một vị trưởng phòng và ba vị phó phòng, người họ Vương chỉ có một, đó chính là thường ủy tỉnh ủy Vương Tử Quân. Thường ủy tỉnh ủy điểm danh phóng viên tòa soạn sao? Địa vị của trưởng phòng Vương Tử Quân căn bản là cách quá xa một sinh viên đang thực tập như Lương Hiểu Âu, nói trắng ra thì dùng pháo cao xạ bắn ruồi, căn bản là không xứng. Tổng biên tập cảm thấy có chút không chân thật, thiếu chút nữa nghi ngờ người ta gọi điện thoại đến trêu chọc mình.
Nhưng ngay sau đó tổng biên tập phái người đi tìm Lương Hiểu Âu, không ngờ vị sinh viên thực tập kia vừa mới bị sa thải. Sau khi nghe được tin tức này thì tổng biên tập đang trò chuyện với xã trưởng cảm thấy nóng lòng như lửa đốt, thầm nghĩ chẳng lẽ Lương Hiểu Âu này có lai lịch lớn? Nếu như đối phương không có quan hệ cứng, như vậy thì sao có thể có tình huống này được? Nhưng nếu đối phương thật sự có quan hệ, như thế xem như đã đắc tội với người.
Xã trưởng cuối cùng cũng là lãnh đạo có kinh nghiệm, hắn gọi điện thoại cho người quen công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy, trùng hợp người này có tham gia hội nghị tuyển chọn vào buổi sáng, hắn cũng có mặt khi Lương Hiểu Âu vấp ngã.
Sau khi người kia nói ra tường tận sự việc thì còn dùng giọng trêu chọc nói với xã trưởng: - Này xã trưởng Sử, trưởng phòng Vương căn bản khen ngợi không dứt miệng với phóng viên của nhật báo Nam Giang, nói là phóng viên trẻ tuổi kia rất chuyên nghiệp, nói rằng chúng tôi cần phải học tập theo cô ấy.
Xã trưởng Sử nghe đối phương nói lời trêu chọc mà không khỏi cảm thấy toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn nói vài câu vui vẻ rồi cúp điện thoại. Sau đó xã trưởng Sử và tổng biên tập nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của chủ nhiệm Tô, phân phó không tiếc bất cứ cái giá nào để tìm cho bằng được phóng viên Lương Hiểu Âu.
Chủ nhiệm Tô tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng khi thấy hai vị lãnh đạo sốt ruột như vậy thì hắn vội vàng gọi điện thoại cho Lương Hiểu Âu, thế nhưng điện thoại đổ chuông mà không ai nghe máy.
Chủ nhiệm Tô còn nói để đến chiều sẽ gọi điện thoại, thế nhưng tổng biên tập đã mất kiên nhẫn, lấy điện thoại của mình ra gọi cho Lương Hiểu Âu. Nhưng Lương Hiểu Âu cũng không nể tình, không nghe máy.
Sau khi gọi vài lượt thì chủ nhiệm Tô thấy trán tổng biên tập đổ mồ hôi, thầm nghĩ Lương Hiểu Âu là một sinh viên, căn bản không hiểu cái gì gọi là tính kỷ luật tổ chức, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Nhưng hắn cũng không ngờ tổng biên tập lúc này cũng không nổi nóng, cũng không trách cứ Lương Hiểu Âu mà gọi điện thoại cho một người bạn đang công tác ở công ty viễn thông, yêu cầu xác định vị trí của Lương Hiểu Âu.
Sau khi xác định được vị trí của Lương Hiểu Âu, tất cả các nhân viên của tòa soạn đều được phái đi, mục đích chính là tìm cho bằng được Lương Hiểu Âu.
Lần này Lương Hiểu Âu đi đến phỏng vấn bằng chiếc xe tốt nhất của tòa soạn, trước khi đến thì tổng biên tập còn phân phối cho nàng một đoàn thể hùng mạnh theo sau, căn bản trực tiếp ra lệnh cho những người có lý lịch kia một câu thế này: - Toàn lực phục vụ Lương Hiểu Âu, đặt sự kiện phỏng vấn này là nhiệm vụ chính trị cao độ cần phải hoàn thành.
Đối với Lương Hiểu Âu thì tổng biên tập căn bản mở lời cực kỳ uyển chuyển: - Đồng chí Hiểu Âu, cô nhất định là một phần tử của tòa sọa, lần này nhất định phải làm cho trưởng phòng Vương lĩnh hội được trình độ của tòa soạn chúng ta.
"Là một phần tử của tòa soạn!" Câu nói này của tổng biên tập rất có ý nghĩa, Lương Hiểu Âu đã từng nghe các vị đồng sự nói qua, nếu muốn thuận lợi tiến lên chính thức thì phải vượt qua cánh cửa của tổng biên tập. Chỉ là nàng liên tục ngã xuống, đến nay còn chưa tìm được bí quyết nào. Lời nói này của tổng biên tập làm cho nàng cảm thấy vui buồn lẫn lộn, nàng đã hy vọng mình được tiến lên làm chính thức, cảm thấy như vậy sẽ rất vui sướng.
Khi đến khu văn phòng của phòng tổ chức thì Lương Hiểu Âu đã có chuẩn bị rất đầy đủ, nàng cùng các trợ thủ của mình cho ra vài phương án thực hiện phỏng vấn. Nàng cũng liên tục khuyến khích mình, cảm thấy tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị rất kỹ, căn bản mình có thể làm tốt. Nhưng khi đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, nàng chợt cảm thấy có hơi bối rối.
Lương Hiểu Âu vốn đã chuẩn bị sẵn lời nói, bây giờ lại ăn nói hơi lắp bắp, điều này không khỏi làm cho nàng cảm thấy rất sốt ruột. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút gò bó của Lương Hiểu Âu, hắn sinh ra cảm giác muốn cười. Hắn có thể hiểu được cảm giác của vị phóng viên này, nhưng hắn cũng không khỏi thở dài vì mình trở nên đáng sợ trong mắt của đối phương.
- Lương Hiểu Âu, cô thích uống trà hay cà phê. Vương Tử Quân cũng không muốn làm cho Lương Hiểu Âu phải quẫn bách, hắn mở miệng giải vây cho nàng.
Lúc này lòng bàn tay của Lương Hiểu Âu đã vã đầy mồ hôi, nàng nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì vội vàng gật đầu nói: - Uống trà, tôi uống trà.
- À, đáp án này của cô rất có tiêu chuẩn, chỗ của tôi chỉ có trà. Vương Tử Quân nói rồi khoát tay áo với Du Giang Vĩ ở bên cạnh: - Pha trà cho phóng viên Hiểu Âu, chúng tôi vừa uống trà vừa trò chuyện.
Du Giang Vĩ căn bản sẽ chấp hành tất cả phân phó của trưởng phòng Vương, hắn nhanh chóng đưa một ly trà nóng đến trước mặt Lương Hiểu Âu. Lúc này Lương Hiểu Âu thấy Vương Tử Quân còn có tâm tư trêu chọc mình, thế là dần bình tĩnh trở lại.
Dù sao nàng cũng là sinh viên tốt nghiệp học viện truyền thông chuyên nghiệp, nàng căn bản cực kỳ có trình độ, thế nên chỉ sau vài phút thì nàng đã tiến vào trong trạng thái công tác, tất cả được tiến hành cực kỳ bài bản.
Khi Lương Hiểu Âu hỏi phương án chọn lựa cán bộ công khai có thể được triển khai mở rộng vào thời gian sau hay không, Vương Tử Quân dùng giọng khẳng định nói: - Chọn lựa cán bộ công khai chính là con đường lựa chọn cán bộ của tương lai, như vậy thì cán bộ mới có thể càng ngày càng trưởng thành và cầu tiến. Trong tương lai không xa thì phương án này sẽ càng được phổ cập, càng được nhiều phòng tổ chức các tỉnh chọn dùng, tỉ lệ chọn lựa cán bộ công khai như vậy sẽ ngày càng lớn, do đó thực hiện công tác bình thường hóa, khoa học hóa, quy phạm hóa quy chế tuyển chọn cán bộ...
Lương Hiểu Âu đặt máy ghi âm lên bàn rồi nhìn Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng, vô tình nàng chợt ngây cả người. Lúc này người đàn ông trước mặt biểu hiện sự thông minh cao độ, biểu hiện ung dung bình tĩnh hơn người, dùng tư tưởng để biểu hiện ý nghĩ của mình.
Cảm giác này làm cho Lương Hiểu Âu thật sự mê say, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, muốn phỏng vẫn trưởng phòng Vương ở khoảng cách gần, muốn đào sâu tư tưởng của lãnh đạo. Nhưng ngay sau đó ý nghĩ này của nàng đã bị tàn phá, khi nàng đang chuẩn bị hỏi một vấn đề cuối cùng, vị thư ký khôn khéo kia đã gõ cửa đi vào khẽ xin chỉ thị: - Trưởng phòng Vương, đã đến giờ đi nghiên cứu phòng tài chính, anh xem...
Lương Hiểu Âu có chút thất vọng, xem như đã kết thúc phỏng vấn. Nàng lưu luyến đứng lên nói lời cáo từ với Vương Tử Quân.
- Phóng viên Hiểu Âu, trình độ của cô rất cao, tìm tin rất chuẩn, tôi mong rằng sau này cô sẽ tạo nên nhiều thành tích khi tham gia công tác ở tòa soạn. Trước khi đi thì Vương Tử Quân cũng không quên nói vài lời khuyến khích, Lương Hiểu Âu tuy cảm thấy đây là lời của lãnh đạo phía cấp ủy chính quyền, thế nhưng nàng vẫn cảm thẩy rất vui.
- Hiểu Âu, cố phải mời khách mới được, đây là lần đầu tiên trưởng phòng Vương tiếp nhận phỏng vấn sau khi đến tỉnh Nam Giang. Những vị đồng sự liên tục mở miệng trêu chọc Lương Hiểu Âu, còn có người dùng ngôn từ chuẩn xác nói sau sự kiện phỏng vấn lần này thì chuyện Lương Hiểu Âu ở lại nhật báo Nam Giang đã là chuyện ván đóng thuyền. Sau này nếu tòa soạn muốn phỏng vấn trưởng phòng Vương thì chỉ có thể phái nàng đi ra mà thôi.
Lúc này bên cạnh vang lên lời trêu chọc của đồng sự nhưng trong đầu Lương Hiểu Âu chỉ là hình bóng của trưởng phòng Vương. Vương Tử Quân căn bản là bình tĩnh ung dung, cực kỳ nhạy cảm và quả cảm, căn bản không phải là một vị trưởng phòng tổ chức đơn giản, cũng không phải không có thực lực.
Thiếu nữ thường ôm ấp tình cảm như vậy, tuy Lương Hiểu Âu biết rõ đây chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên trong công tác của nàng, sau này không biết có thể gặp mặt trưởng phòng Vương hay không, thế nhưng nàng không nhịn được phải dùng Vương Tử Quân để so sánh với những người đàn ông bên cạnh mình.
Lúc này những người đàn ông trước kia từng làm cho Lương Hiểu Âu động lòng đã trở nên rất mơ hồ, chỉ còn một hình bóng duy nhất khắc sâu trong đầu nàng.
- Lãnh đạo vẫn luôn muốn tiến lên kiêm nhiệm vị trí phó phòng tuyên truyền, hì hì, anh ấy sao không muốn lưu lại ấn tượng tốt với trưởng phòng Vương? Chỉ khi nào trưởng phòng Vương đồng ý giúp đỡ, như vậy anh ấy mới có thể tiến lên. Cô không biết sao, bây giờ trưởng phòng Vương là thế lực mạnh ở trong tỉnh Nam Giang, người bình thường sao có thể động vào được? Lúc này là thời đại khác biệt, người biết được tin tức của lãnh đạo thường được xem là có bản lĩnh, một người đồng sự của Lương Hiểu Âu chợt nói như vậy, giống như rất quen thuộc với trưởng phòng Vương. Lương Hiểu Âu ngồi bên cạnh không nói lời nào, biểu hiện khá phức tạp. Tuy nàng cảm thấy lời nói của đối phương căn bản không quá đáng tin, thế nhưng nàng lại cảm thấy chủ đề liên quan đến trưởng phòng Vương Tử Quân làm cho người ta phải đắm chìm suy nghĩ miên man.