Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Miệng lưỡi trơn tru, đúng là làn điệu của cậu, căn bản không dạy bảo một chút là không được.

Lâm Trạch Viễn nói rồi giọng điệu trở nên nghiêm túc:

- Tử Quân, tuy phong ba lần này đã qua, cậu đã nói rõ ràng, thế nhưng bài học vẫn phải khắc sâu. Điều này yêu cầu cậu phải cực kỳ cẩn thận trong công tác về sau, không cần phải làm cho người ta nắm được mái tóc của mình.

Lâm Trạch Viễn nói bằng lời đầy quan tâm, nhưng đồng thời cũng làm cho Vương Tử Quân cảm nhận được ý nghĩa khác biệt.

- Cám ơn chú Lâm nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý hơn.

- À, lãnh đạo rất vui vì lần này cậu đã vượt qua khảo nghiệm, nói cậu còn trẻ, sau này tương lai rộng lớn, nếu muốn tiến nhanh về phía trước, muốn đi xa hơn, cần phải vững vàng từng bước một. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Lâm Trạch Viễn càng nói thêm nghiêm túc, giọng điệu càng thêm trầm bổng hơn.

Sau khi nghe được lời đánh giá của vị lãnh đạo kia với mình, Vương Tử Quân biết rõ lần này mây gió trên người mình đã tán đi, thế nhưng vẫn còn thứ khác đang chào đón.

"Cậu còn trẻ, đường còn dài."

Lời an ủi như vậy cũng có ý nghĩa khác, đó chính là lúc này lãnh đạo đang yêu cầu mình không cùng người khác tiếp tục tranh chấp ưu khuyết điểm.

Lúc này trong phòng làm việc của Lâm Trạch Viễn cũng không phải chỉ có một mình, còn có cả Vương Quang Vinh.

Nếu so sánh với vài ngày trước thì Vương Quang Vinh lúc này căn bản khá tiều tụy. Lão làm cha của Vương Tử Quân, lão không giúp được gì, thế nhưng tâm tư cũng hao tổn rất nhiều.

- Tiểu tử thúi này nên dạy bảo cho một chặp.

Sau khi Lâm Trạch Viễn đặt điện thoại xuống, Vương Quang Vinh dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.

- À, anh Vương, đáng thương cho tâm tư của cha mẹ trên thiên hạ.

Lâm Trạch Viễn nâng ly nước lên uống một ngụm, sau đó cười nói:

- Lúc này đáng lý ra anh mới là người gọi điện thoại mới đúng, kết quả lại là tôi thay anh.

- Cám ơn bí thư Lâm đã quan tâm đến Tử Quân, tôi tin tưởng sau này sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện tương tự như vậy.

Vương Quang Vinh nhìn Lâm Trạch Viễn rồi dùng giọng đầy tự tin nói.

Dù nói rất nghiêm khắc nhưng Vương Quang Vinh căn bản rất đau lòng vì tình huống mà con mình gặp phải, giống như có một vết thương, khi nứt miệng thì da bên ngoài cũng đau. Con trai của lão thật sự tiến bước đến vị trí hiện tại cũng căn bản là không dễ dàng gì.

Lâm Trạch Viễn hiểu những cảm nhận của Vương Quang Vinh vào lúc này, lão cười cười nói:

- Cậu ấy sẽ không quên, vì vậy mà một vị trí thường ủy tỉnh ủy bay đi mất. Nếu không phải có chuyện này, chỉ sợ bên kia sẽ có tranh chấp rất căng.

- Bí thư Lâm, chẳng lẽ không có hy vọng gì sao?

Vương Quang Vinh tuy ngoài miệng thì mắng con, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy không cam lòng cho con mình.

Lâm Trạch Viễn lắc đầu nói:

- Lúc này ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ ràng, nhưng có một vấn đề không thể lảng tránh, chính là dư luận đã hình thành. Nếu như đẩy Tử Quân tiến lên, chỉ sợ sẽ có xu thế đổ dầu vào lửa, như vậy cũng không tốt, vì vậy cứ để cậu ấy chậm rãi tiến lên.

Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì nhìn thoáng qua gương mặt tiều tụy của Vương Quang Vinh, lại có chút không đành lòng, thế là khẽ nói:

- Cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, nếu như dư luận chuyển từ Vương Tử Quân sang người đối phương, như vậy sẽ có hy vọng.

Vương Quang Vinh giống như có suy nghĩ gì đó, thế nhưng lại lắc đầu vô thức. Lão cảm thấy cực kỳ đau nhức, luôn vô ý muốn làm ra động tác gì đó. Dù kết quả lúc này nằm trong dự đoán của lão, thế nhưng Lâm Trạch Viễn nói ra vẫn làm cho lòng lão giống như bị mèo cào, rất đau. Lão biết rõ lúc này muốn dẫn lối dư luận sang người khác căn bản không dễ dàng chút nào. Lão không hiểu rõ về inte, những ngày qua lão đã thấy uy lực của nó, đừng nói lão chỉ là một cán bộ cấp phó bộ, dù là Lâm Trạch Viễn thì chỉ sợ cũng là bốn lượng bạt ngàn cân mà thôi.

Lâm Trạch Viễn biết rõ điều này là không thể, thế cho nên vỗ vỗ vai Vương Quang Vinh rồi nói:

- Được rồi, anh không cần đáng tiếc vì cậu ấy, tuổi trẻ chịu chút đả kích cũng không là vấn đề. Hơn nữa thành phố La Nam phát triển quá mạnh, cuối năm sẽ tiến vào trong hàng ngũ những thành phố có sản lượng trăm tỷ. Sau khi địa vị của thành phố La Nam càng thêm vững chắc, tình huống Vương Tử Quân tiến lên cấp phó bộ cũng không là vấn đề, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

- Bí thư Lâm nói đúng, tôi chỉ là lo lắng dư thừa mà thôi.

Vương Quang Vinh cười ha hả nói:

- Khi tôi còn trong độ tuổi của nó, tôi còn đang làm phụ đạo viên trong giảng đường đại học, bây giờ nó đã là bí thư thị ủy, là quá đủ rồi.

...

Trong phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, Mã Nghênh Tường đưa đến báo cáo điều tra, điều này làm cho bí thư Nhất Phong cau mày, nhưng sau khi buông văn kiện thì trên mặt lại xuất hiện nụ cười.

- Bí thư Mã, rất tốt, kết quả này rất tốt, điều này nói rõ cán bộ tỉnh Sơn Nam chúng ta vẫn có thể chống lại khảo nghiệm, nói rõ tố chất có thể vượt qua thử thách.

Hào Nhất Phong nhìn Mã Nghênh Tường rồi trầm giọng nói.

Mã Nghênh Tường có năng lực quan sát rất mạnh, vừa rồi hắn thấy bí thư Hào Nhất Phong nhăn mày. Nhưng bí thư Hào Nhất Phong đã giả vờ hồ đồ ở sự kiện này, như vậy hắn cũng sẽ không ngu mà giữ lấy không buông. Lúc này hắn nở nụ cười cởi mở nói:

- Đúng vậy, bí thư Nhất Phong, khi tôi được nhìn thấy kết quả điều tra thì cũng cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cũng rất bội phục bí thư ngài. Ngài là một người có ánh mắt sáng suốt và tài ba ở phương diện lựa chọn cán bộ tỉnh Sơn Nam, đẩy từng người lên vị trí thích hợp, vì vậy khi công tác sẽ không bao giờ va vào tảng băng ngầm. Thông qua điều tra lần này, chúng ta có thể chứng minh với nhân dân toàn tỉnh Sơn Nam, tình huống ngài bổ nhiệm Vương Tử Quân làm bí thư thị ủy La Nam thật sự là quá sáng suốt.

Sau khi nghe những lời nịnh hót của Mã Nghênh Tường, Hào Nhất Phong thầm nghĩ:

"Ông nếu có biện pháp sẽ không đề bạt tên kia, anh cho rằng Hào Nhất Phong tôi coi Vương Tử Quân là thiên lý mã sao? Hừ, còn lâu, hắn không những không phải là thiên lý mã, chỉ sợ cũng không phải là bách lý mã, chỉ là một con lừa, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị đá trúng!"

Hào Nhất Phong nghĩ là một chuyện nhưng nói ra lại có hương vị khác biệt, hắn cười cười nói với Mã Nghênh Tường:

- Tôi cũng không phải một mình đề bạt một đồng chí trẻ tuổi như Vương Tử Quân tiến lên, đó là quyết định của thường ủy, tôi cũng không dám căn cứ vào đó để tự kiêu ngạo về bản thân.

Mã Nghênh Tường thấy mình căn bản không có một phần nịnh hót được Hào Nhất Phong, thế là cũng không dây dưa ở phương diện nay. Hắn cười nói:

- Bí thư Nhất Phong, điều tra đã có kết quả như vậy, chúng ta nên kết thúc, ngài nghĩ sao?

- À, cũng không cần tiếp tục điều tra.

Hào Nhất Phong nhìn những tư liệu trong bản báo cáo, sau đó vẻ mặt chợt biến đổi, trở nên trang nghiêm, lão nhanh chóng nói với Mã Nghênh Tường.

Mã Nghênh Tường đến phòng làm việc của Hào Nhất Phong cũng là vì báo cáo chuyện này, bây giờ đã nhận được câu trả lời rõ ràng thuyết phục của Hào Nhất Phong thì chuẩn bị rời đi. Khi hắn chuẩn bị đi thì Hào Nhất Phong chợt khoát tay nói:

- Bí thư Nghênh Tường, chỗ này của tôi còn một sự việc cần trưng cầu ý kiến của anh.

Sau khi nghe Hào Nhất Phong nói như vậy thì Mã Nghênh Tường chợt thu bước chân trở về, lại ngồi xuống ghế. hắn không nói gì, chỉ ngồi nhìn bí thư Hào Nhất Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK