Vương Tử Quân trải qua một ngày công tác mệt nhọc, lúc này thấy mặt trời khuất sau núi, thế là trong lòng cảm khái vô hạn. Mặc dù đời này hắn đầy hào quang, cũng nhận được không ít, thế nhưng nếu so với kiếp trước cũng xem như mất đi khá nhiều thứ. Năm xưa khi còn ở Yên Chi Nam thì giờ này hắn đã về nhà rồi.
Người dân vùng nông thôn có tính cách hào phóng, nơi đó chỉ cần không mưa dầm thì khá tươi sáng và sạch sẽ. Sau khi tan học chỉ cần ngồi trên băng ghế nhỏ dưới dàn hoa thiên lý, lặng lẽ nhìn dư âm hoa nở hoa tàn, lẳng lặng chờ Liêu An Như làm thức ăn, đây cũng là một hưởng thụ xa hoa.
Vương Tử Quân chợt sinh ra một hoài niệm đơn giản, trêu đùa với đứa cháu hàng xóm, láng giềng tương cứu giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, căn bản là cuộc sống ấm ám mà bình thản. Hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian kiếp trước thế là không khỏi nhìn vào thực tại và có chút hoảng hốt. Vùng nông thôn trời trăng hoa cỏ, trăm hoa đua nở, khí tức say lòng người, thế nhưng tất cả bây giờ chỉ là hư ảo, đáng tiếc là thế sự lưỡng toàn.
Đời người nếu giống như lái xe, có thể bình tĩnh chọn lựa phương hướng, sau đó tùy ý chạy đến mục tiêu nào đó, như vậy sẽ không bất đắc dĩ và trầm trọng như vậy; nếu tính mạng có thể tùy ý xoay chuyển như bánh xe, như vậy Vương Tử Quân thật sự muốn quay ngược thời gian, thế nhưng dù hắn có cố gắng thế nào thì bánh xe đó cũng không nghe lời, căn bản là hắn bất lực.
Không gian bắt đầu có chút u ám, trước khi đêm tối chưa chính thức kéo đến thì bầu không khí trong phòng làm việc của Vương Tử Quân chợt có chút yêu dị.
- Chủ tịch Vương, sao ngài không bật đèn lên? Đây là tiến độ của ngày hôm nay. Triệu Hiểu Bạch từ bên ngoài đi vào, hắn vừa mở đèn vừa đưa một vật cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhận lấy văn kiện, hắn nhìn thoáng qua, tâm tư rời rạc vừa rồi được thu vào trong lòng.
Lúc này các tổ điều tra trong tỉnh đã được điều động, thành phố Thanh Chuyên và Kim Hà cùng kiểm tra lẫn nhau cho ra những sự kiện oanh liệt, thế là các thành phố khác căn bản cũng không ngồi yên. Đặc biệt là thành phố Rừng Mật và Linh Long, hai bên giống như đang ra sức với nhau, dù chỉ là một chút vấn đề cũng được bộc lộ rất rõ ràng.
Điều này căn bản là bình thường, vị trí trong quan trường như bãi đậu xe, nếu anh không nhanh chân giành lấy, như vậy người khác sẽ đến trước. Vì thế bây giờ có liên quan đến phương diện thành tích của mình, bọn họ tất nhiên sẽ cực kỳ tích cực.
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói: - Đã đưa kết quả thống kê này báo cáo cho bí thư Sầm chưa?
- Đã phái người đưa sang.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cũng không nói thêm điều gì.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Hà có gọi điện thoại đến, nói là có vài vị lãnh đạo bộ giao thông đến tỉnh, hỏi xem hôm nay ngài có thời gian không? Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi nói khẽ: - Cậu liên lạc với chủ tịch Hà, nói là hôm nay tôi hơi bận, sẽ không tiếp đãi các đồng chí kia, để cho chủ tịch Hà tiếp đãi là được.
Triệu Hiểu Bạch khẽ gật đầu, hắn định xoay người bỏ đi thì chợt nhớ ra điều gì đó: - Chủ tịch Vương, vừa rồi Trần Chính Mai có gọi điện thoại đến, nói là bọn họ đã chọn địa điểm gặp mặt, chính là Giai Hối Cư, hỏi xem hôm nay ngài có rãnh không?
Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch, hắn trừng mắt một lúc lâu rồi hỏi: - Hôm nay là thứ mấy?
Triệu Hiểu Bạch không ngờ Vương Tử Quân lại quên đi mất, hắn cười nói: - Chủ tịch Vương, hôm nay là thứ bảy.
Vương Tử Quân vỗ vỗ đầu rồi cười nói: - Hiểu Bạch, cậu nếu không nói thì tôi sẽ chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của cậu rồi.
Lãnh đạo chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của thư ký, điều này căn bản là quá bình thường, thậm chí là đương nhiên. Vương Tử Quân nói lời xin lỗi làm cho Triệu Hiểu Bạch cảm động. Khoảng thời gian qua chủ tịch Vương khá mệt mỏi, đến nổi ngay cả thứ bảy cũng không nhớ. Đẩy mạnh chỉnh hợp các khu quy hoạch trong tỉnh không phải là một chuyện dễ dàng, lực cản của nó là như thế nào thì hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Chủ tịch Vương muốn đánh một trận thật tốt, cũng không biết đã phí bao nhiêu tâm tư. Biết đâu lúc này không biết có bao nhiêu người đang đứng trốn chờ nhìn náo nhiệt? Dưới áp lực như vậy, có lẽ chủ tịch Vương khó thể nào có tâm tình vui vẻ bảo trì trạng thái bình tĩnh vui sướng cho được.
- Chủ tịch, ngài chỉ cần nói với thư ký trưởng Trương Tề Bảo khi nào tôi xin nghỉ đừng trừ lương là được. Triệu Hiểu Bạch cười nói.
Vương Tử Quân cười lớn nói: - Được, tương lai cậu kết hôn thì tôi sẽ cho cậu nghỉ thêm vài ngày.
- Cám ơn chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch vừa cười vừa nói với Vương Tử Quân.
- Cậu gọi điện thoại cho Trần Chính Mai, nói là tám giờ tối nay tôi sẽ đến Giai Hối Cư. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Triệu Hiểu Bạch.
Lúc này Trần Chính Mai gọi điện thoại đến, Triệu Hiểu Bạch tất nhiên biết nữ đồng chí kia muốn mời chủ tịch Vương cùng dùng cơm. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói không muốn đi dùng cơm với người của ban ngành giao thông, Triệu Hiểu Bạch cho rằng ý nguyện của Trần Chính Mai sẽ được thực hiện, không ngờ tám giờ chủ tịch Vương mới đến.
Nếu đến giờ đó thì có vẻ hơi muộn, Triệu Hiểu Bạch nghĩ mãi mà không rõ, vì sao chủ tịch Vương đã đồng ý rồi, sẽ cùng tâm sự với đám cán bộ Nam Giang này, thế nhưng lại không chịu dùng cơm?
Vương Tử Quân nhìn hình bóng bỏ đi của Triệu Hiểu Bạch, hắn cầm điện thoại lên gọi cho Mạc Tiểu Bắc. Khi giọng nói của Mạc Tiểu Bắc vang lên, hắn cười nói: - Tiểu Bắc, hôm nay anh mời hai mẹ con đi dùng cơm, chọn chỗ nào đây?
Mạc Tiểu Bắc căn bản cười với lời mời không đầu không đuôi của Vương Tử Quân: - Tốt quá, vài ngày qua em và con cũng chưa đi ra ngoài.
Cách văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông hai con đường là một nhà hàng nhỏ, Vương Tử Quân đi đến đó lẳng lặng chờ hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc đi đến. Hơn mười phút sau thì Mạc Tiểu Bắc đưa theo Tiểu Bảo Nhi đi vào trong phòng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng mệt mỏi thở không ra hơi của con trai, hắn không khỏi ôm con hôn một cái: - Con trai ngoan, không nên đi nhanh như vậy, bây giờ con đã là cậu bé lớn, cần phải học cách bảo vệ mình, giống như vấn đề an toàn.
Tiểu Bảo Nhi ôm lấy cổ Vương Tử Quân, nó dùng giọng làm nũng nói: - Bố, hôm nay con đi đến nhà bạn học dùng cơm, nhà bọn họ có món cá chép lớn ăn rất ngon, mẹ chưa từng làm món này cho Tiểu Bảo Nhi ăn bao giờ.
Vương Tử Quân nhìn cái mệnh vểnh lên của Tiểu Bảo Nhi, hắn không khỏi béo gương mặt nó một cái, sau đó cười nói: - Cá chép Hoàng Hà ăn rất ngon, bố nói người ta làm một con ăn nhé?
Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh nhìn hai cha con vui đùa với nhau mà trên mặt có vài phần dịu dàng. Khi nhân viên phục vụ đến ghi món ăn, Mạc Tiểu Bắc vẫy tay với Tiểu Bảo Nhi: - Đi xuống, con đừng quấy lấy bố như vậy.
Ngoài bữa cơm sáng thì ít khi Tiểu Bảo Nhi được ăn cơm chính trong ngày với bố, vì vậy những tình huống như hôm nay là khó có được. Tiểu tử này cực kỳ hưng phấn, nó chạy một vòng quanh bàn, sau đó nhào vào lòng Vương Tử Quân, lại chạy sang vuốt tóc mẹ, gương mặt khó áp chế được cảm giác vui sướng.
Sau khi món cá chép được đưa lên, Tiểu Bảo Nhi ăn một miếng, sau đó nó nháy ắmt ra hiệu: - Bố, cá này ăn ngon hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là con muốn bố mẹ cùng ăn cơm với con.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy có chút đau lòng, lời nói của con trai làm hắn sinh ra vài phần áy náy.
- Bố, bố của bạn con nấu cơm ăn rất ngon.