Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Truyền Thụy dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Vương Tử Quân, hỏi xem Vương Tử Quân có tính toán gì không, đúng lúc này thì chợt dừng lời, giống như đang cố ý thừa nước đục thả câu.

Ngộ tính và mẫn cảm của cán bộ trong quan trường chủ yếu là do chính mình tạo ra, không có vị lãnh đạo nào mở miệng nói ra một sự việc quá rõ ràng. Lúc này Vương Tử Quân cũng không nắm rõ ý nghĩ của phó bí thư Lưu Truyền Thụy, cũng không biết có phải là bí thư Lưu tự chủ trương hay không. Nhưng lúc này hắn cũng cảm thấy trái tìm của mình đập rất nhanh, chẳng qua hắn cố gắng biểu hiện trấn tĩnh tự nhiên, chỉ nói một câu cực kỳ khách sáo mà mọi người có thể dùng mọi lúc mọi nơi: "Phục tùng sắp xếp của tổ chức!"

Có một điều Vương Tử Quân hiểu rất rõ, đó chính là Lưu Truyền Thụy căn bản không thể nào nắm được hướng đi cá nhân của mình, cần phải thông qua bí thư tỉnh ủy, thông qua hội nghị thường ủy. Dù bản thân hắn rất tôn trọng với bí thư Lưu, thế nhưng lúc này hắn cũng không nói ra ý nghĩ thật sự của mình.

Lưu Truyền Thụy cũng xem như được kiến thức biểu hiện ông cụ non của Vương Tử Quân, lão nghe xong lời bày tỏ thái độ của Vương Tử Quân thì chỉ cười cười mà không nói gì.

...

Quế Nguyên Nhượng từ trong phòng làm việc của bí thư Nhiếp Hạ Quân đi ra, hắn cảm thấy tâm tình của mình cực kỳ uể oải, trong lòng đầy lửa giận. Hắn đi về phòng làm việc của mình với gương mặt tái nhợt, sau đó lại hổn hển hất văng ly trà trên bàn xuống đất. Thư ký đi cùng hắn vào trong phòng làm việc thấy lãnh đạo nổi giận thì sợ xanh mặt, thật sự không dám thở mạnh.

Viên thư ký này đã đi theo bên cạnh trưởng phòng Quế Nguyên Nhượng một thời gian dài, trước nay hắn luôn cực kỳ bội phục tính tình và khả năng kiềm chế của trưởng phòng Quế. Bình thường dù đối mặt với bất kỳ tình huống nào thì trưởng phòng Quế cũng sẽ biểu hiện mình là một người cực kỳ tự chủ, căn bản không bao giờ biểu hiện ra vẻ mặt, thế cho nên viên thư ký lúc nào cũng hướng về phía lãnh đạo để thầm học tập.

Ly trà bị hất xuống đất vỡ tan tành, mảnh sứ vỡ văng ra khắp nơi, bã trà cũng rơi đầy đất, phòng làm việc của Quế Nguyên Nhượng nhanh chóng trở nên dơ bẩn.

- Anh có việc gì không?

Khi viên thư ký đang định cúi người xuống thu dọn thì Quế Nguyên Nhượng chợt lên tiếng.

- Trưởng phòng Quế, Tiểu Lý...

Tên thư ký càng hoảng sợ, hắn vội vàng đứng thẳng người lên, lời nói cũng trở nên lắp bắp. Nhưng biểu hiện khúm núm của hắn càng làm cho lửa giận của Quế Nguyên Nhượng bùng lên mạnh mẽ, hăn vỗ mạnh tay lên bàn rồi chửi ầm lên:

- Cút đi, chỉ chút chuyện nhỏ nhặt cũng làm không ra hồn, ngược lại chỉ biết phá hoại là giỏi, sau này đừng bao giờ nhắc đến tên hắn trước mặt tôi nữa.

Thư ký sợ đến mức xanh mặt, hắn hoảng hốt đồng ý:

- Vâng, trưởng phòng Quế, tôi sẽ đi ngay, sẽ cho anh ta đi ngay.

Khi viên thư ký hoảng sợ bỏ đi thì trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Quế Nguyên Nhượng. Dù Quế Nguyên Nhượng đã phát tiết xong nhưng lưa giận trong lòng vẫn bừng bừng giống như một lò lửa cực lớn, thật sự khó thể áp chế.

- Anh là một cán bộ lãnh đạo, cần phải làm tốt công tác dạy bảo các đồng chí cung quanh mình, bây giờ ngay cả một tên lái xe cũng không quản cho tốt. đồng chí Nguyên Nhượng, anh muốn tôi nói thế nào với anh đây? Anh là một cán bộ lãnh đạo, không những chú ý lời nói và việc làm của mình, còn phải chú ý cảnh báo và dạy bảo đám người ở bên cạnh, cũng không thể mặc kệ, càng không thể bao che. Anh nói tôi nghe xem, tên lái xe kia của anh đã nói gì? Nếu lời nói kia truyền ra ngoài, người ta không nói là hắn ta lên tiếng, mà bọn họ nghĩ rằng anh ta được chính một trưởng phòng tuyên truyền như anh xúi giục lên tiếng nói bậy...

Những lời mắng của Nhiếp Hạ Quân giống như sấm sét nổ vang bên tai Quế Nguyên Nhượng, lúc này một cảm giác áp bức và lăng nhục chợt xuất hiện và xoáy lên mạnh mẽ trong lòng.

Quế Nguyên Nhượng là một trưởng phòng tuyên truyền, từ sau khi hắn nhận chức trưởng phòng tuyên truyền thì nào đã từng trải qua sự kiện nào uất ức như thế này? Nhưng bây giờ hắn không những tức giận, còn phải nhịn đau bỏ đi thứ mình thích, phải ra tay khai trừ Tiểu Lý, là một tên lái xe đi theo nhiều năm và cực kỳ trung thành với mình. Nếu như hắn không làm như vậy, rõ ràng là không bày tỏ thái độ của mình.

Không dễ dàng tìm một tên lái xe phù hợp, hơn nữa tên kia đã đi theo Quế Nguyên Nhượng từ cơ sở đến cơ quan tỉnh, đã biết quá nhiều thứ về hắn. Nói một câu đúng sự thật, lái xe Tiểu Lý kia cũng không khác gì một thư ký của hắn, chưa nói đến chuyện công, dù là chuyện liên quan đến gia đình, cũng không phải là Tiểu Lý chạy ngược chạy xuôi xử lý sao? Những hôm tuyết rơi lớn, đối phương cũng không gọi điện thoại mà đến chờ từ sớm, nhanh chóng chở lãnh đạo đi làm giữa trời giá rét.

Vì vậy mà Quế Nguyên Nhượng muốn giải thích vài lời cho Tiểu Lý trước mặt bí thư Nhiếp Hạ Quân, thế nhưng vào đúng thời điểm quan trọng thì lý trí nói cho hắn biết là mình nên dừng lại. Thế cho nên hắn thật sự không có được dũng khí bảo vệ cho tên lái xe của mình.

Lúc đó Quế Nguyên Nhượng thật sự rất căm hận nhưng cũng chỉ có thể mở miệng phê bình chính mình, lại nhận lỗi mình dạy bảo thuộc hạ không nghiêm, sau khi quay về sẽ khai trừ tên lái xe không nói năng không biết giữ miệng kia. Đồng thời hắn cũng chủ động nói rằng sẽ xin lỗi Vương Tử Quân, nhưng Nhiếp Hạ Quân lại ngăn cản, nhưng điều này cũng không làm cho cảm giác tức giận điên cuồng trong lòng hắn được giải trừ.

Lái xe của mình bị đánh trước mặt mọi người, bây giờ mình lại phải khai trừ tên lái xe này, điều này có nghĩa là gì? Bị người ta cho một tát, đạp cho một cái, ngược lại còn đứng lên nghiêm mặt nói lời xin lỗi, hơn nữa lại xin lỗi với tư thế thấp kém, khoanh tay khoanh chân để người ta thông cảm.

Sự việc này truyền ra ngoài, người ngoài sẽ không nghĩ rằng đó là sai lầm của Tiểu Lý, lại cho rằng Quế Nguyên Nhượng hắn là kẻ không có bản lĩnh. Một thường ủy tỉnh ủy lại để cho một tên phó bí thư chủ trì công tác tỉnh đoàn đè đầu cưỡi cổ, bi người ta ỉa lên đầu, sau đó còn phải lau đít cho người ta, còn sự việc nào uất ức hơn?

- Vương Tử Quân, chuyện này, tôi sẽ không để yên.

Quế Nguyên Nhượng đấm thật mạnh lên bàn, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi căm hận. Lúc này cơn giận trong người hắn thật sự cực kỳ mạnh mẽ, cơ thể bành trướng, hắn đột nhiên cảm thấy máu huyết ngưng trệ, trái tim chết lặng, linh hồn như bay ra khỏi cơ thể. Hắn cảm thấy chính mình giống như một chiếc lá cây đang bay giữa không trung mà không còn chút năng lực chống đỡ, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi lên cũng đủ cuốn hắn vào vực sâu không đáy.

Trái tim của Quế Nguyên Nhượng co bóp dữ dội, hắn đi vào trong phòng xép ở phía sau với bộ dạng không còn chút sức lực, sau đó ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Trong đó là một người đàn ông với gương mặt tiều tụy, vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt, hắn thật sự không tin đó là mình, nói thật là hắn chưa từng thấy mình rơi vào tình cảnh chán nản đến mức độ như thế này. Vì thế hắn mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa sạch gương mặt của mình.

Khi Quế Nguyên Nhượng dần quay về với hiện thực, hắn chợt sinh ra cảm giác phục hồi trở lại sau một trạng thái sa sút tinh thần cực kỳ khủng khiếp. Hắn hối hận vì sao mình lại có hành động như vậy, không có việc gì lại chọc vào một kẻ sát tinh như thế. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Anh Khổng, làm phiền anh nói với lãnh đạo một tiếng, tôi đã biết sai, mong lãnh đạo nể mặt tôi công tác nhiều năm, tha thứ cho tôi một lần.

Tiểu Lý lôi kéo cánh tay của thư ký Khổng với gương mặt tràn đầy chờ mong, giọng điệu tràn đầy hương vị cầu khẩn.

Tiểu Lý vốn bị đánh một trận đã cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhưng kết quả xử lý của lãnh đạo lại càng là một tiếng sét giữa trời quang với hắn, đẩy hắn lên tình cảnh kiến bò chảo nóng: Bị điều xuống làm lái xe của công ty cây xanh thành phố Sơn Viên, hơn nữa còn là lái xe chở bồn nước tưới cây. Quyết định này được truyền xuống thì Tiểu Lý thiếu chút nữa đã hộc máu tại chỗ.

Tiểu Lý là lái xe của Quế Nguyên Nhượng, tất nhiên sẽ không cần phải nói đến lợi ích, cũng chưa nói đến chuyện những lúc sửa xe có thể mượn gió bẻ măng mà kiếm chác một chút. Mỗi khi đến ngày lễ tết, chỉ cần có người đến tặng quà cho trưởng phòng Quế thì đều thông qua tay một lái xe như hắn, tất nhiên đám người đến nịnh nọt lãnh đạo cũng không quên đến một lái xe đắc lực như hắn, vào những lúc tặng quà thường cho hắn thêm một phần. Những ngày tết trung thu, tết âm lịch thì càng là lúc hắn thu nhiều lễ vật hơn. Những năm nay có lưu hành một câu như thế này: Người có bản lĩnh thì cần gì sống bằng tiền lương?

Tiểu Lý không ngờ mình chỉ động đến một lái xe của Vương Tử Quân thì bị đuổi đi, đơn vị kia thật sự cách biệt một trời một vực với văn phòng tỉnh ủy, hơn nữa lại là tài xế xe bồn chở nước. Tuy tiền lương sẽ không kém hơn công tác nơi đây, thế nhưng dù là phụ thu hay địa vị xã hội đều thật sự kém xa. Hắn nghĩ đến tình huống sau này mình chỉ còn là một công nhân chở xe bồn hoặc xe rác, hắn thật sự sinh ra xúc động muốn vả vào miệng mình.

Tiểu Lý hắn thật sự quá coi thường người khác, nếu như không phải hồ đồ thì hắn sao lại nói ra những lời như vậy để rồi rơi vào kết cục thế này? Nhưng hắn oán chính mình rồi lại càng thêm căm hận Vương Tử Quân, trước kia chẳng phải hắn chưa từng nói ra những lời như thế này, thế nhưng có kẻ nào không nhìn thầy chùa thì phải nể mặt phật, có ai không coi đó là vài câu đùa giỡn rồi bỏ qua? Trước đó không ai so đo với hắn, dù sao thì hắn cũng là lái xe của Quế Nguyên Nhượng, chút lời nói đùa như vậy đáng là gì?

Nhưng Tiểu Lý hắn lại gặp phải một người ra bài không theo quy tắc bình thường như bí thư Vương Tử Quân, đối phương tiến lên đánh hắn thẳng tay, hắn nữa còn ném sự việc lên cho lãnh đạo tỉnh ủy.

Tiểu Lý cực kỳ không muốn rời đi, sau vài lần muốn cầu kiến Quế Nguyên Nhượng mà không có kết quả, thế là hắn đặt hết hy vọng lên người thư ký Khổng Đắc Thuần của Quế Nguyên Nhượng. Dù chính hắn cũng biết hy vọng đó là không lớn, nhưng lúc này dù chỉ là hy vọng một phần ngàn thì hắn cũng phải gắng sức vật lộn một lần, vì đây là văn phòng tỉnh ủy, là địa phương thế nào? Sao lại đơn giản bỏ đi như vậy được?

Khổng Đắc Thuần tuy cũng có giao tình với Tiểu Lý, nhưng cũng vì Tiểu Lý mà hắn đã bị Quế Nguyên Nhượng mắng cho một trận, lúc này hắn nào nghe lọt tai nửa câu cầu tình của đối phương? Nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, hắn nói lời an ủi:

- Cậu Lý, cậu yên tâm đi, hai ta bầu bạn với lãnh đạo cũng không phải là một năm hai năm, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi, nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ cầu tình với lãnh đạo.

- Vậy làm phiền anh Khổng, anh yên tâm, chỉ cần tôi có thể quay lại bên cạnh lãnh đạo, sau này anh Khổng có việc gì chỉ cần nói một câu, Tiểu Lý này sẽ không bao giờ nói hai lời.

Khổng Đắc Thuần nghe thấy Tiểu Lý nói như vậy thì thầm cảm thấy thân thiết hơn vài phần, nhưng lú này trong lòng lại thầm cười lạnh. Trong lòng thầm nghĩ đám người muốn lái xe cho lãnh đạo cũng nói những lời hay như anh mà thôi, mà bọn họ cũng không phải chỉ có một hai người.

- Anh Khổng, tôi cung không thể trơ mắt chờ chết được. Tên họ Vương kia làm lãnh đạo mất mặt, lãnh đạo cứ như vậy mà bỏ qua sao?

Tiểu Lý nhận được câu trả lời thuyết phục từ Khổng Đắc Thuần, thế là tảng đá trong lòng cũng hạ xuống, vì thế lại chuyển chủ đề lên kẻ đã làm mình khốn khổ như lúc này.

Khổng Đắc Thuần khẽ cười nói:

- Cậu Lý, lãnh đạo vốn muốn ra tay với Vương Tử Quân, thế nhưng cậu đã làm loạn, lãnh đạo bây giờ rất bị động, căn bản cũng không thể ra tay được.

- Sao lại như vậy? Lãnh đạo sao có thể nuốt trôi cơn tức này?

Vẻ mặt Tiểu Lý cực kỳ oán hận, hắn dùng giọng không cam lòng nói.

- Lãnh đạo tất nhiên sẽ không nuốt trôi cơn tức này, trưởng phòng sẽ không tự mình ra tay, thế nhưng trong tỉnh ủy cũng không phải chỉ có một mình lãnh đạo là thường ủy.

Khổng Đắc Thuần nghĩ đến những gì mình cần làm, hắn dùng giọng âm trầm nói.

- Tút tút tút...

Điện thoại di động trong túi áo Khổng Đắc Thuần chợt vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, trên mặt chợt lộ ra nụ cười. Hắn cười tủm tỉm bắt điện thoại nói:

- Alo, chào anh, có phải là tổng biên tập Phùng không?

Không biết đầu dây bên kia nói gì đó mà nụ cười trên mặt Khổng Đắc Thuần càng thêm sáng lạn, hắn cười ha hả cúp điện thoại, sau đó nói với Tiểu Lý:

- Cậu Lý, chữ nhẫn luôn phải đặt lên hàng đầu, có lẽ ngày mũi tên báo thù phóng đến cũng không còn xa nữa.

Tiểu Lý nhìn gương mặt đầy tự tin của Khổng Đắc Thuần, lúc này hắn chợt cảm thấy khó hiểu. Nhưng dù sao hắn cũng không ngốc, sau ngay đó đã hiểu ý nghĩ của Khổng Đắc Thuần, thế là trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười khó có được.

...

Tề Chính Hồng cầm một cây kéo trong tay, hắn cẩn thận cắt tỉa một thân cây, vẻ mặt cực kỳ chăm chú. Sau khi cắt bỏ vài cành khô, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhạt.

- Chủ tịch Tề, trưởng phòng Quế đến.

Khi Tề Chính Hồng buông kéo thì thư ký Dương Tiểu Mao gõ cửa đi vào nói.

Tề Chính Hồng chợt cau mày, sau đó nhanh chóng lộ ra nụ cười nhạt. Hắn cầm khăn mặt ở bên cạnh để xoa xoa tay, sau đó đi ra cửa chào đón Quế Nguyên Nhượng. Hắn là lãnh đạo tỉnh, bình thường đã có thói quen bắt tay, giống như không bắt tay ai đó thì thật sự sinh ra cảm giác thiêu thiếu khó chịu.

Sau khi bắt tay chào hỏi thì Tề Chính Hồng và Quế Nguyên Nhượng phân biệt ngồi xuống hai bên trái phải, Quế Nguyên Nhượng nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:

- Chủ tịch Tề, sau khi Triệu Quân Lương được phóng thích thì phòng tuyên truyền chúng tôi gặp phải áp lực rất lớn. Bây giờ các cấp truyền thông của quốc gia bắt đầu đưa tin về sự việc này rồi.

Tề Chính Hồng cười cười cầm lấy một tờ báo trong tay của trưởng phòng Quế Nguyên Nhượng, sau khi nhìn qua vài tiêu đề quan trọng, hắn chợt nhìn qua một tấm hình đã được dùng bút đánh dấu.

Đây là một bài viết trung bình, tiêu đề là: "Vì muốn thành tích mà tranh nhau quản lý và đùn đẩy trách nhiệm". Với kinh nghiệm công tác nhiều năm của Tề Chính Hồng, lúc đầu bài viết kia thật sự rất có quy củ, nhưng đến cuối cùng lại chĩa mũi dùi về các đơn vị chiêu mộ "giáo viên tình nguyện". Bút pháp của tác giả bài viết cực kỳ hàm súc, nhưng trên phương diện truy cứu trách nhiệm lại dùng ngôn từ cực kỳ sắc bén, vẽ rồng điểm mắt, một câu đã nói toạc ra cả chủ đề của bài viết.

- Tôi thật sự tán thành bài viết này, đặc biệt là tôi thấy trước khi sự việc được bảo đảm, chúng ta tốt nhất phải chọn lựa thủ đoạn để ngăn chặn sự việc phát sinh.

Chọn lựa biện pháp, chọn lựa thủ đoạn để ngăn chặn sự việc phát sinh, Quế Nguyên Nhượng nghe thấy như vậy mà hai mắt chợt sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Tề Chính Hồng lại có thêm chút kính nể. Chủ tịch Tề thật sự là chủ tịch Tề, kinh nghiệm đấu tranh chính trị cực kỳ phong phú, trí tuệ là vô cùng. Lúc này Quế Nguyên Nhượng chợt hiểu ra, giống như tia chớp lóe lên giữa bầu trời tối tăm, hắn nhịn không được phải tán dương:

- Tuyệt diệu, thật sự rất khéo, chỉ là một câu cực kỳ đơn giản nhưng lại có thể giết người trong vô hình.

Nếu dùng thủ đoạn thế này công kích Vương Tử Quân sẽ không thu được hiệu quả mong muốn, thế nhưng một câu "lựa chọn biện pháp, chọn lựa thủ đoạn để ngăn chặn loại sự việc như vậy phát sinh" lại có tác dụng cực lớn. Chỉ cần làm cho công tác đưa "giáo viên tình nguyện" xuống nông thôn bị bỏ dở giữa chừng, như vậy thì Vương Tử Quân chỉ ngồi đó chờ bị ngáng chân mà thôi. Anh không phải mượn hạng mục kia để tìm chiến tích sao? Nếu hạng mục đó bị triệt tiêu, như vậy thì làm chó gì có chiến tích? Tất cả chỉ là một dấu chấm tròn mà thôi. Nếu như có thể lợi dụng cơ hội điều người đến nhận công tác ở tỉnh đoàn, như vậy sẽ càng hoàn mỹ.

- Chủ tịch Tề thật sự nhìn xa trông rộng làm cho người ta bội phục, có thể rút kinh nghiệm xương máu vào những lúc phát sinh sai lầm, lại có ý nghĩ tổng kết cao độ. Biết sai thì sửa, đây mới chính là thái độ nhận sai lầm tốt nhất.

Quế Nguyên Nhượng cuối cùng cũng là lãnh đạo có xuất thân công tác tuyên truyền, sau khi nói vài câu đường hoàng đã nhanh chóng liên hệ sự việc lần này với khẩu hiệu tuyên truyền.

Tề Chính Hồng chỉ hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hếch lên. Hắn thật sự có chút xem thường thái độ của Quế Nguyên Nhượng, nhưng dù sao thì Quế Nguyên Nhượng cũng là thường ủy tỉnh ủy, dù vi trí hiện tại không quá quan trọng nhưng dù sao cũng có một phiếu ở hội nghị thường ủy. Đồng thời sau này Tề Chính Hồng còn cần Quế Nguyên Nhượng làm một đồng minh của mình, làm cho mình vài việc. Vì đối phương có một phiếu khá quan trọng trong hội nghị thường ủy, thế cho nên Tề Chính Hồng cũng không muốn gây khó khăn cho Quế Nguyên Nhượng ở phương diện này.

- Trưởng phòng Quế, chuyện này tốt nhất nên liên hệ với bí thư Nhiếp, dù sao anh ấy cũng là lãnh đạo tỉnh ủy.

- Tôi hình như không thích hợp để ra mặt.

Quế Nguyên Nhượng có chút do dự, vẻ mặt hắn có chút biến đổi, sau đó khẽ nói với Tề Chính Hồng.

Quế Nguyên Nhượng nói câu không thích hợp ra mặt, tất nhiên Tề Chính Hồng hiểu nó có ý nghĩa gì. Hắn thầm cảm khái Vương Tử Quân ra tay sắc bén, đồng thời lúc này tâm tư muốn đả kích Vương Tử Quân lại tăng tiến vài phần.

- Trưởng phòng Quế, nếu anh cẩm thấy mình không tiện ra mặt ở phương diện này, như vậy có thể nhờ anh Hà Giảng Ma, anh ấy là phó bí thư chủ khảo khối tuyên truyền, anh ấy mở miệng là rất tốt.

Tề Chính Hồng chưa từng có ý nghĩ ép buộc Quế Nguyên Nhượng, nhưng hắn lại ném củ khoai lang nóng lên người bí thư Hà, sau đó nói tiếp:

- Nhưng anh là một trưởng phòng tuyên truyền cũng phải đi theo, anh đi kết hợp thân phận của hai người, như vậy mới có độ nặng để bí thư Nhiếp suy xét vấn đề.

- À, anh nói đúng, việc này cũng không nên chậm trễ, tôi sẽ đi tìm bí thư Hà ngay.

Những nếp nhăn trên trán Quế Nguyên Nhượng đã giãn ra, hắn đứng lên khỏi ghế sa lông, sau đó nói lời cáo từ với Quế Nguyên Nhượng, lại vội vã đi ra ngoài.

Tề Chính Hồng tiễn Quế Nguyên Nhượng đi đến cửa, sau đó xoay người đi về phía bàn làm việc của mình. Hắn dừng lại một lát, sau đó nhấc điện thoại gọi ra ngoài:

- Alo, chủ tịch Hào phải không, tôi là Chính Hồng, anh có rảnh không, tôi có chuện cần báo cáo với anh.

Vương Tử Quân nhận được điện thoại của bí thư Nhiếp Hạ Quân khi đang cùng bàn luận công tác với Tôn Trạch Hồng trong phòng làm việc. Hắn nhìn dãy số gọi đến, thế là vung tay với Tôn Trạch Hồng rồi đi ra ngoài hàng lang.

- Alo, Tử Quân à, bây giờ cậu đang ở đâu?

Nhiếp Hạ Quân nói rất bình tĩnh, thật sự không nghe được chút cảm tình nào.

- Bí thư Nhiếp, tôi đang ở trong phòng làm việc.

Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩa cuộc gọi của Nhiếp Hạ Quân, lại dùng giọng cung kính nói.

- Tốt lắm, mười phút sau cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Nhiếp Hạ Quân nói xong thì cúp điện thoại, cũng không cho Vương Tử Quân thời gian phản ứng.

Nhiếp Hạ Quân tự mình gọi điện thoại đến chứng tỏ sự việc không đơn giản, Vương Tử Quân thầm suy đoán xem rốt cuộc là chuyện gì, sau đó đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy.

Nhiếp Hạ Quân là một bí thư tỉnh ủy, ngoài phòng làm việc luôn có không ít người chờ được tiếp kiến, nhưng vì trước đó bí thư Nhiếp đã có thông báo vì vậy Vương Tử Quân cũng không chờ lâu ở phòng thư ký bên ngoài, hắn nhanh chóng đi vào phòng.

- Tử Quân đến rồi đấy à? Mau ngồi đi.

Nhiếp Hạ Quân ngồi phê duyệt văn kiện trên một chiếc ghế rộng thùng thình, chiếc kính lão gác lên mũi càng làm cho bí thư có thêm vài phần già lão.

Vương Tử Quân cười một tiếng đáp ứng rồi ngồi xuống đối diện với Nhiếp Hạ Quân. Lúc này Nhiếp Hạ Quân đặt kính lão xuống:

- Cả đời không phải dùng kính, không thể ngờ đến lúc già lại phải sử dụng nó.

Tuy có quan hệ không tệ với Nhiếp Hạ Quân, thế nhưng đối với những lời thế này thì Vương Tử Quân lại lý trí chọn phương án chỉ mỉm cười mà không trả lời. Dù sao thì Nhiếp Hạ Quân cũng là bí thư tỉnh ủy, bí thư có thể nói mình già, thế nhưng người khác, đặc biệt là thuộc hạ của lão, dù có thân cận đến mức nào cũng không nên tiếp tục chủ đề này, chỉ có thể nhanh chóng ném nó đi xa mà thôi.

- Tử Quân, cậu xem cái này.

Nhiếp Hạ Quân cũng chỉ là có chút cảm khái, tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục nói mình già lão. Sau khi thấy Vương Tử Quân ngồi xuống thì tiện tay đưa đến một phần báo chí.

Vương Tử Quân tiếp nhận tờ báo trong tay của Nhiếp Hạ Quân, thấy một bài viết được đánh dấu. Dù lần đầu tiên được đọc bài viết này, cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, thế cho nên cũng không có biểu hiện gì gọi là khiếp sợ.

Vương Tử Quân cẩn thận xem xét nội dung bài viết, sau đó hắn cười cười nói:

- Bí thư Nhiếp, bài viết này viết rất hay, chỉ là lúc chĩa mũi dùi vào đối tượng còn chưa quá sắc bén.

Nhiếp Hạ Quân luôn quan sát vẻ mặt của vương tử quân, lão phát hiện đối phương vẫn rất ung dung bình thản, thế là trong lòng cũng có chút thỏa mãn. Lúc này nghe được lời nói trào phúng của Vương Tử Quân, lão chợt cười ha hả nói:

- Chưa đủ sắc bén? Cậu cảm thấy người ta nếu chưa chỉ tay thẳng mặt chửi mắng thì chưa sắc bén sao?

- Tử Quân, chuyện này không chút liên quan đến cậu, nhưng bây giờ có người muốn dùng nó để gây sóng gió, cậu cũng không thể không coi trọng nó. Vừa rồi phó bí thư Hà đã đến trao đổi ý kiến với tôi, anh ấy cảm thấy trước khi xử lý thật tốt chuyện này, cách tốt nhất chính là ngăn chặn những chuyện như thế này tiếp tục phát sinh.

Nhiếp Hạ Quân lấy một gói thuốc từ trong hộc bàn, chỉ khẽ cầm trong tay, cũng không rút thuốc châm lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK