- Bí thư Vương, hôm nay tôi rất vui, tôi muốn uống cho thoải mái. Thành Nghiên Tuệ nói với hai mắt khá lờ đờ, muốn cướp lấy chai rượu trong tay của Vương Tử Quân.
Thành Nghiên Tuệ đưa tay đến, thế nhưng lúc này nàng cũng không chộp vào chai rượu, lại chộp vào bàn tay của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân không có phản ứng gì nhưng vẻ mặt của Thành Nghiên Tuệ lại có chút khác thường, nàng cầm lấy bàn tay của Vương Tử Quân, sau đó ngẩng đầu lên nói: - Nếu như năm xưa tôi ở lại thành phố Giang Thị, hai người chúng ta liệu có khả năng không?
"Ở lại Giang Thị!" Câu nói này giống như kim châm vào trí nhớ của Vương Tử Quân, hắn cũng không phải không động tâm với một Thành Nghiên Tuệ dịu dàng xinh đẹp. Thế nhưng khi đó hắn đã nhận được thông báo của ông nội, đó là hôn nhân của mình mà mình không được làm chủ, vì vậy sau khi nhận được thư tình của Thành Nghiên Tuệ, hắn lựa chọn cách thức từ chối.
Khi đó Thành Nghiên Tuệ thật sự làm cho Vương Tử Quân động tâm, thế nhưng bây giờ cũng không giống trước kia, mà thời gian cũng không thể quay lại được.
Vương Tử Quân không trả lời, Thành Nghiên Tuệ giống như đã tỉnh lại vài phần từ cảm giác say cũng không hỏi tiếp. Sau món súp được nhân viên phục vụ dâng lên và hai người ăn xong, Vương Tử Quân cười cùng Thành Nghiên Tuệ rời khỏi nhà hàng.
- Sau này chờ vợ tôi đến, cô nên gọi cả anh nhà đi, hai nhà chúng ta dùng cơm cho vui. Vương Tử Quân rời khỏi nhà hàng thì cười nói lời mời với Thành Nghiên Tuệ.
Không ngờ câu nói này lại làm cho tâm tình của Thành Nghiên Tuệ trầm xuống: - Khi vợ của anh đến, tôi sẽ mời cả nhà anh đi dạo.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy kinh ngạc vì phản ứng của Thành Nghiên Tuệ, đúng lúc này Thành Nghiên Tuệ cười khổ nói: - Tôi đã ly hôn rồi.
Lúc này chuyện ly hôn đã là khá bình thường, Vương Tử Quân sau khi có chút kinh hãi thì xoa xoa bàn tay nói: - Đợi đến khi mẹ con Tiểu Bắc đến, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Vương Tử Quân đi, Thành Nghiên Tuệ nhìn Vương Tử Quân lên taxi rời đi mà sinh ra cảm giác muốn khóc. Lúc này điện thoại của nàng chợt vang lên, nàng nhìn vào dãy số gọi đến, cũng nhanh chóng nghe máy, chợt bên kia vang lên giọng nói kiên định: - Chân Thiên Ích là con của tôi, tuyệt đối không để cho cô nuôi.
...
- Anh Hồ, phía thành phố Rừng Mật có chuyện gì vậy? Vì sao đến bây giờ mà những công trình kia còn chưa được khởi công? Kim Chính Thiện kia muốn làm gì đây? Sầm Vật Cương vỗ tay lên mặt bàn dùng giọng tức giận nói.
Phương Anh Hồ đứng đối diện với Sầm Vật Cương, hắn cảm thấy khá uất ức, thế nhưng ngoài miệng lại không dám phản biện. Hắn là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương, tất nhiên hắn hiểu tính tình của lãnh đạo, khi lãnh đạo nổi giận thì tốt nhất không nên mở miệng cãi lại, chỉ cần nghe là được. Câu nói hắn tâm đắc nhất chính là: "Tìm biện pháp để thành công chứ không tìm cớ để nói về thất bại", càng mở miệng cãi thì càng không xong.
Tiến đội xây dựng hạng mục cho đại hội thể dục thể thao của thành phố Rừng Mật căn bản là quá chậm, đây không phải là vấn đề của mình, sau khi Sầm Vật Cương phát giận xong thì sẽ hiểu mà thôi. Hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân là người đứng đầu tổ giám sát thi công, dù thế nào thì búa của lãnh đạo cũng không rơi xuống đầu Phương Anh Hồ.
Vì vậy lúc này điều cần thiết của Phương Anh Hồ chính là chờ Sầm Vật Cương nổi giận xong rồi nói sau.
- Bí thư, hai ngày trước tôi có gặp chủ tịch Bác Hải của thành phố Rừng Mật, bọn họ nói tình hình tài chính có chút khó khăn, hai tháng tiền lương vừa qua của thành phố bọn họ chính là vì chủ tịch Bác Hải đứng ra vay mượn của ngân hàng. Phương Anh Hồ nhìn Sầm Vật Cương cúi đầu xuống uống nước rồi khẽ nói.
Phương Anh Hồ không nói đến Kim Chính Thiện, vì lúc này Sầm Vật Cương đang nổi nóng vì Kim Chính Thiện, vì vậy hắn nói đến chủ tịch Bác Hải của thành phố Rừng Mật. Bác Hải là người mạnh vì gạo bạo vì tiền hơn so với Kim Chính Thiện, căn bản lại có mối quan hệ rất tốt với các vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Bộ dạng của Sầm Vật Cương lúc này giống như những gì Phương Anh Hồ suy đoán, vẻ tức giận giảm đi không ít, thế nhưng những ngón tay không khỏi gõ lên mặt bàn: - Hừ, tình hình tài chính khó khăn, chúng ta đẩy mạnh xây dựng nhiều công trình trong một khoảng thời gian, không có khó khăn mới là lạ. Có nhiều đối phương không nắm rõ chính phụ trong lúc công tác, như vậy không phải không biết lửa sắp cháy đến nơi rồi sao?
Có vài đồng chí trong lời nói của Sầm Vật Cương chính là Kim Chính Thiện, Phương Anh Hồ cảm thấy bí thư Sầm phê bình Kim Chính Thiện như vậy là không quá phận, tất nhiên hắn cũng không vì giúp đỡ nói tốt cho Kim Chính Thiện vài câu mà làm cho lãnh đạo của mình mất hứng.
Thấy Phương Anh Hồ không nói lời nào thì Sầm Vật Cương lại gõ lên mặt bàn nói: - Lúc này các cấp tài chính đều khó khăn, cậu xem, chủ tịch Đường cũng kể khổ với tôi, giống như tôi là cái máy in ra tiền vậy.
Sầm Vật Cương tuy ép Đường Chấn Huy rất gắt, thế nhưng những gì có thể làm chủ được thì Đường Chấn Huy đều vận hành theo ý mình. Dù sao thì Đường Chấn Huy cũng là chủ tịch tỉnh, Sầm Vật Cương cũng không quá áp chế được.
- Bí thư, tôi nghe nói diễn đàn đầu tư của bí thư Vương đã sắp được hoàn thành, những ngày gần đây sẽ tổ chức nghi thức khánh thành, nghe nói có mời không ít xí nghiệp, biết đâu diễn đàn đầu tư này sẽ giảm tải nhiều áp lực cho tỉnh chúng ta? Phương Anh Hồ căn bản có kiến thức nửa vời với những hạng mục công tác hiện tại của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này cũng chỉ có nó mới trấn an được Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương không nói gì, lão đi về phía bồn hoa bên cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: - Phương diện xây dựng hạng mục của đại hội thể dục thể thao thì cần chúng ta ném tiền ra, phương diện đầu tư chỉ là một phần tận tâm tận lực của bí thư Vương mà thôi.
Phương Anh Hồ là người thông minh, sao không hiểu ý nghĩa câu nói của Sầm Vật Cương? Hắn đang định nói vài lời với Sầm Vật Cương, thế nhưng lúc này trên cơ bản không cần phải nói thêm.
- Cậu nói xem nếu thay đổi người chủ trì công tác của thành phố Rừng Mật, có phải sẽ tiến thêm một bước trong công tác đẩy mạnh xây dựng hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao hay không? Sầm Vật Cương nói rất bình thản thế nhưng nghe vào trong tai Phương Anh Hồ lại giống như sấm sét. Đổi người chủ trì công tác của thành phố Rừng Mật, có thể nói là đổi vị trí của Kim Chính Thiện.
Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, lão có quyền uy thay đổi vị trí của tất cả các vị bí thư thị ủy trong tỉnh, đây cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Thế nhưng vị trí bí thư thị ủy Rừng Mật lại khác, tỉnh ủy chỉ có quyền đề nghị lên trung ương mà thôi.