Những diễn đàn địa phương như thành phố Đông Bộ và huyện Hồng Bắc mà Vương Tử Quân từng công tác cũng trở nên rất sôi nổi, chẳng những là người địa phương, những người bên ngoài tham gia cũng rất đông.
Trên diễn đàn thành phố Đông Bộ, có người nói nếu như bí thư Vương còn công tác ở thành phố Đông Bộ, như vậy thì quá tốt rồi. Nếu bí thư Vương tiếp tục ở lại thành phố Đông Bộ của chúng ta, chỉ sợ thành phố chúng ta đã sớm vượt qua An Dịch rồi.
Lúc đầu đó chỉ là quan điểm của một người, thế nhưng một khi quan điểm này được công bố, lập tức nhận được sự ủng hộ của nhiều người, nhận được rất nhiều sự đồng tình. Chỉ sau nháy mắt đã có vài trăm người bình luận.
- Khi chủ tịch Vương còn công tác ở thành phố Đông Bộ, tốc độ phát triển thật sự như hỏa tiễn. Bây giờ thì hay quá, tốc độ của Đông Bộ như ốc sên, cũng không biết vì sao trong tỉnh lại điều bí thư Vương đi nơi khác.
- Đúng vậy, hai năm qua chúng ta có thể so dọc, thế nhưng nếu so ngang thì căn bản không đuổi kịp người La Nam.
- Cái gì mà có thể so dọc? Anh nhìn dòng sông Lam Hà xem, đúng là hôi thối ngút trời...
Đủ mọi lời nghị luận tầng tầng lớp lớp, sau khi những lời nghị luận như vậy chồng chất lại, đã bắt đầu có sự thăng cấp. Một trang web có tên là bốn người anh em đột nhiên nói:
- Các vị có biết vì sao sự kiện bí thư Vương đeo đồng hồ đắt tiền lại được phát tán lên mạng không?
Vấn đề này được nói ra chợt nhận lấy sự chú ý của nhiều người, nhưng trang web này cũng thật sự rất hiểu khẩu vị của người ta, mãi bốn năm phút sau mới nói ra nội dung cụ thể. Mặc dù câu nói như vậy làm cho nhân tâm ngứa ngáy, thế nhưng chỉ cần chờ năm phút là nội dung tiếp theo đã xuất hiện.
- Gần đây trung ương vì gia tăng quyền lên tiếng của các thành phố phát triển kinh tế trong tỉnh, thế là quyết định cho các bí thư thành phố phát triển mạnh mẽ tiến vào ban ngành thường ủy tỉnh ủy. Đây là một chuyện tốt, nhưng vị trí thì ít mà người thì nhiều, thế cho nên không tránh khỏi tranh đoạt.
- Lúc này may mà ở tỉnh Sơn Nam những thành phố được xưng tụng phát triển kinh tế mạnh mẽ ngoài Sơn Viên và An Dịch chỉ còn lại thành phố La Nam và Đông Bộ mà thôi.
- Mọi người đều đã biết bí thư thị ủy các thành phố Sơn Viên và An Dịch đều là thường ủy tỉnh ủy, thế cho nên những sự việc liên quan thì mọi người tự đoán lấy.
Một đoạn văn như vậy làm cho người đọc cảm thấy há hốc mồm, hơn nữa đáp án trên trang này lại được các trang khác cho đăng lại.
Đủ mọi lời nghị luận lại bùng lên như thủy triều, có nghi vấn, có tin tưởng, tất nhiên còn có những người tranh luận gay gắt với nhau. Nhưng trong số những người có tham gia thảo luận, số lượng người đồng ý căn bản đã chiếm một con số lớn.
- Tuy thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế rất tốt, thế nhưng nếu so với La Nam thì kém xa. Thành phố La Nam chủ yếu phát triển dựa trên sản nghiệp kỹ thuật cao, rõ ràng là ăn cơm kỹ thuật, nào giống như thành phố Đông Bộ chúng ta? Chủ yếu là tiến cử những nhà máy ô nhiễm, đây rõ ràng là một hành vi uống rượu độc giải khát.
Bài viết này xuất hiện không lâu thì đã có người mắng:
- Thành phố Đông Bộ các người ô nhiễm thì ô nhiễm, thế nhưng lại không ảnh hưởng đến thành phố Yên Hư chúng tôi sao? Thành phố chúng tôi ở hạ du Lam Hà, các người có biết hằng ngày có bao nhiêu người dùng nước sông cho sinh hoạt hay không?
Khi lời nghị luận này được đăng tải thì nhanh chóng phát sinh tranh luận và mắng mỏ, những người tham gia căn bản đều bị ảnh hưởng trực tiếp từ dòng sông Lam Hà. Trong lúc mọi người đang mắng chửi lẫn nhau, chợt có người nói:
- Tôi là sinh viên đại học Thủy Lợi thành phố Yên Hư, bạn học của tôi là Triệu Đại Hải vì phản ánh với thành phố về tình huống nước sông bị ô nhiễm mà đã bị đưa đi điều tra. Lúc này tôi mong mọi người giúp đỡ bạn học của tôi, cậu ấy cũng chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe của nhân dân mà thôi.
Trong một gian phòng ở tầng năm khách sạn thành phố La Nam, Liêu An Như khẽ gập máy tính lại. Lúc này trong lòng nàng thật sự có đầy đủ hương vị, thật sự khổ sở không nói nên lời, cũng cảm thấy vui mừng nói không nên lời.
Người kia đã chiến thắng, điều này làm cho nàng thật sự cảm thấy rất vui, nhưng hình ảnh hai người ôm nhau thắm thiết giữa khung cảnh cực kỳ tươi đẹp, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác bẽ bàng muốn khóc.
Cũng chỉ có cô ấy mới xứng đôi với anh ấy, Liêu An Như, cô đừng nên suy nghĩ bậy bạ.
Liêu An Như không nói một lời, nàng chậm rãi đứng lên khỏi ghế, ánh mắt nhìn lên những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Mỗi khi tâm thần không yên lúc nửa đêm thì nàng thường nghĩ đến đoạn tình cảm vĩnh viễn không có kết cục của mình, thế là lại sinh ra cảm giác xót xa.
Ngày mai mình sẽ rời khỏi nơi đây.
Vì chờ đợi kết quả này mà Liêu An Như đã ở lại thành phố La Nam hai ngày, nàng còn muốn ở thêm. Dù nàng biết mình không có cách nào khác, thế nhưng nàng tình nguyện ở nơi gần bên khi hắn rơi vào trong hoàn cảnh khó khăn.
- Tút tút tút!
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Liêu An Như trầm ngâm giây lát, sau đó nàng cầm điện thoại đặt lên bàn lên áp vào tai.
- Chào An Như, tôi là anh Lưu!
Một giọng nói ngọt ngào của một người đàn ông chợt vang lên bên tai Liêu An Như.
Liêu An Như cực kỳ quen thuộc với người trợ thủ của mình, nàng cười nói:
- Anh Lưu, lúc này anh gọi điện thoại cho tôi có việc gì không?
Anh Lưu có chút do dự, sau đó nói:
- Bên kia lại thúc giục, tôi thấy cô ngày mai không rãnh, hay là chúng ta làm phim cái đã rồi nói sau?
Mặc dù Liêu An Như cảm thấy lời nói của anh Lưu có gì đó là lạ, thế nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà sảng khoái đồng ý:
- Anh Lưu, anh chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi thành phố La Nam.
- Ngày mai sẽ đi sao? Tốt quá, tôi sẽ thông báo ngay.
Anh Lưu nói rồi chợt nghĩ ra cái gì đó, hắn chợt thúc giục:
- An Như, cô có nghỉ ngơi chưa? Tranh thủ nghỉ ngơi đi.
Liêu An Như nghe lời nói của anh Lưu mà càng thêm cảm thấy khổ sở, tối nay nàng có thể ngủ được sao?
Một ngôi sao băng chợt xẹt qua bầu trời, Liêu An Như nhìn lên trời mà chợt sinh ra một ý nghĩ, hắn đang làm gì vậy? Có phải cũng đang ngắm sao băng giống như mình không? Biết đâu hắn đang cùng vợ ngắm sao băng thì sao?
- Xoẹt xoẹt!
Đột nhiên một âm thanh vang lên làm cho Liêu An Như chợt sững sờ, nàng chợt vô thức đứng lên, sau đó nhìn về phía cửa.
Liêu An Như vốn đang rất tập trung, khi cánh cửa chuyển động thì nàng căn bản còn chưa kịp phản ứng, đến khi cửa mở ra thì một người bước vào trong.
Liêu An Như cũng không xa lạ gì người đàn ông này, nàng thấy người thanh niên kia cất bước đi đến, thế là vẻ mặt có chút hoảng hốt, thế nhưng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.