- À, công ty đang nghiên cứu chuyện này, trước tết sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục. Vâng, được, tôi đã ghi lại số điện thoại của ngài, thành ý của công ty các anh sẽ được chuyển đạt đến lãnh đạo công ty, vâng, tạm biệt.
- Chúng ta là những người bạn hợp tác lâu nă, công ty của các anh muốn làm đại ly tiêu thụ cho sản phẩm xe Tùng Thử, tôi tin tưởng lãnh đạo sẽ nhất định ưu tiên cho các ngài.
- Vâng, tôi sẽ chuyển đạt thành ý của ngài, à, lãnh đạo vẫn chưa về, đang ở triển lãm xe hơi Ma Đô, ngài yên tâm, một khi cho ra phương án tiêu thụ thì tôi sẽ thông báo cho ngài đầu tiên... Ba nhân viên công tác tiếp điện thoại đưa mắt nhìn nhau, lúc này điện thoại thật sự là liên tục đổ chuông, vừa cúp điện thoại phía bên này thì bên kia đã gọi đến.
Tần Dũng Khải ngồi trong phòng làm việc cũng không được bao lâu thì đi ra, lúc này điện thoại vẫn liên tục vang lên.
- Cắt điện thoại đi, lát nữa hãy nghe máy. Vị phó chủ nhiệm văn phòng là tâm phúc của Tần Dũng Khải nhanh chóng lên tiếng khiển trách nhân viên.
Có lời nói của chủ nhiệm văn phòng thì đám nhân viên không dám tiếp tục nhận điện thoại, khi điện thoại được lấy ra gác lên mặt bàn thì không gian mới yên tĩnh.
- Tiểu Hà, cậu thông báo cho toàn thể công ty, chiều nay sẽ tổ chức hội nghị toàn thể nhân viên trong đại lễ đường, để cho tất cả các xưởng cho ra sắp xếp trực ban. Tần Dũng Khải mỉm cười nói lời sắp xếp với vị phó chủ nhiệm văn phòng.
- Giám đốc Tần, ôi, cuối cùng cũng tìm được ngài... Khi Tần Dũng Khải chuẩn bị nói thêm vài câu thì một giọng nói nhiệt tình vang lên. Tần Dũng Khải có một thói quen là trước khi nói chuyện phải suy nghĩ kỹ càng trong đầu, giọng điệu và tâm tình cũng phải là thật tốt.
Mỗi lần lên tiếng, đặc biệt là khi đang chỉ thị cho thủ hạ thì Tần Dũng Khải không thích có người cắt ngang lời mình. Tất cả mọi người đều có thân phận, mặc dù không đến mức không cho người ta lên tiếng, thế nhưng anh cũng đừng nên cắt đứt tâm tình vui vẻ của tôi chứ?
Vì vậy khi một người lên tiếng cắt ngang lời của mình, Tần Dũng Khải căn bản trầm mặt xuống. Đối với hắn thì đối phương cắt ngang lời mình là không lễ phép, không có đạo đức.
Khi Tần Dũng Khải định nổi trận lôi đình với người cắt ngang lời mình, đúng lúc thấy rõ mặt kẻ chạy đến.
Tần Dũng Khải nhìn người chạy đến mà gương mặt chợt biến đổi, hắn nhanh chóng cười tươi như một đóa hoa. Hắn biết người này, đây là một trong những đại lý quan trọng nhất của công ty xe hơi Đông Hồng.
Những năm qua công ty xe hơi Đông Hồng phát triển không được tốt, thế cho nên những đại lý bán xe căn bản là thần tài của công ty, hằng năm căn bản đều có lễ tri ân, xem những người này như thượng khác. Lúc này thấy đám người kia chủ động đến tận cửa, thế là Tần Dũng Khải căn bản không dám làm chậm trễ.
- Ôi, giám đốc Lưu, anh sao lại tự mình chạy đến đây? Ngài sao không gọi điện thoại cho tôi, tôi dù bận rộn thế nào cũng phải đi nghênh đón ngài.
- Ha ha, tôi cũng không dám như vậy. Giám đốc Lưu khoát tay chặn lại, sau đó dùng giọng không dằn lòng được nói: - Giám đốc Tần, tôi biết rõ các anh gần đây bận rộn không rảnh tiếp đãi, thế nhưng chúng ta hợp tác nhiều năm, dù ngài thế nào cũng phải để tôi làm quyền đại lý cho xe Tùng Thử ở tỉnh Chiết Giang mới được. Tất nhiên ngài có điều kiện gì thì hai bên chúng ta có thể ngồi lại bàn bạc...
Tần Dũng Khải chợt sững sờ, khi hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì có vài chục người nữa chạy đến. Đám người này tràn vào phòng, sau đó xông về phía hắn: - Giám đốc Tần, chúng tôi là các đại lý làm ăn buôn bán với công ty xe hơi Đông Hồng nhiều năm qua, ngài cũng không thể bỏ rơi chúng tôi vào thời điểm mấu chốt này được, chúng tôi mong muốn ký được hợp đồng càng nhanh càng tốt...
- Giám đốc Tần, chúng ta không nói nhiều làm gì, tôi đã đưa chi phiếu đến, chỉ cần ngài đồng ý, chúng tôi sẽ trả trước một nửa tiền hàng...
- Giám đốc Tần, chúng ta là bạn bè lâu năm, hợp tác nhiều năm, ngài cũng đừng quên chúng tôi...
...
Những người kia mở miệng liên tục, tuy tình cảnh ồn ào nhưng lại không rời khỏi hai chữ Tùng Thử. Lúc này Tần Dũng Khải nhìn đám người liên tục mở miệng mà không khỏi cảm thấy ngây cả người, giống như một con Tùng Thử(sóc) đang nhảy qua nhảy lại, làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.
...
Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh, mỗi ngày đều có nhiều sắp xếp, dựa theo lời nói của người khác, đó chính là một ngày của chủ tịch thậm chí phải biến thành bốn mươi tám giờ mới đủ. Nhưng dù cho con người có đủ năng lực thì cũng không thể làm cho ngài thêm dài.
Ngày thường Chử Vận Phong vừa đi làm cũng không xem văn kiện, bắt đầu đọc báo xem tin tức, tin tức hay dở thế nào sẽ cho thấy Xà Tiểu Cường có năng lực hay không, vì mỗi ngày Xà Tiểu Cường đều sắp xếp các loại báo đưa đến cho Chử Vận Phong, lại đánh dấu những bài báo mà lãnh đạo nên chú ý.
Chử Vận Phong xem qua những bài báo mà thư ký Xà Tiểu Cường của mình đánh dấu, quả nhiên khá tốt, hay, phù hợp. Thế là lão không khỏi cảm thán Xà Tiểu Cường là người có tâm tư, làm khá tốt công tác của mình, xem như giảm bớt đi vài phần tinh lực của Chử Vận Phong.
Sau này Chử Vận Phong đọc báo lại có thói quen mới, chính là những gì không được Xà Tiểu Cường đánh dấu thì chỉ nhìn sơ qua mà thôi.
Chử Vận Phong nhìn vào bài viết "Xe và tiên tử - Liêu An Như làm người mẫu xe hơi ở Ma Đô" mà không khỏi lắc đầu. Con người càng hiện đại thì giống như càng chú ý đến giới giải trí còn hơn cả tin thức thời sự chính trị.
Trước nay Chử Vận Phong cũng không quan tâm đến những tin tức thuộc phương diện giải trí, thế nên lại đặt tờ báo này xuống, cầm tờ báo khác lên. Lão xem xét vài bài của nhật báo Nam Giang, sau đó lật sang mục dân sinh.
Nhưng khi Chử Vận Phong lật sang trang báo dân sinh, lại cảm thấy mắt mình giống như có gì đó không đúng, vì lúc này trang báo dành cho dân sinh của nhật báo Nam Giang có một bức ảnh khá lớn, vẫn là hình ảnh Liêu An Như mặc một chiếc váy dài đứng bên cạnh một chiếc xe.
Đây là có chuyện gì? Báo Nam Giang cũng biến thành báo giải trí rồi sao?
Chử Vận Phong chợt cau mày, báo khác thì không có vấn đề, nhưng nhật báo Nam Giang căn bản đã được lão đi thị sát nhiều lần, đã từng chú trọng yêu cầu nhật báo Nam Giang là báo đảng cần phải là tiếng nói của đảng, phải làm tốt công tác bắc cầu cho chính quyền và nhân dân. Lão đặt yêu cầu nhật báo Nam Giang phải chú ý dân sinh, chú ý quần chúng, cho ra đặc sắc. Mà tổng biên tập của nhật báo Nam Giang cũng không phụ lòng kỳ vọng của Chử Vận Phong, căn bản làm cho chuyên mục dân sinh của tờ báo cực kỳ sinh động.
Chẳng lẽ bây giờ vì nhu cầu thị trường mà nhật báo Nam Giang phải cho ra những bài viết về giới giải trí như thế này? Chử Vận Phong nghĩ vậy mà cảm thấy không vui, thế nhưng vẫn phải đưa mắt nhìn tiêu đề.