Sau đó đám người cũng không tiếp tục giam xe của Vương Tử Quân, cả đám leo lên xe chạy đi, bọn họ vội vàng tìm người truyền báo tin tức Chân Quốc Triêu bị bắt, để thương lượng tìm đối sách.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn thoáng qua Tôn Xương Hạo đang ngồi trên chiếc xe thể thao Porsche, mà Tôn Xương Hạo thấy nụ cười và biểu hiện của Vương Tử Quân, giống như tất cả đều ẩn giấu một thứ gì đó cực kỳ huyền bí, đối phương cười đến mức quỷ dị, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy rét run.
Thái Thần Bân nhanh chóng lên xe, hắn khởi động xe, sau đó chạy như bay về phía đã hẹn với Tôn Khải.
- Con bà nó.
Tôn Xương Hạo đối mặt với chiếc xe Santana chạy đi như bay, lại nghĩ đến tình huống Chân Quốc Triêu bị bắt, hắn không nhịn được phải mắng một tiếng. Hắn nghĩ muốn tạo ra phiền toái cho Vương Tử Quân, không ngờ đối phương không bị phiền toái, chính mình lại rơi vào tình huống rối rắm.
Vương Tử Quân ngồi vào trong xe, cả hai không nói gì, Thái Thần Bân nhìn thấy gương mặt Vương Tử Quân từ trong kiếng chiếu hậu, rõ ràng không có chút vui vẻ, chợt trở nên bí hiểm, nhìn qua cực kỳ trưởng thành và có khí chất, rất có lòng dạ đàn ông, thế là trong lòng hắn an tâm hơn rất nhiều.
Lúc này Vương Tử Quân thật sự không có tâm tư quan tâm đến Tôn Xương Hạo, hắn nhớ đến tên Chân Quốc Triêu, khóe miệng chợt lộ ra nụ cười thản nhiên, ra tay, quả nhiên Trương Tùng Niên đã ra tay.
Trong ký ức kiếp trước thì Tôn Xương Hạo sở dĩ gặp chuyện không may cũng là vì tên Chân Quốc Triêu kia, đừng nghĩ Chân Quốc Triêu chức vụ không cao, nhưng vì hắn là một cảnh sát được phân công quản lý khối giao thông của phân cục, thế cho nên có thể lên núi kiếm ăn xuống sông bắt cá. Người này cả gan làm loạn, hắn chính là kẻ buôn lậu và làm giả giấy phép xe hơi, mà người này được chính Vương Tử Quân nhắc nhở Trương Tùng Niên ra tay đầu tiên.
Đánh rắn dập đầu, ra tay ổn và hung ác, nghĩ đến những gì mình đã nói cho Trương Tùng Niên, Vương Tử Quân cảm thấy có chút buồn cười. Không ngờ Chân Quốc Triêu cũng là loại bồ tát bùn qua sông, bản thân khó thể bảo toàn mà dám gây phiền toái cho mình.
Đợi đến khi Vương Tử Quân đến công viên thì Tôn Khải đã chờ từ lâu, lúc này Tôn Khải đang ngồi trên ghế, gương mặt lạnh và đông cứng như một khối sắt, ánh mắt lại bùng lên ngọn lửa mạo hiểm. Bộ dạng của hắn có chút dọa người, hắn cũng không quan tâm đến những ông bà lão đang rèn luyện dưỡng sinh ở bên cạnh, liên tục châm thuốc.
- Tử Quân, Điền Lực Ngôn đã bị đưa đi, bây giờ khắp thành phố đều vang lên những tin đồn về ông cụ nhà tôi, lúc này nên làm sao bây giờ?
Tôn Khải thấy Vương Tử Quân thì giống như gặp được tâm phúc, hắn nói lời xin trợ giúp.
Vương Tử Quân thấy bộ dạng tinh thần và thể xác hao tổn quá độ của Tôn Khải, trong lòng chợt bùng lên cảm giác thương tiếc. Hắn vỗ mạnh lên vai của Tôn Khải và nói:
- Xanh sẽ anh đen sẽ đen, dựa vào cách làm người của chú Tôn, tôi và cậu đều hiểu rõ vấn đề, ông ấy sẽ không lấy tương lai chính trị của mình ra làm trò đùa, cậu cứ yên tâm.
- Nhưng không những là Điền Lực Ngôn, ngay cả giám đốc Đỗ Vĩ Công và kế toán Tôn Tiểu Kim của nhà máy cơ khí đều bị đưa đi, còn có người thề thốt nói rằng bố tôi đã nhận bao nhiêu tiền.
Tôn Khải hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi nói.
Vương Tử Quân hiểu ý của Tôn Khải vào lúc này, tâm tình của đối phương rất không xong, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như biến thành cát, trong lòng cảm thấy rất áy náy với bố mình. Nếu không phải hắn chọc vào Tôn Xương Hạo, như vậy người cha cả đời đặt quyền lợi chung lên trên hết sao lại có thể tiến vào dòng nước xoáy nguy hiểm như lúc này?
Vương Tử Quân cực lực an ủi Tôn Khải hai câu, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nói thên điều gì, khi hai người đang trầm ngâm thì máy nhắn tin của Tôn Khải vang lên.
Tôn Khải lấy máy nhắn tin ra xem với bộ dạng không thể chờ đợi thêm được nữa, gương mặt càng trở nên khó coi, ngón tay cũng run rẩy.
- Sao lại có thể như vậy? Điền Lực Ngôn sao lại vu cáo bố tôi, người này đúng là tiểu nhân độc ác.
Tôn Khải rõ ràng đã thất hồn lạc phách, hắn run giọng hô lên với Vương Tử Quân.
Điền Lực Ngôn là loại người gì thì Vương Tử Quân đến bây giờ còn chưa từng gặp mặt, thế nhưng muốn trở thành thư ký của Tôn Lương Thăng thì nhất định là người cùng nhà, mà một người được coi là tâm phúc của Tôn Lương Thăng bị đưa đi vài tiếng đồng hồ, bây giờ lại ném hết tội danh lên người Tôn Lương Thăng, dưa theo cách suy luận bình thường, hình như điều này có gì đó bất thường.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khó thể khống chế được của Tôn Khải, Vương Tử Quân chợt cảm thấy tâm tình trầm xuống, nhưng lúc này hắn không thể cho Tôn Khải thấy được áp lực, thế là hắn khẽ vỗ vai của Tôn Khải, lại dùng giọng ôn hòa an ủi:
- Tôn Khải, cậu cứ yên tâm, thật sẽ không thể giả, giả sẽ bị người ta đâm phá, cho dù Điền Lực Ngôn có mở miệng vu oan hãm hại thế nào, chân tướng sự việc cũng sẽ sớm rõ ràng. Nguồn tại http://Truyện FULL
Tôn Khải gật đầu không còn chút sức lực, nếu so sánh với một kiếp trước tràn đầy sóng gió của Vương Tử Quân, Tôn Khải thật sự có cuộc sống không bị ngăn trở, sự việc này phát sinh tất nhiên sẽ làm cho Tôn Khải kinh hồn.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt vô lực của Tôn Khải, hắn chợt vỗ vai Tôn Khải rồi nói:
- Tôn Khải, chú Tôn bị người ta hãm hại, cậu sau này sẽ là trụ cột, cậu nhất định phải tỉnh lại, đầu tiên là trong nhà không thể loạn.
Tôn Khải nhìn ánh mắt kiên định của Vương Tử Quân, tâm tình hắn dần bình tĩnh trở lại, nhưng lúc này nếu muốn hắn khôi phục lại trạng thái thường ngày thì hầu như là không thể.
Vương Tử Quân tuy đã có suy tính từ trước đối với những sự việc đang diễn ra, thế nhưng sự việc diễn tiến thật sự giống như một vòng xoáy khổng lồ, nó đang điên cuồng kéo Tôn Lương Thăng vào bên trong.
Tin tức Điền Lực Ngôn mở miệng vu oan giống như một lời dẫn cực lớn, ngay sau đó những tin không tốt liên tục truyền vào trong tai Vương Tử Quân. Giám đốc nhà máy Đỗ Vĩ Công và kế toán Tôn Tiểu Kim dần mở miệng, đã đẩy Tôn Lương Thăng lên một vị trí cực kỳ nguy hiểm.
Trong phòng làm việc của Tôn Lương Thăng, Vương Tử Quân và Tôn Khải lẳng lặng ngồi đó, dĩ vãng Vương Tử Quân cũng có gặp Tôn Lương Thăng một lần, khi đó hắn cũng không thấy vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Giang Thị này có gì đặc biệt. Nhng bây giờ nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Tôn Lương Thăng, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác khó tả, mình và vị phó chủ tịch thường vụ thành phố này có sự chênh lệch rất lớn.
- Tử Quân, Tiểu Khải xem ra kém cậu rất nhiều, chú bây giờ có chút hối hận, cậu xuống dưới rèn luyện và tôi cũng không nên cho nó ở lại trong trường, con người không trải qua mưa gió thì khó thể trưởng thành.
Tôn Lương Thăng vừa dùng ấm trà nhỏ châm nước cho Vương Tử Quân và Tôn Khải lại vừa khẽ cười nói.
Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn nhìn Tôn Lương Thăng, mà Tôn Khải thì mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
- Khải Khải, con có gì cần lo lắng? Tục ngữ có câu biết con không bằng cha, bây giờ bố đọc ngược lại, bố là hạng người gì, con là con chẳng lẽ không hiểu rõ ràng sao?
Tôn Lương Thăng dùng ánh mắt hầu như rất cưng chiều nhìn Tôn Khải rồi khẽ nói.
Giả sẽ là giả, thật sẽ là thật, thế gian này là như vậy.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên miệng Tôn Lương Thăng, trong lòng thầm cười khổ, rõ ràng Tôn Lương Thăng đang an ủi con trai của mình. Là một phó chủ tịch thường vụ chìm nổi quan trường nhiều năm, với độ tuổi của lão, cũng có lời nói lừa gạt thanh niên như vậy.
Vương Tử Quân nâng ly nước lên khẽ uống một ngụm, lúc này mới lên tiếng:
- Cháu tin lời nói của chú, sự thật vĩnh viễn là sự thật, cho dù bị che đậy nhất thời, sớm muộn gì cũng có ngày chân tướng lộ ra.
Vẻ mặt Tôn Lương Thăng khẽ động, những lời này là lão dùng để dỗ dành con trai, căn bản không có ý để cho Vương Tử Quân tin tưởng. Dựa vào kinh nghiệm chìm nổi quan trường lâu năm của mình, tất cả sự việc phát sinh gần đây làm cho lão sinh ra dự cảm bất thường.
Tuyến trên có người muốn trị mình, cho dù mình đường đường chính chính thì chỉ sợ cũng khó cứu trước mặt biết bao nhiêu chứng cứ rõ rành rành, nếu muốn gán tội cho người thì sợ gì không có lý do? Chỉ sợ mình sẽ có một kết cục ảm đạm.
- Bí thư Lâm cực kỳ chú ý đến tình huống thành phố chúng ta càng ngày càng có nhiều siêu xe, chú Tôn, chú thân là phó chủ tịch thành phố, chú không cảm thấy bên cạnh mình càng ngày càng nhiều Porsche và Ferrari sao?
Vương Tử Quân giống như tùy ý lên tiếng, nhưng Tôn Lương Thăng nghe vào tai mà hai mắt lấp lánh ánh sáng.
Nếu như vừa rồi Tôn Lương Thăng chỉ cảm thấy Vương Tử Quân trầm ổn hơn con trai mình một chút, bây giờ lão lại đột nhiên cảm thấy người thanh niên nói chuyện với mình thật sự trưởng thành hơn con trai mình rất nhiều. Tôn Khải có một người bạn đáng tin như vậy, xem ra có rất nhiều trợ giúp trên đường đời sau này.
- Đúng, có rất nhiều.
Tôn Lương Thăng khẽ gật đầu, lão không nói gì thêm, trong phòng bùng lên hương trà thơm ngát, chỉ là ba người nào có tâm tư thưởng trà?
Khi Vương Tử Quân rời khỏi khu văn phòng khối chính quyền thành phố Giang Thị thì thỉnh thoảng còn nghe được vài lời nói thầm của đám nhân viên, bọn họ thì thầm điều gì thì hắn không rõ, nhưng hầu như trung tâm của chủ đề đều có cái tên của Tôn Lương Thăng.
Vương Tử Quân không leo lên xe của Thái Thần Bân, hắn đi dạo trong khu văn phòng khối chính quyền thành phố, một kế hoạch xuất hiện trong lòng hắn.
- Xem kìa, đó là xe của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Khi Vương Tử Quân đến cổng của khu văn phòng khối chính quyền thành phố Giang Thị, đúng lúc một âm thanh kinh ngạc truyền vào trong tai hắn.
Vương Tử Quân vô thức nghiêng đầu nhìn, hắn thấy hai chiếc xe màu đen dừng lại trước khu văn phòng khối chính quyền thành phố.
Có sáu người đi xuống từ hai chiếc xe, bọn họ không chào hỏi bất kỳ ai, nhanh chóng đi vào khu văn phòng khối chính quyền thành phố.
Vương Tử Quân cũng không biết sáu người kia, nhưng hắn đã thấy rõ tất cả tình huống xảy ra, dù tất cả nằm trong dự đoán của hắn, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được phải đứng xem tình huống thế nào.
Người đi lên rất nhanh mà đi xuống cũng nhanh không kém, nhưng bây giờ chính giữa đám người còn có Tôn Lương Thăng vừa rồi uống trà trò chuyện với Vương Tử Quân. Lúc này Tôn Lương Thăng bị đám người kia chen vào giữa, chỉ là không phải được người ta túm tụm xung quanh, mà bị người ta khống chế.
Vẻ mặt Tôn Lương Thăng không chút thay đổi, nhưng Tôn Khải theo sát sau lưng thì lại cúi đầu, hai mắt vô thần, có chút kinh hoàng.
Xe của ủy ban kỷ luật đến nhanh mà đi cũng nhanh, khi hai chiếc xe chở Tôn Lương Thăng chạy đi, chỉ còn lại một đám khói đen và Tôn Khải đang đứng với gương mặt thất hồn lạc phách.
- Theo tôi.
Vương Tử Quân đi đến trước mặt người anh em của mình, sau đó hắn đưa tay lên giữ lấy tay của Tôn Khải, sau đó hắn dùng giọng kiên định nói.
Tôn Khải không nói điều gì, hắn dùng ánh mắt thất thần nhìn về bốn phía, sau đó cùng Vương Tử Quân leo lên chiếc xe Santana. Vương Tử Quân nhìn ánh mắt thất thần của bạn mình, hắn rất muốn an ủi đối phương hai ba câu, nhưng lúc này hắn thật sự không biết an ủi thế nào cho phải.
Một chiếc BMW màu đỏ từ xa chạy đến như bay, sau đó là một tiếng cười vui vẻ truyền ra từ trong xe. Chiếc BMW nhanh chóng ngăn cản trước mặt chiếc Santana của Vương Tử Quân trước khi xe chạy ra khỏi cổng khu văn phòng khối chính quyền thành phố.
- Ha ha ha, cháu nội Tôn Khải, bố mày bị người của ủy ban kỷ luật đưa đi rồi à? Ha ha ha, nhìn vẻ mặt cầu xin của mày giống như bố vừa chết vậy, à, bố của mày được đưa vào ủy ban kỷ luật, trên cơ bản đã không khác nào xong đời rồi.
Trong phòng điều khiển của chiếc xe BMW có Tôn Xương Hạo và một tên mập, lúc này tên mập đang thò mặt ra, dùng giọng khiêu khích không chút cố kỵ nói, đồng thời còn liên tục vung tay múa chân vui sướng.
Tôn Khải nhìn tên mập kia mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, hắn nổi giận chuẩn bị mở cửa xe bước xuống thì bị Vương Tử Quân ở bên cạnh cản lại.
- Tôn Khải, anh Xương Hạo nói tối nay sẽ mở tiệc ở quán bar Paolo, chỉ cần mày chịu quỳ dập đầu nhận sai, nói lời xin lỗi và thuần phục dưới chân của anh Xương Hạo, anh ấy có thể tìm người để ủy ban kỷ luật tha cho bố mày.
Tên mập nói xong thì vung tay ra phía sau:
- Các anh em, tối nay chúng ta chờ thầy Tôn đến biểu diễn.
Trong xe chợt vang lên những âm thanh kinh ngạc, một tên thanh niên nhuộm tóc tím lại lên tiếng huýt sáo, trong xe vang lên tiếng cười rộn rã, rõ ràng là tiếng cười tự nhận mình thắng lợi.
Tôn Khải xiết chặt hai nắm đấm, hắn rất muốn phóng xuống cho đối phương biết tay, nhưng lúc này hắn cũng biết rất rõ, chính mình tiến lên sẽ không có lợi gì cả.
- Tông thẳng vào.
Vương Tử Quân vỗ vai của Tôn Khải, sau đó hắn trầm giọng nói với Thái Thần Bân ở phía trước.
Thái Thần Bân lúc này cũng tức giận xiết chặt hai nắm đấm, nhưng không có lời phân phó của Vương Tử Quân thì hắn cũng không mở miệng. Lúc này nghe được bí thư Vương lên tiếng, hắn chợt không khỏi cảm thấy kinh dị.
Bí thư Vương gần đây nổi tiếng là người trầm ổn, vì sao lại có những hành động theo cảm tính thế này?
Khi Thái Thần Bân dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân, đúng lúc Vương Tử Quân khua tay nói:
- Chiếc BMW màu hồng kia cũng không đẹp, cho nó đẹp thêm một chút.
Thái Thần Bân hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn vui sướng thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Hắn là người lái xe trong quân đội nhiều năm, đúng lúc đối phương không có chút đề phòng, giữ vững tay lái, chân lên ga đủ độ mạnh, sau dó xe lao đi.
- Xẹt, xẹt, xẹt!
Những tiếng ma xát chói tai vang lên, hai chiếc xe sượt qua nhau, đám tên mập đang vui vẻ ngồi trong xe thấy chiếc Santana phóng đến thì nhanh chóng trốn vào trong xe, một âm thanh chói tai vang lên, đúng lúc này ở phần hông chiếc BMW đã có một vết cắt rất sâu.
Tất nhiên hai bên đều có vết cắt, dấu vết trên chiếc xe Santana của Vương Tử Quân càng sâu hơn, khi tên mập kinh hãi từ trên xe chạy xuống và dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn vết cắt thì Vương Tử Quân chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống:
- Trước tiên cậu nói cho Tôn Xương Hạo biết, tôi nhất định sẽ đến tham gia bữa tiệc rượu tối nay.
- Vương Tử Quân, mày làm hỏng xe của tao, tao không bỏ qua cho mày đâu.
Tên mập dùng ánh mắt đau lòng nhìn vết xước trên chiếc xe BMW của mình, sau đó lớn tiếng hô lên với Vương Tử Quân.
- Xe của cậu cũng tạo nên vết xước trên xe của tôi, nhưng xe của tôi là xe vứt đi, tôi cũng không đau lòng, nếu như cậu không phục có thể đến tố cáo với cảnh sát giao thông, đúng là nhị ngốc.
Vương Tử Quân mắng ra hai chữ nhị ngốc thì Thái Thần Bân cũng nhấn chân ga, xe chạy đi như bay.
Tên mập nhìn chiếc xe của Vương Tử Quân chạy đi như bay, hắn rất muốn lái xe đuổi theo, thế nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể hung hăng giậm chân nói:
- Họ Vương kia, mày chờ đấy cho tao.
Sau khi rời khỏi khu văn phòng khối chính quyền thành phố, Vương Tử Quân cũng không về nhà, hắn đi đến cục công an thành phố Giang Thị. Trong phòng làm việc của cục trưởng Trương Tùng Niên, hai người cùng uống trà chờ đợi.
- Cục trưởng Truong, Chân Quốc Triêu đã mở miệng.
Cục trưởng Khâu nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Trương Tùng Niên rồi lớn tiếng nói.
Trương Tùng Niên nhận một bản ghi chép dày đặc trong tay của cục trưởng Khâu, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, đúng lúc này máy nhắn tin của Vương Tử Quân lại vang lên, là một tin nhắn của Tần Hồng Cẩm.
- Tối nay sẽ về tỉnh Chiết Giang.
Vương Tử Quân nhìn dòng tin nhắn, hắn và Trương Tùng Niên đưa mắt nhìn nhau.
Phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn, lúc này có thường ủy tỉnh ủy, bí thư thành phố Giang Thị là Nhâm Ý Học, hắn không uống nước trà mà thư ký của Lâm Trạch Viễn chuẩn bị sẵn, chỉ nhìn chăm chú vào Lâm Trạch Viễn.
- Bí thư Lâm, chuyện thay đổi chế độ ở nhà máy cơ khí, hội nghị thường ủy thị ủy chúng tôi đã nghiên cứu thông qua, nếu như chỉ dựa vào những lời nói không chính xác của vài người với chủ tịch Tôn mà cho ra lời định tội, như vậy thật sự là không chịu trách nhiệm.
Nhâm Ý Học năm nay hơn năm mươi, trán cao, vị này đang nắm vị trí bí thư thị ủy Giang Thị, chỉ cần vài ngày nữa sẽ về hưu, nhưng lúc này nhìn bộ dạng lại có vẻ cực kỳ kiên trì.
Khi đám quan viên của tỉnh Chiết Giang chạy trốn còn chưa kịp, lão lại chủ động đến phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn để giải thích vấn đề.
Lâm Trạch Viễn lẳng lặng lắng nghe, chốc chốc cũng xen vào vài lời, nhưng phần lớn chỉ là những lời khách sáo trong quan trường, cái gì là tin tưởng bí thư Nhâm, tin tưởng bí thư Từ Song Lộ, bọn họ sẽ phá án theo lẽ công bằng, sẽ không tha cho phần tử phạm tội, không oan uổng cho cán bộ tốt. Thái độ lập lờ nước đôi này của bí thư tỉnh ủy thật sự làm cho Nhâm Ý Học cảm thấy không thoải mái.
Tôn Lương Thăng là cán bộ do một tay Nhâm Ý Học cất nhắc lên, lão đã vốn chuẩn bị sẵn, trước khi mình về hưu sẽ đưa Tôn Lương Thăng lên làm chủ tịch thành phố. Nhưng lão là người xếp sau bí thư ủy ban kỷ luật Từ Song Lộ trong đám thường ủy tỉnh ủy, vì vậy lúc này cũng chỉ có thể tìm đến bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn mà thôi.
Lúc này Nhâm Ý Học lại bị bí thư Lâm dùng lời rào đón để chặn lời, vẻ mặt lão chợt biến đổi, lúc này đang chuẩn bị dù thế nào cũng phải dò xét thái độ của bí thư Lâm, đúng lúc này thì thư ký của bí thư Lâm đi vào.
Vẻ mặt Lâm Trạch Viễn vẫn giống như nước giếng sâu, không chút dao động, vẫn không có gì biến đổi, nhưng động tác tiếp nhận điện thoại lại làm cho bí thư Nhâm Ý Học khá quen thuộc với bí thư Lâm cảm thấy ngây cả người. Lâm Trạch Viễn gần đây chưa từng tỏ ra mất bình tĩnh dù gặp phải chuyện lớn như thế nào, nhưng lúc này vì tiếp nhận một cuộc điện thoại của Vương Tử Quân nào đó mà có chút thất thố.
"Vương Tử Quân kia là ai?"
Nhâm Ý Học thầm ghi khắc cái tên kia vào lòng, sau đó lắng nghe bí thư Lâm Trạch Viễn nghe điện thoại. Nhưng điều làm lão cảm thấy đáng tiếc chính là Lâm Trạch Viễn chỉ khẽ nói một câu "vậy thì bắt đầu!", sau đó bí thư cúp điện thoại.
- Bí thư Lâm, chuyện này...
Nhâm Ý Học cảm thấy cực kỳ đáng tiếc nhưng vẫn cố gắng bày tỏ thái độ của mình.
- Tốt lắm, bí thư Nhâm, tôi đã biết chuyện này rồi, bí thư ủy ban kỷ luật Từ Song Lộ cũng đã đến xin chỉ thị, tối nay chúng ta mở hội nghị thường ủy, suy xét lại sự việc này.
Lâm Trạch Viễn vung tay với vẻ mặt không chút biểu cảm, lão trầm giọng nói.
Nghị luận chuyện này ở hội nghị thường ủy, Nhâm Ý Học nghĩ vậy mà không khỏi cảm thấy khổ sở, Lâm Trạch Viễn dù là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng lão biết rõ vị bí thư này còn chưa hoàn toàn khống chế được thế cục ở hội nghị thường ủy. Khốn nổi sự kiện liên quan đến Tôn Lương Thăng lại do chủ tịch tỉnh và Từ Song Lộ làm chủ đạo, rõ ràng chủ tịch tỉnh sẽ tìm được nhiều sự đồng ý hơn.
Chuyện này chẳng lẽ không còn chút hy vọng nào sao? Nhưng trên mặt Lâm Trạch Viễn lại là nụ cười vui sướng, như vậy có chuyện gì xảy ra? Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, Nhâm Ý Học giống như cảm ứng được điều gì đó.
Sau khi gọi đi vài cuộc điện thoại, vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm bình tĩnh, bình tĩnh làm cho Trương Tùng Niên ngồi ở bên cạnh cảm thấy có chút sợ hãi. Khi mình ở vào độ tuổi như Vương Tử Quân thì còn đang học tập trong trường, mà tên thanh niên kia lại giống như một ông già lão luyện, đối phương tạo ra bão tố làm đất trời Chiết Giang rung chuyển, nhưng vì sao đối phương lại bình tĩnh như không có gì như thế?
Trời dần tối, sau khi xác nhận lại tất cả tin tức, Vương Tử Quân mệt mỏi nằm xuống ghế sa lông, lúc này hắn mới ý thức được cảm giác mệt mỏi.
Đúng là quá mệt mỏi, đây là cảm giác mệt mỏi của tâm tình, nhưng trong đó hắn lại cảm giác được chút thành tựu, mà thành tựu này giống như đến từ tận sau trong tim.
- Tử Quân, chúng ta đi ăn cơm, căn tin của cục công an thành phố cũng rất nổi tiếng, hôm nay tôi cho cậu biết thế nào là ăn ngon.
Trương Tùng Niên mỉm cười nhìn Vương Tử Quân, hắn dùng giọng thoải mái nói.
- Chú Trương, ngày mai đi, hôm nay cháu còn phải tham gia một bữa tiệc.
Vương Tử Quân ngồi lên ghế sa lông, trên mặt nở nụ cười:
- Tôn Xương Hạo tổ chức một bữa tiệc, không tham gia chẳng phải không tôn trọng Tôn công tử sao?
Trương Tùng Niên nhìn gương mặt nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn không khỏi cười lên ha hả.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Thái Thần Bân chạy vào với gương mặt cực kỳ bối rối, khi thấy Vương Tử Quân thì hắn dùng giọng bất an nói:
- Bí thư Vương, Tôn Khải...Không gặp Tôn Khải.
Vì muốn Tôn Khải nghỉ ngơi thật tốt mà Vương Tử Quân cử Thái Thần Bân chăm sóc, lúc này nhìn gương mặt đầy áy náy của Thái Thần Bân, Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói:
- Tôi biết cậu ấy đi đến đâu.
Tôn Khải đi đâu thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ, Thái Thần Bân cũng hiểu, hắn nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân nhờ mình coi chừng Tôn Khải mà cắn răng nói:
- Bí thư Vương, tôi đi đưa anh ấy về.
- Không cần, nếu cậu ấy không đi tôi sẽ đưa đi, nếu cậu ấy đi trước, chúng ta chỉ cần đuổi theo là được.
Vương Tử Quân dùng giọng lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng hắn lại bùng lên ngọn lửa nóng hừng hực.
Tôn Khải rời đi, khó trách được Thái Thần Bân, vì một người nếu đã quyết tâm làm gì thì dù Thái Thần Bân có chú ý cũng khó cản được. Nhưng Vương Tử Quân là anh em của Tôn Khải, hắn không thể để Tôn Khải vì chuyện này mà rước lấy nhục.
Tôn Xương Hạo không thể, dù là Tôn Tiến Đông cũng không thể làm như vậy được.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy mình bước đi nhanh hơn, Thái Thần Bân chăm chú đi theo sau lưng Vương Tử Quân lên xe. Sau đó chiếc xe Santana chạy đi như bay, Thái Thần Bân lái xe cực kỳ ổn, lúc này giống như một bóng đen bay ra khỏi cục công an thành phố.