- Chủ tịch Chử, tôi cảm thấy muốn làm cho công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi khốn cảnh thì cần phải tìm một người hiểu biết về công ty, cũng là nhân tài kinh tế, như vậy mới có thể là hốt thuốc đúng bệnh. Chủ nhiệm Triệu Kỳ Tường tuy rất vĩ đại nhưng không thích hợp làm người đứng đầu công ty xe hơi Đông Hồng. Vương Tử Quân nói khách khí vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề.
Chử Vận Phong ở bên kia trầm ngâm giây lát, sau đó mới dùng giọng trầm thấp đáp lại: - Trưởng phòng Tử Quân, ý kiến của anh là có thành kiến, Triệu Hòa Duyệt không phải là một người hiểu rõ về công ty xe hơi Đông Hồng sao? Nhưng hai năm qua công ty xe hơi Đông Hồng ở trong tay anh ấy lại đi về phía vực thẳm. Anh vì sao không cho rằng người trong cuộc u mê người ngoài cuộc tươi sáng? Trong nhà chưa rõ ra ngõ đã tường? Ý của tôi là nếu muốn phát triển công ty xe hơi Đông Hồng, cần phải tiến hành giải phẫu lớn với các thành viên ban ngành của nhà máy. Tất nhiên người giải phẫu phải không có liên quan đến công ty xe hơi Đông Hồng.
- Hơn nữa tôi hiểu khá rõ về Triệu Kỳ Tường, cậu ấy hiểu về kinh tế, có được thành tích không nhỏ ở trên lĩnh vực phát triển kinh tế. Nếu để cậu ấy làm người đứng đầu công ty xe hơi Đông Hồng, tuyệt đối là có lợi cho sự phát triển của công ty.
Lý do của Chử Vận Phong tuyệt đối là nhiều và mạnh hơn của mình, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bức bối, đồng thời cảm thấy chuyện này trên cơ bản không cần liên hệ. Cho dù có nói thêm điều gì thì ý kiến của hai người sẽ không thống nhất.
Vì vậy Vương Tử Quân nói một câu tôi sẽ suy xét lại rồi dời chủ đề, nhìn vào thái độ của Chử Vận Phong thì rõ ràng cũng không muốn tranh chấp với Vương Tử Quân ở sự kiện này. Thế nên sau khi Vương Tử Quân di chuyển chủ đề, lão cũng biết thời thế mà chuyển chủ đề.
Hai người nói thêm vài chuyện thì cúp điện thoại, nếu như nhìn vào gương mặt hai người tươi cười sau khi cúp điện thoại, người ngoài căn bản khó thể tưởng tượng được bọn họ vừa có tranh chấp.
Vương Tử Quân cúp điện thoại rồi rơi vào trầm ngâm, bây giờ sự kiện trên cơ bản đã đi về phía bất lợi cho Lưu Thành Lâm. Nếu như hội nghị thường ủy thông qua cho Triệu Kỳ Tường tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy cũng chỉ có thể dựa theo ý kiến của Chử Vận Phong mà cho Lưu Thành Lâm làm phó giám đốc.
Nhưng trước khi cho ra kết quả như vậy thì Vương Tử Quân cũng phải kiên trì ý kiến của mình, cho dù ý kiến này rất có thể không được tiếp nhận.
Sáng sớm Diêu Trung Tắc đi vào trong phòng, hắn tưới nước cho những bồn hoa bên cạnh ban công theo thói quen, sau đó mới ngồi vào bàn làm việc xem văn kiên. Tuy lúc này vẻ mặt hắn treo nụ cười, thế nhưng tâm tình những ngày qua là không được tốt cho lắm.
Khi Vương Tử Quân tiến vào trong phòng tổ chức tỉnh ủy, Diệp Thừa Dân bên kia giống như càng thêm tín nhiệm Vương Tử Quân. Tuy mọi chuyện biểu hiện thì vẫn như trước, thế nhưng Diêu Trung Tắc rõ ràng cảm nhận được tiếng nói của mình ở phương diện nhân sự căn bản không còn mạnh mẽ như năm xưa.
Sự suy yếu này có thể nói là một thứ vô hình, từ lượng đến chất, tuy không phải quá mạnh mẽ như sóng vỗ ầm ầm, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Điều này cũng giống như khi nhìn nụ cười của người ta, anh có thể cảm nhận được ai là dối trá ai chân thành.
Vương Tử Quân phát triển quật khởi làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy khó chịu nhưng khốn nổi lại không có thượng sách nào đối phó. Không vì phía sau Vương Tử Quân là Diệp Thừa Dân, càng vì thủ đoạn của người này là quá mạnh mẽ. Người kia mới tiến vào nhận công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy được vài tháng nhưng tất cả đơn vị đã triển khai mở rộng công tác ở chung quanh.
- Ủa, nhân tuyển cho vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng đã có rồi sao? Diêu Trung Tắc nhìn phần tài liệu trong tay, vẻ mặt có vài phần chần chờ. Hắn biết rõ tầm quan trọng của vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, hắn biết quyền quyết định của nó là ở trong tay của chủ tịch Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh, lão nắm quyền kinh tế, chỉ cần vấn đề về nhân tuyển không quá khó chịu, trên cơ bản đều được thông qua. Diêu Trung Tắc chú ý đến văn kiện kia cũng là vì bên trên có hai nhân tuyển.
Với kinh nghiệm của Diêu Trung Tắc, hắn thấy hai nhân tuyển, hắn biết ngay nó có vấn đề. Chẳng lẽ Diệp Thừa Dân lại có ý nghĩ gì khác so với Chử Vận Phong ở phương diện này sao?
Nếu như hai vị trí lãnh đạo đứng đầu căn bản không có sự nhất trí, như vậy vị trí của một người lãnh đạo đứng hàng thứ ba như Diêu Trung Tắc căn bản là cực kỳ quan trọng. Diêu Trung Tắc nhìn thấy rõ ràng điều này, nhưng khi mà Diệp Thừa Dân đoàn kết tất cả lực lượng dưới sự lãnh đạo của mình, đất dụng võ của hắn hoàn toàn nhỏ đi.
Diêu Trung Tắc trầm ngâm giây lát thì căn bản cầm điện thoại lên bấm một dãy số quen thuộc, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói: - Quảng Thắng à? Anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Diêu Trung Tắc cẩn thận xem xét văn kiện, còn chưa xem xong thì Phòng Quảng Thắng đã đi đến. Từ phòng làm việc của Phòng Quảng Thắng đến phòng của Diêu Trung Tắc cách nhau hai tầng lầu, lúc này Phòng Quảng Thắng xuất hiện rất nhanh, rõ ràng cho thấy độ nặng lời nói của Diêu Trung Tắc là như thế nào.
- Bí thư Diệp, ngài tìm tôi sao? Phòng Quảng Thắng cố gắng áp chế cảm giác sốt ruột dùng giọng cung kính hỏi Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc khẽ gật đầu: - Quảng Thắng, gần đây trong văn phòng có động tĩnh gì không?
Mỗi ngày trong văn phòng tỉnh ủy căn bản phát sinh nhiều chuyện, nhưng Diêu Trung Tắc hỏi như vậy, cũng không phải là lần đầu Phòng Quảng Thắng phải trả lời. Diêu Trung Tắc là lãnh đạo, lão cần thủ hạ của mình phải là người nhìn khắp bốn phương tai nghe tám hướng, để khi lãnh đạo cần thì phải nhanh chóng cho ra lời phản hồi. Khái quát thì anh phải là tai thính mắt tinh cho lãnh đạo, nếu không như thế thì anh sao có thể là tâm phúc của lãnh đạo được?
Tất nhiên Phòng Quảng Thắng cũng không phải là người non nớt trong quan trường, hắn tất nhiên biết rõ điều này. Không những phải tìm hiểu chi tiết, thậm chí lời nói ra cũng không làm cho lãnh đạo phiền chán, vì không một vị lãnh đạo nào thích cấp dưới của mình quá qua loa đại khái.
Vì vậy Phòng Quảng Thắng trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thành thật nói: - Bí thư Diêu, gần đây không có được tin tức gì có giá trị.
Diêu Trung Tắc khẽ híp mắt, trong lòng có chút không thoải mái, căn bản có chút bất mãn vì năng lực công tác của Phòng Quảng Thắng. Hắn thầm nghĩ ngay cả tôi cũng mơ hồ thấy có vấn đề, thế nhưng anh lại không biết, không hiểu anh công tác như thế nào.
Diêu Trung Tắc thấy những người bế tắc trong tin tức chỉ có hai tình huống, thứ nhất là người kia căn bản không quan tâm đến chuyện bên ngoài; thứ hai là quá kém cỏi, nhìn không thấy rõ tình thế.