Câu nói này của Vương Tử Quân cực kỳ khí phách, lập tức làm cho Thạch Kiên Quân sợ ngây người. Hắn là một chủ tịch tỉnh, tuy hắn biết bên trên có Hào Nhất Phong áp chế, thế nhưng Hào Nhất Phong trước nay chưa từng nói lời kiêu ngạo như vậy với hắn.
Một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng Thạch Kiên Quân, hắn thật sự muốn dùng quyền uy của mình cho vị chủ tịch trẻ tuổi này một bài học. Nhưng khi nhìn bộ dạng lạnh lùng quyết đoán của đối phương, trong lòng hắn chợt xuất hiện cảm giác lạnh lẽo.
- Chủ tịch Thạch, tôi chỉ nói đùa một chút với anh mà thôi, anh cũng đừng để trong lòng.
Vương Tử Quân nở nụ cười sáng lạn dùng giọng thành khẩn nói.
Nói đùa? Có người nói đùa vậy sao? Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, nào chịu tin tưởng như vậy? Trong lòng hắn biết rõ, chính mình sở dĩ đi đến tỉnh Sơn Nam làm chủ tịch thạch có liên quan rất lớn đến tình huống Tề Chính Hồng rớt đài té đau. Trước khi Tề Chính Hồng rớt đài thì người tìm đến với mình chính là Vương Tử Quân.
Một người sắp tiến lên làm chủ tịch thạch như Tề Chính Hồng còn bị Vương Tử Quân ép cho té ngã, một vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ thì có thể coi là gì? Dù Thạch Kiên Quân không muốn thừa nhận, thế nhưng thực lực của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ vào lúc này luôn làm cho hắn kiêng kỵ ba phần.
- Chủ tịch Tử Quân, cậu đã hơn ba mươi, nói chuyện cần phải chú ý. Cậu nói đùa với tôi thì không sao, với quan hệ giữa hai ta, tôi tất nhiên sẽ không so đo, thế nhưng đối với lãnh đạo tỉnh ủy khác thì sao? Sẽ rơi vào tình huống rất khổ sở. Hơn nữa nếu khơi mào chuyện này ra sẽ chụp mũ cậu chưa trưởng thành chính trị.
Thạch Kiên Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thấm thía nói.
Vương Tử Quân tỏ ra khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của chủ tịch Thạch, sau khi Thạch Kiên Quân nói xong thì hắn cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi không phải là dựa vào quan hệ không tầm thường giữa hai chúng ta sao? Thế cho nên lúc này mới có chút tùy ý. Tôi đảm bảo sau này sẽ không nói loạn như vậy, đỡ làm cho ngài phải xấu hổ.
Thạch Kiên Quân nở nụ cười, hắn nhìn Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng có vẻ rộng lượng hơn. Vương Tử Quân cũng cười, nụ cười của hai người làm cho khói lửa trong phòng nhanh chóng tan biến.
- Tử Quân, tôi nhất định sẽ chăm chú suy xét lời đề nghị của cậu. Nhưng sự kiện này tôi cũng không thể hoàn toàn làm chủ được, bí thư Nhất Phong là người trù tính đại cục, cuối cùng cũng là anh ấy lên tiếng.
Thạch Kiên Quân trầm ngâm giây lát, giọng điệu càng thêm ôn hòa hơn.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt của Thạch Kiên Quân, hắn đột nhiên dùng giọng cực kỳ nghiêm túc nói:
- Chủ tịch Thạch cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó.
Thạch Kiên Quân thiếu chút nữa thì nhướng mày, trong lòng thầm mắng:
"Rõ ràng là tiểu tử cậu uy hiếp tôi, không phải muốn đẩy Chúc Vu Bình kia lên đài sao? Thế nào lại là hoàn thành nhiệm vụ mà tôi mở miệng phân công? Thật sự là được tiện nghi còn khoe mẽ, nói như vậy chẳng khác nào ông đây nợ nhân tình của cậu?"
Tuy Thạch Kiên Quân cảm thấy rất bức bối nhưng là lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, hắn cũng không muốn so đo với Vương Tử Quân ở sự kiện nhỏ nhặt thế này. Dù sao thì vừa rồi hai bên cũng đã mở miệng nói lời chân thật với nhau, nếu như bây giờ hai bên chuyển thành xa lạ, chẳng phải một người làm chủ tịch tỉnh như hắn không còn độ lượng?
Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười, hắn thấy rõ phản ứng của Thạch Kiên Quân. Sau khi bị Thạch Kiên Quân đâm một đao sau lưng, bây giờ hắn không còn là người đến vẫy đuôi với chủ tịch Thạch, không phải chủ tịch Thạch bây giờ muốn chữa trị mối quan hệ giữa hai bên sao, tốt lắm, tôi thật sự rất muốn nghe cao kiến của lãnh đạo.
- Chỉ cần cậu có thể thuyết phục đồng chí Nhất Phong ở bên kia, chỗ tôi sẽ không có vấn đề.
Thạch Kiên Quân cố gắng áp chế cảm giác bất mãn trong lòng, hắn khẽ cười nói với Vương Tử Quân.
Thạch Kiên Quân nói ra những lời như vậy thì cảm thấy buổi trò chuyện hôm nay coi như xong, hắn nâng ly trà lên, tỏ ý Vương Tử Quân nên đi được rồi, đừng ở lại làm phiền tôi.
Đáng tiếc là hôm nay tâm tình của Vương Tử Quân có chút khó chịu, hắn thật sự hy vọng có thể truyền cảm giác khó chịu từ mình sang cho Thạch Kiên Quân.
"Anh muốn tôi đi thì tôi sẽ đi sao?"
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Chủ tịch Thạch, trưa nay ngài có sắp xếp gì không? Nếu có cơ hội thì tôi rất vui được xin ngài một bữa cơm, ít nhất cũng coi như là an ủi một người thương tâm như tôi chứ?
Rất nhiều lãnh đạo xem việc dùng cơm là gánh nặng thế nhưng gần đây Thạch Kiên Quân căn bản không thừa nhận quan điểm này. Công tác không phải là mời khách dùng cơm, thế nhưng dùng cơm có thể giải quyết nhiều công tác trong cách mạng, rất nhiều sự việc được bàn bạc ổn thỏa trên bàn ăn, vì thế mà Thạch Kiên Quân căn bản có ý nghĩ thoáng hơn về phương diện dùng cơm. Nhưng hôm nay thì khácm hắn nhìn nụ cười sáng lạn của Vương Tử Quân, trong lòng chợt cảm thấy bữa cơm hôm nay giống như mắc nghẹn trên cổ.
Chỉ là Vương Tử Quân đã nói mình đang khá thương tâm, Thạch Kiên Quân lại vừa yêu cầu Vương Tử Quân phải ổn định, nếu bây giờ không dùng cơm với Vương Tử Quân, xem như được không bù mất. Có thể ăn thì có thể làm việc, cố gắng nhẫn nhịn mới có thể thành đại sự được.
- Nếu là an ủi sự thương tâm của cậu, như vậy bữa cơm này sẽ là tôi mời.
Thạch Kiên Quân vung tay lên có vẻ rất hào phóng, quyết định đã đùa thì phải làm cho đến cùng. Nhưng lời đồng ý như vậy cũng chỉ là một câu khách sáo, cũng không thể xem là thật. Đối với lãnh đạo thành phố, chủ tịch tỉnh có thể di dùng cơm cùng anh thì đã là rất có thể diện, anh chẳng lẽ còn muốn chủ tịch tỉnh tự mình mời dùng cơm nữa sao?
Hơn nữa dù là ai tính tiền thì cũng xem như chi phí mà thôi, cần gì phải làm cho chủ tịch tỉnh cảm thấy không thoải mái chứ?
Nhưng hôm nay Vương Tử Quân thật sự là bất cứ giá nào, hắn đâu muốn suy xét những vấn đề như vậy với Thạch Kiên Quân? Thế là hắn vò đầu nói:
- Chủ tịch Thạch, ngài thật sự thay tôi suy xét quá chu toàn, bây giờ điều lệnh đã rơi xuống đầu tôi thế nhưng còn chưa đi nhận chức, bây giờ thật sự mời cơm ngài, cũng không biết La Nam bên kia có chịu ký đơn hay không?
"Hừ, không ngờ đối phương lại dõng dạc đồng ý!"
Thạch Kiên Quân nhìn gương mặt ôn hòa nhã nhặn của vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi trước mặt, lúc này mới thật sự nhận ra trong khung của tiểu tử kia có tiềm chất lưu manh. Không phải chỉ là một bữa cơm sao? Tôi nào có chuyện không mời được cậu, thế nhưng tâm ý bên trong lời nói lại càng phát ra hương vị khó chịu.
Cuối cùng thì Thạch Kiên Quân cũng phải là người thanh toán hóa đơn, tuy hương vị thức ăn rất ngon thế nhưng chủ tịch Thạch chỉ căn bản ăn uống như chuồn chuồn lướt nước, gắp vài miếng thì đã mở miệng kêu no. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Sau khi cáo từ Thạch Kiên Quân, đến chiều Vương Tử Quân cũng không trực tiếp đến tìm bí thư Hào Nhất Phong, hắn đến phòng làm việc của thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy là Quan Vĩnh Hạ.
Quan Vĩnh Hạ chỉ có thể nói là có chút quen biết Vương Tử Quân, hai người chưa từng giao tế. Thế nhưng Quan Vĩnh Hạ là tâm phúc của Hào Nhất Phong, hắn biết rất rõ ràng địa vị của chủ tịch Vương Tử Quân trong lòng lãnh đạo của mình.
Quan Vĩnh Hạ dù không tham dự vào sự kiện Vương Tử Quân được bổ nhiệm đến làm bí thư thị ủy La Nam, thế nhưng hắn thật sự cảm giác được Hào Nhất Phong đã cho ra những bước như thế nào trong đó. Khi thư ký tiến vào báo cáo, hắn thật sự không ngờ vì sao vị chủ tịch Vương kia đi du ngoạn sơn thủy lại đến phòng làm việc của mình.
- Chủ tịch Tử Quân, anh chính là khách quý hiếm gặp, mau mời ngồi.
Quan Vĩnh Hạ cũng không kiêu căng khi tiếp đãi Vương Tử Quân, cũng không có gì khác với những người khách khác. Sau khi Vương Tử Quân vào phòng thì hắn nhanh chóng cúi người mời ngồi.
Vương Tử Quân cười nói:
- Thư ký trưởng, tôi đến để làm kiểm điểm.
- Ôi, chủ tịch Vương, không, phải là bí thư Vương mới đúng, anh đến làm kiểm điểm cái gì vậy?
Quan Vĩnh Hạ đặt bút trong tay xuống rồi cười cười nói:
- Tôi thật sự không nhớ rõ gần đây chủ tịch Vương có phạm phải sai lầm gì.
- Thư ký trưởng Quan, tôi thật sự phạm vào sai lầm. Tôi là cấp dưới của ngài, thế mà lại để ngài nói là khách quý hiếm gặp, đây rõ ràng là không đủ trong phương diện báo cáo với lãnh đạo, đây không phải là công tác có vấn đề, còn là tư tưởng và thái độ có vấn đề. Mong thư ký trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cải tạo tư tưởng của mình, sẽ tích cực dựa vào lãnh đạo.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn nói với giọng điệu rất tự nhiên.
Quan Vĩnh Hạ tuy không thật sự đoán ra được lời nói của Vương Tử Quân có vài phần thành ý, thế nhưng hắn vẫn cười lớn nói:
- Bí thư Tử Quân, anh thật sự là người nói chuyện sắc bén. Được rồi, anh cũng đừng khua môi múa mép với tôi nữa, anh nói đi, anh đến đây có chuyện gì, vì lát nữa tôi còn phải cùng bí thư Nhất Phong ra ngoài, có một nhiệm vụ tiếp đãi cần xử lý.
- Thư ký trưởng Quan, ngài đã bận rộn như vậy thì tôi cũng nói ngắn gọn thôi. Gần đây tỉnh ủy muốn điều chỉnh ban ngành của thành phố Đông Bộ chúng tôi, phòng tổ chức tỉnh ủy yêu cầu lãnh đạo thành phố Đông Bộ cho ra ý kiến của mình. Tôi đã báo cáo với bí thư Lưu và trưởng phòng Hứa, nói rằng thành phố Đông Bộ chúng tôi dù là phương diện tư tưởng hay công tác cũng đều không tệ. Đặc biệt là hai đồng chí Chúc Vu Bình và La Kiến Cường, đều là những nhân tài xuất sắc. Nếu như có thể sử dụng bọn họ cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ là một xúc tiến rất tốt cho quá trình phát triển kinh tế của cả thành phố.
Vương Tử Quân nói rồi ánh mắt đảo qua gương mặt của Quan Vĩnh Hạ.
Quan Vĩnh Hạ nghe rõ lời nói của Vương Tử Quân, tuy vẻ mặt không chút biến đổi nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh. Thầm nghĩ Vương Tử Quân anh sao không suy xét cho rõ ràng, nhưng chuyện bổ nhiệm nhân sự như thế này còn đến lượt anh đến cho ra ý kiến sao?
- Bí thư Tử Quân, tôi sẽ nhất định phản ánh ý kiến của anh cho bí thư Nhất Phong.
Quan Vĩnh Hạ cho ra một câu như vậy xem như đáp lại câu nói của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân sao không nghe rõ ý nghĩa từ chối trong lời nói của Quan Vĩnh Hạ? Hắn cười cười nói:
- Cám ơn thư ký trưởng Quan đã giúp đỡ, đúng rồi, thư ký trưởng, tôi nghe nói ngài còn chưa được thông qua làm thường ủy tỉnh ủy trong hội nghị thường ủy trước đó phải không?
Có một câu tục ngữ rất hay, chê người không nói về điểm xấu, đánh người không đánh mặt. Lúc này Vương Tử Quân đứng trước mặt Quan Vĩnh Hạ, hắn thẳng thắn nói thư ký trưởng Quan còn chưa tiến vào hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy, căn bản là nói về điểm xấu của Quan Vĩnh Hạ. Bình thường thì thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy đều là thường ủy tỉnh ủy, nhưng không biết vì sao đến tận bây giờ Quan Vĩnh Hạ vẫn chưa được là thường ủy tỉnh ủy.
Tuy Quan Vĩnh Hạ tin tưởng bổ nhiệm kia sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống đầu mình, hơn nữa Hào Nhất Phong cũng đã có phản ứng với trưởng ban Dương ở phương diện này, thế nhưng những hội nghị gần đây vẫn bị bác bỏ.
Tin tứ này thật sự làm cho Quan Vĩnh Hạ rất căm tức, thế nhưng hắn hiểu vấn đề này không phải đến vì mình, chẳng qua mình là người chịu tội thay mà thôi. Chính hắn bây giờ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng lại không có danh hiệu thường ủy tỉnh ủy, thật sự giống như một người còn chưa được đặt lên đúng cương vị vậy.
Quan Vĩnh Hạ cố gắng áp chế cảm giác tức giận trong lòng, hắn thản nhiên nói:
- Lãnh đạo tuyến trên còn đang suy xét.
Quan Vĩnh Hạ nói lời này thật sự giống như không gạt được chính mình, có thể thấy người ta dù đến cấp bậc cao như thế nào thì cũng là con người, cũng không phải có quá nhiều người vui buồn không biểu hiện ra ngoài mặt.
- À, đôi khi suy xét cũng tốt, thế nhưng đôi khi cũng phải nhìn vào cảm nhận của các đồng chí tuyến dưới, hơn nữa cũng phải nhìn vào phương diện thuận tiện cho sự triển khai mở rộng công tác của thư ký trưởng.
Vương Tử Quân cười cười, hắn dùng giọng chân thành nói với Quan Vĩnh Hạ:
- Thư ký trưởng, có một số việc có hợp tác mới có thắng lợi, ngài nói xem có đúng không?
Hai mắt Quan Vĩnh Hạ chậm rãi híp lại, hắn nhìn Vương Tử Quân, trong đầu liên tục suy nghĩ đến nhiều vấn đề. Đối với Quan Vĩnh Hạ thì ai làm người đứng đầu thành phố Đông Bộ cũng chẳng liên quan đến mình, bây giờ hắn chỉ quan tâm đến danh hiệu thường ủy tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam mà thôi. Người đứng sau lưng Vương Tử Quân là nhân vật thế nào thì hắn hiểu rất rõ, dù Mạc gia trước nay không quấy nhiễu công tác ở tỉnh Sơn Nam, giống như chưa từng quan tâm đến Vương Tử Quân, thế nhưng điều này không có nghĩ là Mạc gia sẽ không thèm quan tâm đến Vương Tử Quân.
Chỉ cần Mạc lão gia tử còn sống thì không có bất kỳ kẻ nào dám coi thường lực lượng của Mạc gia, nếu Mạc gia một khi cố gắng níu kéo chính mình, như vậy danh hiệu thường ủy tỉnh ủy đừng hòng được trung ương thông qua. Nhưng hôm nay bí thư Hào Nhất Phong đã đồng ý ném vị trí bí thư thành phố Đông Bộ cho Thạch Kiên Quân, hắn sao có thể nhúng tay vào? Quan Vĩnh Hạ trầm ngâm giây lát, sau đó chợt ngẩng đầu lên nói:
- Cậu có thể đề bạt một người làm chủ tịch thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân thấy Quan Vĩnh Hạ động tâm thì lập tức tỏ ra khó xử:
- Thư ký trưởng, điều này, tôi sợ...
- Thành công thì thành công, không thì bỏ đi.
Quan Vĩnh Hạ dùng giọng cực kỳ kiên quyết nói. - Nếu thư ký trưởng đã nói như vậy, thế thì cứ thực hiện theo chỉ thị của lãnh đạo.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kiên định nói.
Quan Vĩnh Hạ nhìn Vương Tử Quân bỏ đi, hai hàng chân mày chợt giãn ra rất nhiều, trong lòng càng đánh giá chủ tịch Vương cao hơn vài phần.
Vương Tử Quân ở lại một ngày một đêm ở thành phố Sơn Viên, sau đó phải quay về thành phố Đông Bộ, vì thời gian gấp gáp mà căn bản không thể đến chỗ Trương Lộ Giai. Hai người chỉ gọi điện thoại nói ra nổi khổ tương tư với nhau mà thôi.
Khi thời gian Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ ngày càng gần thì đủ mọi tin đồn bùng phát trên quan trường thành phố Đông Bộ, chiếc ghế bí thư và chủ tịch còn trống ở thành phố Đông Bộ càng làm cho người ta cho ra nhiều suy đoán.
Trong những tin đồn như vậy, có một thông tin làm cho người ta tin tưởng nhất, đó chính là hai vị trí bí thư và chủ tịch thành phố Đông Bộ sẽ là cán bộ hàng không từ bên ngoài vào. Dù sao thì đã có người hao tốn hết công phu đẩy Vương Tử Quân ra khỏi thành phố Đông Bộ, đối phương sẽ không cho người của hắn tiếp nhận hai vị trí quan trọng này.
Khi người bên dưới đang bàn tán sôi nổi làm cho tin đồn lan ra rộng khắp, nhóm người Chúc Vu Bình là cán bộ lãnh đạo cấp thành phố, bọn họ thật sự không dám lên tiếng. Đôi khi không lên tiếng lại xem như biểu hiện một loại thái độ khác thường. Rõ ràng nhóm người Chúc Vu Bình cũng không có hy vọng quá lớn đối với sắp xếp của mình, đặc biệt là Chúc Vu Bình tiến lên làm phó bí thư chưa được nửa năm, hắn không có ý nghĩ quá lớn với chức vụ chủ tịch hay bí thư.
Mà La Kiến Cường và Bành Quang Binh lại có dấu hiệu cố gắng tăng cường hoạt động. Hai người bọn họ tuy mắt đi mày lại với Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao cũng bảo trì khoảng cách nhất định, biết đâu tuyến trên có ý gì đó, hai người bọn họ sẽ có chút cơ hội.
Ngày thứ ba khi Vương Tử Quân quay về Đông Bộ, Thạch Kiên Quân gọi điện thoại đến cho hắn, hai người nói chuyện được ba phút. Sau đó Vương Tử Quân cho người gọi nhóm người Chúc Vu Bình và Tôn Quốc Lĩnh đến phòng làm việc của mình.
- Chủ tịch Vương.
Chúc Vu Bình tươi cười đi đến khẽ chào hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đã pha trà và đặt sẵn trên bàn, hắn thấy Chúc Vu Bình đi đến thì cười nói:
- Bí thư Chúc, mời anh dùng trà.
Chúc Vu Bình thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, lúc này hắn mới ngồi xuống. Ngay sau đó Tôn Quốc Lĩnh, Lữ Hạ Cường và Đảng Hằng đều lục tục đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Sau khi Đổng Quốc Khánh rời khỏi thành phố Đông Bộ, Đảng Hằng liên tục tiếp cận Vương Tử Quân. Đảng Hằng là người có nhân phẩm tốt, thái độ xử sự rất tốt, thế cho nên hắn nhanh chóng dung hòa vào trong danh sách cán bộ thuộc phái của Vương Tử Quân.
- Dựa theo sắp xếp của tỉnh, hai ngày nữa tôi sẽ đến thành phố La Nam nhận chức.
Vương Tử Quân vừa rót trà vừa cười nói.
Đám người ngồi trong phòng đều biết rõ Vương Tử Quân sẽ đi nhận chức ở thành phố La Nam, thế cho nên cũng không ai tỏ ra bất ngờ. Sau khi rót trà xong thì Vương Tử Quân nói tiếp:
- Có thể cùng cộng tác với các anh em, thật sự là duyên phận. Hai năm qua nếu như không có sự giúp đỡ to lớn của các vị, có lẽ tôi cũng không dễ dàng công tác và cho ra chút thành tích như vậy.
- Chúng ta dùng trà thay rượu, trước tiên cạn một ly.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên, lúc này đám người Chúc Vu Bình vốn đang ngồi cũng đứng lên, bọn họ không nói gì, chỉ nâng ly trà của mình lên bao quanh ly trà của Vương Tử Quân.
- Cốp!
Một âm thanh cụng ly vang lên trong phòng.
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự còn muốn theo anh công tác vài năm.
Đảng Hằng nâng ly trà trong tay lên rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Sẽ có nhiều cơ hội, sau này biết đâu sẽ cùng công tác với nhau?
Vương Tử Quân nói đến đây thì cười nói:
- Anh Chúc, sau khi tôi rời đi mong anh quan tâm đến thành phố Đông Bộ. Chủ tịch Tôn, chủ tịch Lữ, các anh sau này cũng nên chân thành hợp tác, hỗ trợ chủ tịch Chúc xử lý tốt khối công tác của chính quyền thành phố.
Chủ tịch Chúc? Ba chữ này rời khỏi miệng Vương Tử Quân làm cho đám người đang lặng lẽ vì Vương Tử Quân sắp rời khỏi thành phố Đông Bộ phải trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.
Chủ tịch Chúc? Chẳng lẽ chủ tịch Vương nói lộn, từ bí thư Chúc thành chủ tịch Chúc? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu đám người, thế nhưng bọn họ nhanh chóng chối bỏ, tâm tư của bọn họ đều chạy sang một hướng khác.
- Chủ tịch Vương.
Chúc Vu Bình giật mình thức tỉnh trong tình huống ngây người kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, có chú chần chừ, cũng có chút không dám tin.
- Đã quyết định rồi, Vu Bình, sau này anh tiếp nhận vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ của tôi.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Chúc Vu Bình rồi trầm giọng nói.
Chúc Vu Bình nghe được lời nói của Vương Tử Quân mà hai ban tay càng thêm run rẩy, hắn dù thế nào cũng không ngờ lúc này mình sẽ là chủ tịch thành phố Đông Bộ. Tuy từ vị trí phó bí thư tiến lên chủ tịch thành phố chỉ là một bước, thế nhưng không biết có bao người khó thể vượt qua, hơn nữa tình huông lúc này hắn căn bản không có nhiều hy vọng.
Nhưng bây giờ sự việc rõ ràng rơi xuống đầu hắn.
Quan trường chú ý nhất chính là đối nhân xử thế và dựa vào đúng người, nếu người làm tốt thì tương lai sẽ phát triển như đi trên đất bằng, nếu không thì chẳng khác nào đặt tiền sai vị trí, thua sạch tất cả, rơi xuống vực sâu ngàn trượng. Dù anh có thể bấu víu ở lại cũng sẽ bị người ta dùng kéo cắt vụn. Chúc Vu Bình cảm kích Vương Tử Quân không phải chỉ là những gì đã làm trước kia, hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ mà vẫn còn có thể kéo mình lên không một tiếng động.
Chúc Vu Bình thật sự ôm lấy thân cây là Vương Tử Quân, thế nhưng hắn có ôm chặt và thực chất hay không thì phải xem vào bản lĩnh của chính mình. Hắn cảm thấy lúc này trong lòng mình chỉ có một quyết tâm duy nhất, đó chính là phải tan vào trong thân cây của mình, hắn thật sự sinh ra một cảm giác rất khó nói, nó giống như khoái cảm vì được hòa mình vào thân cây che chở cho mình vậy.
Không biết có bao nhiêu người nhìn vào vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ, thế nhưng chủ tịch Vương có thể kịp thời nắm bắt hướng gió để rồi vung tay quyết định sự việc, trong quan trường chỉ có những người giỏi dự đoán thời tiết mới có thể giương buồm đi xa. Giống như Vương Tử Quân đánh cờ, Chúc Vu Bình từng xem xét Vương Tử Quân đánh cờ, mỗi bước đi đều lưu lại đường sống cho mình, nên hòa thì hòa, nên thắng thì thắng, nên thua thì thua, điều này làm cho người ta đánh cờ với chủ tịch Vương đều sinh ra cảm giác sảng khoái.
Chúc Vu Bình đã qua cơn kích động, hắn chậm rãi tỉnh táo trở lại, hắn nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, trong đầu thầm hiểu ra vấn đề.
Chủ tịch Vương vì vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ cho mình mà đã phải cố gắng rất nhiều, thế cho nên mới bất ngờ đẩy mình lên vị trí đáng chờ mong này.
- Chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly, dù ngài đi đến chỗ nào, Chúc Vu Bình tôi mãi mãi là binh lính của ngài.
Chúc Vu Bình tiếp tục nâng ly trà lên rồi nói với Vương Tử Quân.
...