Hơn nữa trước mặt nhiều người thế này thì Sầm Vật Cương vẫn phải nể mặt Đồ Phấn Đấu. Dù sao Đồ Phấn Đấu không những là bí thư thị ủy, còn là cán bộ được lão đề bạt trọng điểm, lão tuyệt đối không để xảy ra vấn đề vào lúc này.
- Các anh nhất định phải nắm chặt công tác an toàn, chuyện bây giờ đã xảy ra thì cần làm hai việc, thứ nhất là trấn an người nhà của người ta; thứ hai là điều tra rõ nguyên nhân, truy cứu những người có trách nhiệm. Sầm Vật Cương cho ra chỉ thị làm cho Đồ Phấn Đấu thở dài một hơi, hắn biết rõ đây là bí thư đang nể mặt mình. Hắn vội vàng gật đầu nói: - Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt công tác giải quyết hậu quả. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không bỏ qua những người có trách nhiệm.
- Tốt. Sầm Vật Cương cũng không nói gì thêm, lúc này lái xe dựa theo yêu cầu của Miêu Dược Hổ mà chạy đi một hướng khác.
Vì xuất hiện tình huống bất ngờ này mà bầu không khí trên xe căn bản không còn hòa hợp như vừa rồi, thậm chí còn xuất hiện không khí lạnh lẽo làm cho người ta khó thể hít thở.
- Bí thư Sầm, tôi thấy phương diện xây dựng đô thị của thành phố Linh Long làm rất tốt, tính hiệu quả rất mạnh, chưa nói đến những phươgn diện khác, năm mười năm sau cũng không tính là lạc hậu. Phương Anh Hồ căn bản suy tư giây lát với ánh mắt cầu cứu của Đồ Phấn Đấu, hắn không khỏi mở miệng vừa cười vừa nói.
Phương Anh Hồ căn bản tuyệt đối muốn có giao tình với Đồ Phấn Đấu, dù sao thì Đồ Phấn Đấu cũng là người được đề cử tiến lên thường ủy tỉnh ủy, chỉ cần có điều lệnh, như vậy sẽ là lãnh đạo tỉnh, vì vậy không đáng đắc tội với người này.
Sầm Vật Cương cũng không muốn làm cho bầu không khí quá cứng nhắc, có vấn đề gì thì lão hoàn toàn có thể trao đổi với Đồ Phấn Đấu. Vì muốn dựng lên trụ cột là thành phố Linh Long mà lão bỏ ra nhiều tâm huyết, nếu như bây giờ có vấn đề thì căn bản lão cũng khó mở miệng với tuyến trên.
Phương Anh Hồ nói lảng sang chuyện khác, thế là Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện lời nói của Phương Anh Hồ là không sai, con đường thành phố Linh Long quá rộng rãi thế nhưng xe cộ qua lại hơi ít.
- À, điều quan trọng nhất trong xây dựng đô thị chính là làm tốt công tác cơ sở, điều này xem ra thành phố Linh Long có ánh mắt khá lâu dài.
Miêu Dược Hổ và Đồ Phấn Đấu thở dài một hơi, hai người ném ánh mắt cảm kích về phía Phương Anh Hồ. Bí thư Sầm đã thay đổi chủ đề, điều này nói rõ lãnh đạo không quan tâm đến chuyện vừa rồi. Chi cần thay đổi chủ để thì hai người có lòng tin làm tốt tất cả công tác còn lại.
- Bí thư Sầm, chúng tôi đi khảo sát bên ngoài thì phát hiện các địa phương thường xuyên đào cống làm đường, đường xá thành phố bị cày nát. Vì thế mà chúng tôi cho rằng phương diện xây dựng đô thị phải tiến hành làm tốt công tác cơ sở hạ tầng, chưa nói đến phương diện khác, nếu như giao thông không thuận lợi thì cũng gây khó khăn rất lớn cho công tác xây dựng sau này... Miêu Dược Hổ là chủ tịch thành phố, hắn là người nắm công tác xây dựng đô thị, thế nên mở miệng rất rõ ràng mạch lạc.
Sầm Vật Cương lẳng lặng lắng nghe, trên mặt chậm rãi nở nụ cười, bầu không khí trong xe cũng ấm áp lên theo sau nụ cười của lãnh đạo.
- Chiếc xe phía trước mau dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế, phải nhận hậu quả. Một giọng nói uy nghiêm chợt vang lên từ phía cửa sau.
Khi âm thanh này vang lên, một chiếc xe việt dã điên cuồng chạy đến, tốc độ của chiếc xe rất nhanh, nhìn qua giống như muốn vọt nhanh về phía trước.
Vài chiếc xe mở đường của thành phố Linh Long thấy chiếc xe kia thì không khỏi hoảng sợ, đám người lái xe mở đường có kinh nghiệm phong phú, bọn họ hầu như nhanh chóng cho ra biện pháp ứng phó. Vì không muốn cho chiếc xe kia đâm vào chiếc Toyota Coaster của lãnh đạo, những chiếc xe này nhanh chóng bao quanh chiếc xe việt dã ben kia.
- Ầm. Chiếc xe việt dã thấy dàn xe phía trước cản đường, thế là cũng có cảm giác không ổn, dưới tình thế cấp bách đành phải thắng lại. Nhưng tốc độ chạy quá nhanh, chiếc xe này không khỏi đụng vào chiếc xe chắn phía trước.
Đúng lúc này một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng chạy đến, có vài tên cảnh sát nhảy xuống xe, khi bọn họ thấy chiếc xe việt dã đụng vào xe của thị ủy, thế là biết sự việc không may.
Gương mặt của Miêu Dược Hổ và Đồ Phấn Đấu cực kỳ khó coi, thật sự là sóng gió dồn dập, vừa rồi mình muốn che giấu nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này.
Hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chuẩn bị đi xuống xử lý sự việc, đúng lúc này Sầm Vật Cương đã hoàn toàn nổi giận, lão nhìn thoáng qua Đồ Phấn Đấu: - Anh mau đi hỏi xem là có chuyện gì xảy ra?
Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ cảm thấy sự việc này bày ra trước mắt Sầm Vật Cương, chỉ sợ mang đến phiền toái lớn, thế nhưng lúc này bí thư Sầm đang nổi giận, hai người bọn họ cũng không dám ngỗ nghịch, thế nên Miêu Dược Hổ đành phải xuống xe.
Hai phút sau một tên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi dẫn theo một người đàn ông trung niên bị bắt đi đến, viên cảnh sát giống như chưa từng gặp qua nhiều lãnh đạo như vậy, khi thấy có cả bí thư Sầm Vật Cương thì căn bản không biết phải làm sao.
- Anh nói xem vì sao lại truy bắt người này? Sầm Vật Cương nhìn viên cảnh sát kia rồi khẽ nói.
- Bí thư Sầm, tôi là trung đội trưởng Trần Cương của đội cảnh sát hình sự thành phố Linh Long, người này góp vốn phi pháp lại muốn chạy trốn. Sau khi trải qua sự nghiên cứu của lãnh đạo đơn vị, chúng tôi thực hành biện pháp bắt giam người này. Viên cảnh sát kia chợt có phản ứng, hắn chào Sầm Vật Cương rồi trầm giọng nói.
"Góp vốn phi pháp?" Sầm Vật Cương nhíu mày, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên kia: - Vị cảnh sát này có nói đúng không?
- Bí thư Sầm, cảnh sát Trần nói không sai, nhưng tôi cũng không có biện pháp nào khác. Lỗ Đỉnh Thành kia lấy tiền của tôi bỏ chạy, bây giờ trong thành phố Linh Long có nhiều người muốn nhảy lầu chết quách đi cho rồi, tôi không chạy thì cũng chỉ nhảy lầu tự tử mà thôi. Người đàn ông trung niên giống như có biết Sầm Vật Cương, nhưng hắn lại có vẻ kiên cường với viên cảnh sát, dù sao cũng đã bị bắt rồi, hắn cũng không sợ.
"Lỗ Đỉnh Thành đã bỏ chạy?" Lần này Sầm Vật Cương xem như hiểu rõ vấn đề, Lỗ Đỉnh Thành là một nhân vật nổi tiếng của thành phố Linh Long, là chủ tập đoàn Đỉnh Duyệt hùng mạnh, là người nổi tiếng trong tỉnh, người thế này sao lại bỏ chạy?
Hạng mục Phát Ly Cung là của tập đoàn Đỉnh Duyệt, hèn gì vừa rồi nhóm người Đồ Phấn Đấu dùng trăm phương ngàn kế cản mình không đi thăm Phát Ly Cung, xem ra vấn đề là ở nơi này. Chỉ sợ bây giờ Phát Ly Cung đã không còn ra thể thống gì nữa rồi.
Gương mặt Đồ Phấn Đấu chợt đỏ hồng, hắn nhìn tình cảnh đang xảy ra, thế là biết khó thể gạt được Sầm Vật Cương, không khỏi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, điều này...Điều này...
Sầm Vật Cương lúc này cũng không còn tâm tư nghe lời giải thích của Đồ Phấn Đấu, lão khoát tay nói: - Bây giờ anh đi giải quyết sự việc, sau khi xong việc thì báo cáo cho tôi.
Sầm Vật Cương nói rồi khoát tay với Phương Anh Hồ: - Chúng ta về thôi.