"Nhưng người ở dưới mái hiên có thể không cúi đầu được sao?" Cố Tắc Viêm cảm nhận được ý nghĩ thật sự của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Cố Tắc Viêm vỗ vỗ lên vai của Uông Thanh Minh rồi nói: - Trưởng phòng Uông, vất vả cho anh rồi.
Uông Thanh Minh có thể nghe ra ý nghĩa cảm khái từ lời nói của Cố Tắc Viêm, nhưng hắn vẫn có chút không thoải mái. Hắn thầm nghĩ câu nói này phải là bí thư Sầm nói với tôi, anh dựa vào cái gì mà đứng đây khoa tay múa chân?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy nhưng Uông Thanh Minh vẫn cười hì hì nói: - Tôi là người trời sinh có số lao lực, không cực khổ là không được.
Cố Tắc Viêm không nó gì thêm, hắn cười cười với Uông Thanh Minh, sau đó đi về phía phòng làm việc của mình.
Uông Thanh Minh nhìn về phía Cố Tắc Viêm rời đi mà thầm nghĩ, vừa rồi hình như mình quên nói cho người này biết, rằng những gì mà đối phương nhờ mình, bây giờ mình không thể nào làm chủ được nữa. Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên thì Uông Thanh Minh cảm thấy mình không cần phải giải thích, vì Cố Tắc Viêm cũng hiểu rõ tình thế hiện tại là như thế nào.
Vì đã có hẹn trước nên Uông Thanh Minh căn bản đi thẳng vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn nhìn Vương Tử Quân đi ra nghênh đón mà không khỏi nở nụ cười.
Dù thế nào thì Uông Thanh Minh hắn vẫn được người ta coi trọng.
- Trưởng phòng Uông, anh là khách quý ít gặp. Hiểu Bạch, cậu lấy trà ngon lấy được vài ngày trước pha cho trưởng phòng Uông nếm thử. Vương Tử Quân nói rồi ngồi xuống đối diện với Uông Thanh Minh: - Trà tuy không phải rất ngon thế nhưng xem như tự nhiên thuần khiết lấy từ tỉnh Sơn Nam, anh nếm thử xem thế nào.
- Cám ơn chủ tịch Vương. Uông Thanh Minh ngồi xuống ghế, hắn tiếp nhận ly trà từ trong tay của Triệu Hiểu Bạch, sau đó tán thưởng: - Chủ tịch ngài quá khiêm tốn rồi, tuy tôi không thể gọi tên loại trà này, thế nhưng căn cứ vào mùi hương là biết không phải tầm thường.
- Ha ha ha, nếu như trưởng phòng Uông đã thích, như vậy lát nữa nên lấy một túi mang về dùng. Vương Tử Quân vung tay lên dùng giọng hào sảng nói.
Người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái, Vương Tử Quân cũng không ngoại lệ, sở dĩ người này tỏ ra hào phóng như vậy, không phải là bây giờ nắm được quyền chủ động rồi sao?
Uông Thanh Minh thầm nghĩ đến những gì mà Vương Tử Quân cần điều chỉnh, thế nhưng hắn vẫn biểu hiện rất tốt. Sau khi nói hai câu cảm tạ, hắn cười nói: - Chủ tịch Vương, Hiểu Bạch thật sự rất tốt, cậu ấy làm thủ hạ của ngài được hai năm, căn bản là dù nhìn vào trong hay bên ngoài cũng là một mầm mống tốt. Những ngày qua có không ít địa phương biết Hiểu Bạch sắp xuống tuyến dưới rèn luyện, thế cho nên nhiều thành phố gọi điện thoại đến, yêu cầu nếu có thể thì Hiểu Bạch nên đến thành phố của bọn họ.
Khích lệ Triệu Hiểu Bạch trước mặt Vương Tử Quân, đây rõ ràng là hành vi nể mặt Vương Tử Quân. Tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rõ ý đồ của Uông Thanh Minh, thế nên hắn chỉ cười cười mà không lên tiếng.
Triệu Hiểu Bạch càng không thích hợp lên tiếng, hắn rót trà cho Vương Tử Quân xong thì khẽ rời đi.
- Tôi đã nói với bọn họ, Hiểu Bạch là ái tướng của chủ tịch Vương, cậu ấy đi đến nơi đâu chỉ sợ là chủ tịch Vương có tính toán riêng, nếu các anh có ý nghĩ gì thì cứ đi tìm chủ tịch Vương, đừng nói lung tung ở chỗ tôi. Uông Thanh Minh căn bản là người nói năng rất tốt, tuy Vương Tử Quân không quá nhiệt tình, thế nhưng hắn vẫn nói cho xong ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân mỉm cười nói: - Cám ơn trưởng phòng Uông đã quan tâm đến Hiểu Bạch, nói thật, dựa theo ý tôi, cũng thật sự không muốn đẩy Hiểu Bạch đi. Dù sao thì cậu ấy cũng đã đi theo tôi vài năm, căn bản là dùng rất thuận tay.
- Nhưng cán bộ trẻ cần phải giương cánh bay cao, cần phải cho ra bên ngoài rèn luyện, như vậy sẽ tốt hơn tình huống cứ ở mãi bên cạnh tôi. Cơ sở là rất tốt, nơi đây có thể rèn luyện cán bộ tương lai.
- Chủ tịch ngài nói như vậy chứ nhiều nơi chỉ cần nghe nói xuống cơ sở là cau mày, rõ ràng bọn họ không biết cơ sở tuy khổ cực nhưng là chốn rèn luyện cán bộ thích hợp nhất, đó là nơi tập trung tài phú cả đời của bọn họ. Uông Thanh Minh căn bản tràn đầy kích động với lời nói của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì thêm.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy nên để cho Hiểu Bạch công tác ở thành phố Rừng Mật. Cậu ấy hiểu rõ về thành phố Rừng Mật, hơn nữa ngài nếu có việc gì cũng kịp thời tìm được cậu ấy.
Cấp huyện và cấp quận nghe qua có vẻ tương đồng với nhau, thế nhưng thực tế nói về tầm quan trọng thì cấp quận nặng nề hơn, đặc biệt là ở thành phố như Rừng Mật càng có không ít lãnh đạo quận là cán bộ cấp phó sở. Hơn nữa một số thành phố phát triển kinh tế có lãnh đạo quận huyện tiến vào trong thường ủy thị ủy. Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân, tất nhiên ở phương diện điều động này cũng khó có ai dám nói ra nói vào.
Có thể nói chỉ cần Triệu Hiểu Bạch là lãnh đạo một quận trong thành phố Rừng Mật, như vậy vài năm sau sẽ là thường ủy thị ủy Rừng Mật. Uông Thanh Minh nói như vậy căn bản là trải đường đi đầy vàng son cho Triệu Hiểu Bạch.
Nhưng Vương Tử Quân lại có tính toán của mình, hắn khoát tay nói: - Trưởng phòng Uông, chuyện này tôi biết rất rõ. Tôi đã nói qua với Hiểu Bạch, chuẩn bị cho cậu ấy đến một huyện thuộc thành phố Thanh Chuyên để rèn luyện. Người còn trẻ thì phải để cho bọn họ làm việc đến nơi đến chốn.
Một huyện của thành phố Thanh Chuyên? Đây là địa phương nổi tiếng nghèo đói, cho Triệu Hiểu Bạch đến Thanh Chuyên, không phải là Vương Tử Quân có ý kiến gì với Triệu Hiểu Bạch đấy chứ?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu làm cho Uông Thanh Minh bỏ qua ngay lập tức, đại bàng muốn bay cao bay xa cũng cần phải có thời gian trưởng thành, Vương Tử Quân ném Triệu Hiểu Bạch đến địa phương gian khổ như vậy, rõ ràng là càng coi trọng Triệu Hiểu Bạch.
- Tôi tin tưởng Hiểu Bạch nhất định sẽ hiểu nổi khổ tâm của ngài. Uông Thanh Minh nói một câu nịnh nọt, sau đó bắt đầu bàn với Vương Tử Quân về phương diện công tác. Khi bầu không khí trong phòng càng thêm hài hòa, Uông Thanh Minh lúc này mới mở cặp lấy tài liệu ra nói: - Chủ tịch, đây là phương án nhiệm kỳ mới mà phòng tổ chức chúng tôi vừa điều chỉnh xong, bí thư Sầm yêu cầu tôi đến trưng cầu ý kiến của anh.
Vương Tử Quân biết rõ Uông Thanh Minh đến không phải chỉ là vì bàn chuyện của Triệu Hiểu Bạch, lúc này thấy đối phương lấy ra phương án, thế là không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện rồi lẳng lặng xem xét.
Vương Tử Quân có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh thế nhưng Uông Thanh Minh ở đối diện lại cực kỳ bồn chồn, hắn đã cầm chặt lấy giấy bút, chuẩn bị ghi lại ý kiến của Vương Tử Quân. Hắn cầu nguyện chủ tịch Vương không nên há miệng sư tử ra với mình, nếu như một ngày không nhận được sự thừa nhận của hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, hắn là trưởng phòng tổ chức căn bản chỉ có thể chịu tội mà thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Uông Thanh Minh luôn chú ý gương mặt của Vương Tử Quân. Thế nhưng hắn căn bản không nhìn ra vấn đề gì, Vương Tử Quân ở đối diện vẫn mỉm cười rất thản nhiên.
Một lúc lâu sau Vương Tử Quân mới xem xong phương án, lúc này Uông Thanh Minh không khỏi lên tiếng: - Chủ tịch Vương, công tác nhiệm kỳ mới rất quan trọng, những người liên quan cũng không thể tùy tiện, liên quan rất rộng rãi, điều này làm cho công tác của chúng tôi rất khó khăn. Cũng mong chủ tịch Vương chỉ điểm nhiều hơn cho phòng tổ chức chúng tôi ở những phương diện chưa hoàn thiện.
Uông Thanh Minh nói xong thì hít vào một hơi, thầm nghĩ: "Chủ tịch Vương, những lời nên nói tôi đã nói rồi, ngài cứ cho ra chỉ đạo, ngài cũng đừng nên nói tôi không làm tốt công tác được!"
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh, hắn cười cười nói: - Trưởng phòng Uông, ngài quá khiêm tốn rồi, trong tỉnh Mật Đông có ai không biết công lao của ngài, ngài căn bản chỉ cần nhìn qua tình huống là hiểu ngay.
- Tôi căn bản không có ý kiến gì với phương án này.
Uông Thanh Minh vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ há rộng miệng sư tử, thế nhưng Vương Tử Quân lại nói một câu không có ý kiến gì, điều này làm cho hắn chấn động.
Cái gì được gọi là không có ý kiến? Chủ tịch Vương ngài sao lại không có ý kiến? Uông Thanh Minh cảm thấy thật sự rất khổ sở, hắn muốn Vương Tử Quân cho ra ý kiến, hắn làm trưởng phòng tổ chức, hắn căn bản biết rõ nội dung của phương án lần này.
Vương Tử Quân nếu có ý kiến thì quá bình thường, dù Vương Tử Quân đề xuất ý kiến chỉnh sửa một phần ba nội dung của phương án thì cũng không có gì bất ngờ. Thế nhưng Vương Tử Quân lại không có ý kiến gì.
Không phải là Vương Tử Quân thật sự đồng ý với phương án của phòng tổ chức? Đáng cười, nếu như Vương Tử Quân được như vậy, bí thư Sầm cần gì phải ép mình chạy đến đây?