- Chủ tịch Trương, tôi tham gia công tác khi anh là phó chủ tịch xã Tân Phong, tính đến bây giờ đã là mười lăm năm.
- Mười lăm năm trước cậu chỉ là một thư sinh đọc sách, mười lăm năm qua đi cậu đã trưởng thành, trở thành một vị lãnh đạo có tầm nhìn có đầu óc, thật sự là con bà nó thời gian qua nhanh.
Trương Đảo Long chợt nói ra một lời cảm khái.
Lúc này Lưu Minh Thuận chợt sinh ra cảm giác xấu, mười lăm năm qua phần lớn là hắn công tác bên cạnh Trương Đảo Long, trong mắt hắn thì Trương Đảo Long luôn là người sôi sục ý chí chiến đấu. Dù là thời điểm Tiết Diệu Tiến rời khỏi thành phố Đông Bộ thì Trương Đảo Long cũng không bao giờ dùng giọng điệu trầm thấp như bây giờ.
Lúc này Trương Đảo Long bắt đầu cảm khái thời gian qua nhanh, đây không phải ứng với câu nói "anh hùng vào tuổi xế chiều" sao?
Sự việc thật sự rơi vào tình thế khó phản hồi, chẳng lẽ người kia không còn biện pháp nào sao? Lưu Minh Thuận biết rõ chuyện này là điều tra khu quy hoạch kỹ thuật cao, thực chất là lãnh đạo tỉnh ủy muốn điều tra người kia.
Không phải bây giờ người kia rơi vào tình huống tự thân khó bảo toàn được rồi sao?
Một cảm giác cực kỳ sợ hãi chợt tập kích Lưu Minh Thuận, hắn cảm thấy trong lòng lạnh buốt tràn đầy khí lạnh. Hắn không thể không xiết chặt lấy áo lông của mình, lại vô tình lui về phía sau một bước.
- Minh Thuận, chuyện này tôi cảm thấy cực kỳ oan uổng. Từ khi xây dựng khu quy hoạch kỹ thuật cao đến bây giờ chúng ta luôn chú trọng công tác bảo vệ môi trường, nhưng thôn Mạnh Trang lại cho ra vấn đề, hì hì, lại không tìm ra được nguyên nhân. Cậu nói xem, nếu chúng ta nói không phải là vấn đề của khu quy hoạch kỹ thuật cao, sẽ có người tin sao?
Trương Đảo Long vung hai tay rồi dùng giọn đầy bất đắc dĩ nói.
- Chủ tịch Trương, sự thật là sự thật, chỉ cần không phải là chuyện do khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng ta gây ra, tôi tin sẽ có thể điều tra ra manh mối.
Lưu Minh Thuận trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng trấn an Trương Đảo Long.
Trương Đảo Long nở nụ cười vỗ vỗ vai Lưu Minh Thuận, sau đó lại cười hì hì nói:
- Ý nghĩ của cậu giống với tôi, tôi cảm thấy sẽ có thể điều tra ra manh mối.
Lưu Minh Thuận nhìn vẻ mặt tươi vui của Trương Đảo Long mà chợt sững sờ, gần đây Trương Đảo Long tự cho mình là tâm phúc, bây giờ chủ tịch Trương nói vậy là có ý gì?
- Chủ tịch Trương...
Trương Đảo Long khoát tay áo rồi cười nói:
- Trước khi sự việc cho ra manh mối thì luôn cần có người gánh vác, cậu thấy khổ người của tôi thế nào, nếu như gánh vác việc này có thể bị đè sập không?
Lưu Minh Thuận thật sự cảm thấy run rẩy, hắn dù thế nào cũng không ngờ Trương Đảo Long lại nói ra những lời như vậy. Không, phải nói là không ngờ Trương Đảo Long lại cho ra chuẩn bị như vậy, đó là chủ động gánh vác tất cả, ôm trách nhiệm lên người mình, có thể thấy hậu quả của sự việc là hoàn toàn khó tưởng và cực kỳ nghiêm trọng.
Người mà lãnh đạo tỉnh ủy muốn xử lý chính là vị lãnh đạo thành phố kia, nếu Trương Đảo Long nhận trách nhiệm lên người, như vậy sẽ phá hủy kế hoạch của đối phương. Tuy hiện tại đối phương sẽ không nói gì, thế nhưng vấn đề xử lý sẽ không tử tế và nhẹ tay chút nào.
Tương lai, danh tiếng, tất cả mọi thứ của Trương Đảo Long sẽ bị cuốn theo gió bão, tất cả sẽ nát như bụi phấn. Chỗ tốt duy nhất chính là người kia căn bản không có vấn đề, không bị gió bão quấn lấy người.
Không phải người kia nói gì với chủ tịch Trương đấy chứ? Lưu Minh Thuận chợt cảm thấy trong lòng phát lạnh, hắn chần chờ giây lát rồi dùng giọng kích động nói:
- Chủ tịch Trương, dù kiểm tra thì trách nhiệm sẽ không phải một mình ngài gánh chịu, hơn nữa ngài hoàn toàn có thể...
Lưu Minh Thuận còn chưa nói xong thì đã bị Trương Đảo Long cắt lời, hắn cười cười nói với Lưu Minh Thuận:
- Minh Thuận, cậu nói gì tôi hiểu rõ, mà sự việc cũng không phải như cậu nghĩ.
- Chủ tịch Vương không nói cho tôi bất kỳ lời nào về vấn đề trách nhiệm, cũng không nói tôi gánh vác trách nhiệm, tôi sở dĩ muốn gánh chuyện này cũng là vì bản thân tôi tự nguyện.
- Thành phố Đông Bộ có thể không có tôi, không có Trương Đảo Long, nhưng tuyệt đối không thể không có chủ tịch Vương. Chúng ta đã quyết định leo lên thuyền của chủ tịch Vương, sẽ phải cho ra hy sinh khi con thuyền vượt sóng.
Lưu Minh Thuận nhìn hình bóng rõ ràng của Trương Đảo Long dưới ánh nắng sớm, cơ thể lạnh lẽo của hắn chợt tràn đầy ấm áp. Hắn không khỏi tự giác đi theo Trương Đảo Long về phía trước...
Dù thành phố Đông Bộ có phản ứng gì với tổ liên hợp điều tra của phòng giám sát tỉnh ủy và sở tài nguyên môi trường thế nhưng ở phương diện tiếp đón lại cực kỳ có quy cách. Dưới sự lên tiếng của bí thư Đổng, phó bí thư thị ủy Bành Quang Binh và phó chủ tịch thường vụ Tôn Quốc Lĩnh làm đại biêu đi đến vùng giáp ranh tiếp đón tổ điều tra.
Được phó bí thư thị ủy và phó chủ tịch thường vụ thành phố đi ra nghênh đón rõ ràng là quy cách rất cao với tổ điều tra, Bành Quang Binh và Tôn Quốc Lĩnh tiếp nhận nhiệm vụ, cả hai cũng không dám chậm trễ, sáng sớm đã chạy đến đầu đường cao tốc tiếp đón.
Từ thành phố Đông Bộ đến đầu đường cao tốc đi thành phố Sơn Viên cũng không phải quá lâu, lúc này là sáng sớm nên xe rời khỏi đường cao tốc cũng không nhiều. Thư ký trưởng khối chính quyền thành phố là Triệu Nguyên Lôi được sắp xếp đi theo nhóm người Bành Quang Binh, bây giờ có nhiệm vụ canh chừng đường cao tốc, bất cứ lúc nào cũng phải liên lạc với tổ điều tra, còn Bành Quang Binh lại đang ngồi trên xe của Tôn Quốc Lĩnh. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Xe của Tôn Quốc Lĩnh là một chiếc Bissan Bluebird kiểu cũ, tuy xe không tính là quá mới nhưng điều hòa rất tốt, ngồi bên trên cũng không tính là lạnh.
- Chủ tịch Tôn, tổ điều tra này thật sự là kẻ phá hoại, con bà nó cũng không phải không chào hỏi bọn họ, thế nhưng cả đám đều tắt điện thoại, làm cho hai chúng ta phải ngồi chờ chỗ này.
Bành Quang Binh vừa hút thuốc vừa nói với Tôn Quốc Lĩnh.
Nếu so sánh với Bành Quang Binh thì ánh mắt Tôn Quốc Lĩnh có chút không yên, dù sao thì lần này xuống điều tra cũng liên quan đến vấn đề một phái của bọn họ còn có thể tiếp tục ở lại thành phố Đông Bộ hay không. Nếu sự việc bị đổ lên đầu chủ tịch Vương, chỉ sợ thời gian của bọn họ ở thành phố Đông Bộ sẽ rất là khổ sở.
- Người ta là lãnh đạo thượng cấp, chúng ta dù không vui cũng chỉ có thể chờ mà thôi. Bí thư Đổng không phải đã nói rồi sao? Chúng ta nhất định phải tiếp đón lãnh đạo của tổ điều tra cho tốt.
Tuy trong đầu nghĩ đến chuyện ô nhiễm của thôn Mạnh Trang nhưng Tôn Quốc Lĩnh cũng không chậm trễ trong lúc lên tiếng với Bành Quang Binh. Tôn Quốc Lĩnh là người lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn là người giỏi tránh nặng tìm nhẹ, rất có kinh nghiệm.
- Phì, cái gì mà lãnh đạo, thuần túy chỉ là cầm lông gà làm lệnh tiễn, khi chúng ta công tác ở tỉnh ủy, chỉ sợ bọn họ còn chưa mặc quần.
Bành Quang Binh ném điếu thuốc lên gạt tàn trong xe rồi hùng hổ nói.
Tôn Quốc Lĩnh cũng có tâm tình mâu thuẫn với tổ điều tra, nhưng lúc này hắn cũng không mắng như Bành Quang Binh, chỉ khẽ dựa lưng lên ghế mà thôi.