Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chân Nhi, anh không nói em không được gọi điện thoại cho anh, vấn đề là bây giờ anh đang rất bận.

Thế là giọng điệu của Tào Chân Nhi ở bên kia chợt khôi phục lại như thường:

- Chấn Nhạc, em biết là anh rất bận, em muốn nhắc nhở anh, đến sinh nhật của bác Hai thì anh phải quay về.

- Cái này anh biết rõ, em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ đi theo em.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì lại càng tỏ ra mất kiên nhẫn.

- Em biết rõ anh có ý kiến với bác Hai của em, thế nhưng anh nhất định phải nể mặt.

Tào Chân Nhi nói đến đây thì âm thanh bắt đầu có chút rét lạnh.

Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên biết rõ lúc này mình không thích hợp đắc tội với bác Hai của Tào Chân Nhi, thế nên dùng giọng hòa hoãn nói:

- Anh biết rõ, điều này anh hiểu, đến lúc đó anh đến tham gia buổi mừng thọ là được. Đúng rồi, em nên nhắc nhở cậu em họ của mình, nói hắn ta ít ra ngoài gây chuyện một chút, cái gì mà Tam Đại Danh Thiếu, anh thấy hắn căn bản là ăn no rực mỡ.

- Em biết rồi, em nhất định sẽ nói với bác Hai về vấn đề này.

Tào Chân Nhi cũng giống như biết được em họ của mình là loại người gì, thế là giọng điệu có chút mềm nhũn.

- À, tốt nhất nên tranh thủ tìm cho hắn một cô gái môn đăng hộ đối rồi kết hôn là vừa, đừng để hắn ta suốt ngày chạy đi khắp nơi trêu hoa ghẹo bướm. Em có đọc báo không, bây giờ cậu ấy lại sinh chuyện với cô ngôi sao gì đó, thật sự làm cho người ta lo lắng.

Tào Chân Nhi trầm ngâm giây lát, sau đó gật đầu nói:

- Chấn Nhạc, anh phải cẩn thận với Vương Tử Quân ở thành phố La Nam, nghe nói bên Ma Đô có người tán thưởng, đặc biệt là bố của anh ta là Vương Quang Vinh bây giờ đã là phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô.

Nguyễn Chấn Nhạc không nói gì thế nhưng vẻ mặt càng thêm âm trầm, dù hắn mãi xem thường Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào tốc độ phát triển của thành phố La Nam, hắn thật sự sinh ra cảm giác nổi giận.

Chính Nguyễn Chấn Nhạc dù hết lòng hết sức vì sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ, thế nhưng hiệu quả lại không tốt, tuy hắn đã cho ra những ưu đãi trước nay chưa từng có nhưng một vài xí nghiệp vẫn đi sang địa phương khác, không đến Đông Bộ đầu tư, cũng có người chạy về phía La Nam. Thành phố La Nam có cái quái gì tốt? Vì sao bọn họ chạy đến như ruồi bọ thấy thịt thối như vậy?

- Chấn Nhạc, anh nhất định phải chú ý, ngài hôm qua em đi sang nhà bác Cả, nghe nói bác cả đang cố ý để cho những thành phố kinh tế phát đạt tiến vào một danh sách mới, nghe nói từng tỉnh đều có danh sách như vậy.

Tào Chân Nhi nói đến đây thì ngừng lại một chút rồi nói:

- Một bước này đối với anh là rất quan trọng.

Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên biết rõ điều này rất quan trọng với mình, tuy cấp bậc hó bộ đối với hắn không là vấn đề gì lớn, thế nhưng nếu sớm bước qua điểm mấu chốt vào lúc này, thật sự hắn sẽ có cơ hội cao hơn để tiến lên cấp bậc cao.

Tuy Nguyễn Chấn Nhạc có người bồi dưỡng đứng phía sau, thế nhưng sau lưng người khác cũng có người, cuối cùng là ai đi lên vị trí dẫn đầu? Căn bản là rất khó nói.

- Ừ!

Nguyễn Chấn Nhạc lên tiếng đồng ý, sau đó giống như nghĩ đến cái gì đó:

- Đến sinh nhật của bác Hai thì nên tặng lễ vật gì?

...

Khu văn phòng dành cho bí thư là một tồn tại cực kỳ thần bí trong mắt đám người ở văn phòng tỉnh ủy, cho dù rất nhiều người công tác ở văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng một năm chưa chắc được bước vào khu này.

Tuy khu nhà này không quá cao, thế nhưng lại là một kiến trúc cực kỳ uy nghiêm và thần bí trong văn phòng tỉnh ủy.

Phòng làm việc của Đường Cảnh Ung ở phía tây trên lầu ba, sườn đông chính là phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong. Tuy phòng làm việc của hai người ở khá gần nhau, thế nhưng dưới tình huống bình thường thì Đường Cảnh Ung rất ít khi sang phòng của Hào Nhất Phong.

- Bí thư Đường, đây là tài liệu báo cáo công tác đảng của các thành phố trong tỉnh.

Quách Tiên Vi đứng sau bàn làm việc của Đường Cảnh Ung, hắn khẽ mở miệng báo cáo với bí thư Đường Cảnh Ung.

Quách Tiên Vi là một vị phó phòng tổ chức, hắn được sai khiến phụ trách hạng mục công tác này. Rất nhiều chuyện là Quách Tiên Vi trực tiếp đến báo cáo với bí thư Đường Cảnh Ung.

Đường Cảnh Ung nhận lấy một xấp tài liệu dày đặc, sau đó khẽ nhìn thoáng qua rồi dùng giọng nhàn nhạt nói:

- Trưởng phòng Tiên Vi, sự coi trọng của các thành phố trong tỉnh với hạng mục công tác này là như thế nào?

Quách Tiên Vi là người thông minh, hắn nghe ra những lời nói đầy ẩn ý của Đường Cảnh Ung, thế nhưng vẫn cười nói:

- Bí thư Đường, tôi thấy các thành phố báo cáo với tình huống cực kỳ coi trọng, trên cơ bản đều dựa theo yêu cầu của phòng tổ chức tỉnh ủy, làm rất có tổ chức, có phương án, có kinh phí...

Đường Cảnh Ung không phải nghe những thứ này, nhưng lời nói của Quách Tiên Vi lại làm cho hắn khó thể mở miệng. Hắn chỉ cần nhìn vào mặt báo ra những ngày qua, thật sự đã cảm nhận được một đòn đả kích không tiếng động.

Thúc đẩy một hạng mục công tác, nếu như không tạo ra hiệu quả cần thiết, chỉ sợ sẽ là thất bại. Nếu như với vị trí của Đường Cảnh Ung ở tỉnh Sơn Nam vào giai đoạn hiện tại, chỉ sợ hạng mục vừa rồi đã ở vào biên giới thất bại.

Tuy hiệu quả không quá oanh liệt, không tuyên truyền sâu rộng, mọi thứ dường như tiến hành theo đúng phương án và trình tự, thế nhưng rất nhiều hạng mục công tác chậm rãi biến mất trong tình huống tương tự.

Hơn nữa Đường Cảnh Ung lại căn bản không thể nào nổi giận ở phương diện này, ở hạng mục công tác này. Vì có rất nhiều người đang nhìn về phía hắn, nếu hắn nổi giận lung tung, cuối cùng người gặp phải chuyện không may sẽ chính là hắn.

Dù sao Đường Cảnh Ung cũng không phải là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam, hơn nữa lãnh đạo đứng đầu đang chờ cơ hội để bắt bẻ hắn, nói không khách khí thì đó là chờ hắn mắc sai lầm.

- À, rất tốt, công tác đảng là một công tác trường kỳ, nhất định phải nắm thật chắc...

Sau khi cho ra vài chỉ thị với Quách Tiên Vi, Đường Cảnh Ung phất tay cho Quách Tiên Vi rời đi.

Trong phòng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh, nhưng tâm tình của Đường Cảnh Ung lại căn bản khó thể nào yên tĩnh được.

Triển khai mở rộng công tác đảng để dựng lên địa vị của mình trong tỉnh Sơn Nam, đây chính là lời đề nghị của Vương Tử Quân, Đường Cảnh Ung căn cứ vào đó để thực hiện. Thế nhưng sự kiện này hắn vẫn không hoàn toàn nghe theo lời của Vương Tử Quân, ví dụ như ở phương diện mở rộng, hắn cảm thấy do mình làm thì hay hơn.

Đường Cảnh Ung thấy chỉ cần mình phổ biến công tác này, trong tỉnh Sơn Nam ít nhất phải có hai thành phố thực hiện tốt đẹp. Hơn nữa hắn đã làm tốt công tác với ban tuyên truyền trung ương, nếu chỉ cần xuất hiện điển hình, như vậy sẽ căn cứ vào đó để triển khai mở rộng trên xu hướng rộng, thế là kết thúc trận chiến thắng lợi hoàn toàn.

Nhưng tình huống hiện tại thì lại khác, phản ứng rất rời rạc, ngoài thành phố La Nam tỏ ra cực kỳ tích cực, nhưng thành phố khác chủ yếu là qua loa cho xong. Đừng nói là tìm ra nhân vật điển hình, dù là một sự kiện mang tính đại biểu cũng không xong.

Rõ ràng là khinh địch.

Đường Cảnh Ung nghĩ đến những lời nói nhỏ nhẹ của Hào Nhất Phong trong hội nghị xây dựng công tác đảng, trong đầu hắn chợt sinh ra một ý nghĩ:

Mình cảm thấy Hào Nhất Phong giống như chó rơi xuống nước, thế nhưng đối phương căn bản lại là cây cắm rễ sâu ở tỉnh Sơn Nam!

Nhìn vào phương diện hơn mười vị bí thư thị ủy căn bản không làm theo ý của mình, điều này càng làm cho Đường Cảnh Ung ý thức được tình thế với vị trí của mình hiện tại. Nếu như hắn không cho ra một đòn phản kích với thủ đoạn có lực, như vậy tất cả những gì đã làm sẽ chỉ là dòng nước trôi đi trong yên lặng điêu linh.

Đây là một sự thật mà Đường Cảnh Ung căn bản khó thể nào tiếp nhận được.

Đường Cảnh Ung không e ngại thất bại, nhưng phát súng đầu tiên của hắn ở tỉnh Sơn Nam lại biến thành pháo lép, điều này có lực ảnh hưởng phi thường lớn. Nó không những ảnh hưởng đến thế cục chính trị trong tỉnh Sơn Nam, còn ảnh hưởng đến tương lai phát triển của hắn sau này.

Nếu như Đường Cảnh Ung không thể nhanh chóng mở ra cục diện của mình ở tỉnh Sơn Nam, như vậy lãnh đạo tuyến trên sẽ nhìn mình như thế nào?

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, Đường Cảnh Ung nhìn thoáng qua, đó là chiếc điện thoại màu đỏ bí mật trên bàn làm việc.

- Alo, tôi là Đường Cảnh Ung.

Sau khi nghe máy thì Đường Cảnh Ung dùng giọng chuyên nghiệp nói với đầu dây bên kia.

Đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng cười, sau đó chợt nói:

- Chào bí thư Đường, anh vẫn khỏe chứ, tôi là anh Mã.

Sau khi nghe được âm thanh này thì Đường Cảnh Ung biết người gọi điện thoại đến cho mình là ai, hắn nở nụ cười càng thêm sáng lạn:

- Chào phó ban Mã, hôm nay anh rãnh rỗi gọi điện thoại cho tôi, không biết có gì cần dặn dò?

Tuy anh Mã là một quan viên cấp phó bộ, thế nhưng Đường Cảnh Ung có việc cần nhờ người ta hỗ trợ, thế cho nên mở miệng rất khách khí.

Phó ban Mã ở bên kia cười cười nói:

- Bí thư Đường, tôi cũng không dám chỉ thị cho ngài, tôi đến cầu ngài hỗ trợ.

- Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì đều dễ nói.

Đường Cảnh Ung vung tay lên dùng giọng rất khí thế nói.

- Là thế này, tôi có một...

Phó ban Mã cũng không khách sáo, trực tiếp nói rõ sự việc. Đường Cảnh Ung nghe thấy đối phương nói sắp xếp người thì thở dài một hơi, hắn và đối phương nói thêm vài câu thì chuẩn bị cúp điện thoại.

Phó ban Mã giống như vì tình huống xử lý sự việc sảng khoái vào lúc này mà cảm thấy mình thiếu nợ nhân tình của Đường Cảnh Ung, thế là hắn cười nói:

- Bí thư Đường, tôi đã để lại trang báo cho ngài, khi nào ngài cần chỉ cần nói tôi một tiếng là được.

- Cám ơn, sau này nếu cần tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.

Đường Cảnh Ung vừa nói vừa cúp điện thoại, thế nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười khổ.

Trang báo còn giữ nhưng bây giờ thật sự không biết dùng thế nào cho tốt, sau này chỉ sợ cũng khó thể chèo chống được.

Trong đầu Đường Cảnh Ung chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó chợt xuất hiện hình ảnh của Vương Tử Quân. Bây giờ không phải nên làm phiền đối phương rồi chứ? Vương Tử Quân không có phản ứng quá mạnh với thành phố Sơn Viên, điều này Đường Cảnh Ung hiểu rõ, vì dù sao thì hội nghị phát triển kinh tế đã đủ hao phí rất nhiều tinh lực của Vương Tử Quân.

Nghĩ đến hội nghị phát triển kinh tế, tâm tình của Đường Cảnh Ung tốt hơn vài phần, đồng thời trongn lòng càng nhớ đến sự kiện bắt tay thư ký rất đáng cười.

Bí thư Nhất Phong bị cưỡng chế bắt tay với thư ký của lãnh đạo doanh nghiệp, nghĩ lại mà thật sự buồn cười. Không phải Hào Nhất Phong thích sạch sẽ đấy chứ? Tại sao trên đường về lại liên tục dùng khăn lau tay như vậy? Đường Cảnh Ung thật sự sinh ra cảm giác hả hê.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Đường Cảnh Ung cầm lấy văn kện trên bàn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

- Bí thư Đường, bí thư Vương của thành phố La Nam có công tác muốn báo cáo với ngài.

Thư ký đẩy cửa ra khẽ báo cáo với Đường Cảnh Ung.

Vương Tử Quân đến!

Sau khi nghe được tin này thì Đường Cảnh Ung thiếu chút nữa thì đứng lên khỏi ghế. Hắn vừa nghĩ đến phương diện liên lạc với Vương Tử Quân, không ngờ đối phương lại đến như giun trong bụng mình. Sau khi chần chờ giây lát thì hắn trầm giọng nói:

- Cho bí thư Vương vào trong phòng làm việc của tôi.

Vương Tử Quân cũng không phải đến tay không, còn có một chiếc bình như quả bóng. Hắn cười tủm tỉm đi vào phòng làm việc của Đường Cảnh Ung, vừa vào cửa đã nói:

- Bí thư Đường, tôi mang quà đến cho ngài, đây chính là rượu ngon của thành phố La Nam, hy vọng ngài giúp đỡ xử lý một chút.

Đường Cảnh Ung nhìn bình rượu tạo hình cổ xưa mà không khỏi nở nụ cười. Vương Tử Quân có thể công khai cầm bình rượu kia đi đến, điều này nói rõ nó chẳng có gì là đáng quý. Nhưng hắn không quan tâm đến thứ này có quý giá hay không, chủ yếu là thái độ của Vương Tử Quân.

Tuy chỉ là một chai rượu nhưng nhìn vào đó có thể thấy Vương Tử Quân không xem mình là người ngoài, điều này làm cho Đường Cảnh Ung đang lạnh lẽo cũng sinh ra cảm giác ấm áp. Hắn đứng lên khỏi ghế rồi cười mắng:

- Tiểu tử này, biến tôi thành người phát ngôn cho thành phố La Nam sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi đã sớm nghe nói rồi, bí thư Vương ở thành phố La Nam là người vắt chày ra nước, coi tiền là xương sườn của mình. Nhưng cậu đừng hòng đến đây chiếm tiện nghi của tôi, uống rượu thì được, bắt tôi quảng cáo rượu không công là không xong.

Thư ký tâhys Đường Cảnh Ung tỏ ra thân cận với Vương Tử Quân, hắn vốn vươn tay lấy trà thường dùng đãi khách, thế nhưng lại đổi hướng, lấy loại trà Bích Loa Xuân mà bí thư Đường thích nhất. Sau khi hắn đặt ly trà xuống trước mặt Vương Tử Quân, hắn chợt thấy trong khóe mắt của bí thư Đường có vài phấn tán thưởng.

Đối với một thư ký thì tương lai sẽ gắn chặt với tương lai của lãnh đạo mà mình phục vụ, hắn có thể không quan tâm đến những thứ gì khác, thế nhưng nhất định phải chú ý đến những biểu hiện vui buồn giận hờn của lãnh đạo. Đối với hắn thì Đường Cảnh Ung chính là một mâu thuẫn, nhưng hạng mục công tác quan trọng nhất mà hắn cần phải làm chính là để cho lãnh đạo hài lòng, xử lý tốt các mối quan hệ của lãnh đạo.

- Tử Quân, đây là một loại trà hiếm của người bạn phía nam biếu cho tôi, hương vị rất ngon, cậu nên nếm thử.

Đường Cảnh Ung vừa chỉ tay cho Vương Tử Quân ngồi xuống vừa chỉ vào ly trà nói.

Vương Tử Quân uống hai hớp trà, sau đó mở miệng tán thưởng hai câu, cuối cùng trầm giọng nói:

- Bí thư Đường, tôi đến nhận kiểm điểm với ngài.

Vương Tử Quân nói làm cho Đường Cảnh Ung chợt sững sờ, thầm nghĩ đối phương nghĩ ra trò gì đây?

- Tử Quân, hai người chúng ta có gì cứ nói thẳng, cậu có gì phải làm kiểm điểm.

Đường Cảnh Ung nhìn chăm chằm vào Vương Tử Quân rồi trầm giọng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK