Uông Thanh Minh thầm nghĩ biết đâu Sầm Vật Cương làm như vậy cũng không phải là không muốn động, chủ yếu là tình hình Mật Đông quá phức tạp, nếu tùy tiện hành động thì chỉ sợ người cuối cùng được lợi cũng không phải là Sầm Vật Cương. Tuy thời đại của Đường Chấn Huy đã qua, thế nhưng Vương Tử Quân tiến lên nhận chức lại không phải đèn cạn dầu, nếu để cho Vương Tử Quân nắm quyền chủ động, chỉ sợ uy thế của người này còn mạnh hơn trời. Kết quả quyền lực nghiêng về phía Vương Tử Quân, như vậy rõ ràng là bí thư Sầm Vật Cương sẽ mất đi quyền lực của mình.
Nhiệm kỳ mới lần này căn bản là một động tác lớn của bí thư Sầm sau khi súc tích vài năm, nếu như vì nguyên nhân nào đó mà tiếp tục không được thông qua, như vậy Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức cũng không thể chịu đựng được.
Vì để đảm bảo không có vấn đề gì xảy ra, Uông Thanh Minh căn bản xem xét kiêm tra đối chiếu tư liệu của từng người, tranh thủ giảm xuống thấp nhất những sai lầm mắc phải. Công việc này tuy rườm rà thế nhưng ít nhất cũng giảm bớt lo lắng của hắn, mặc dù càng ngày hắn càng cảm thấy mỏi mệt.
Lúc này Uông Thanh Minh tỏ ra cực kỳ có tinh thần khi đứng trước bàn làm việc của Sầm Vật Cương. Hắn đã hạ quyết tâm, sau khi trải qua chuyện này thì nhất định phải nghỉ ngơi hồi phục lại, ít nhất các người nói cái gì cũng không liên quan đến tôi.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Đinh Trọng Cai của thành phố Xan Hà là người có thể triển khai mở rộng công tác, thành tích quá rõ ràng, đánh giá của nhân dân đối với anh ấy là rất tốt, thế cho nên trong nhiệm kỳ mới lần này thì anh ấy là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí bí thư thị ủy Xan Hà. Uông Thanh Minh uống một ngụm nước rồi trầm giọng nói với Sầm Vật Cương.
Tuy Đinh Trọng Cai căn bản là nhân tuyển của Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được phải giới thiệu một lượt về Đinh Trọng Cai. Sầm Vật Cương nhìn bộ dạng cẩn thận của Uông Thanh Minh, lão không khỏi cười nói: - Trưởng phòng Uông, tuy công tác của nhiệm kỳ mới là cực kỳ quan trọng, thế nhưng anh là trưởng phòng tổ chức thì làm việc cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi, không thể nào rơi vào tình huống vừa xử lý xong công tác nhiệm kỳ mới thì suy sụp được.
Uông Thanh Minh nghe những lời thăm hỏi ân cần của Sầm Vật Cương mà thầm nghĩ: "Không phải lãnh đạo ngài đang ép tôi sao? Nếu không phải ngài đấu trí với Vương Tử Quân, tôi nào rơi vào tình huống như vậy?
Nhưng Uông Thanh Minh vẫn biểu hiện tươi cười nói: - Bí thư, chuyện này nếu không hoàn thành thì tôi căn bản khó thể nào thoải mái được, lúc nào cũng giống như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Không bằng để tôi hoàn thành công tác rồi nghỉ vài ngày, coi như được nghỉ ngơi một chút.
- Ha ha, nếu nói đến thời gian nghỉ ngơi thì không có gì là khó. Tôi thấy không bằng thế này, sau khi sự việc được xử lý xong, hội cựu chiến binh đang tổ chức cho thành viên đi du lịch, nếu như anh có ý nghĩ muốn thoải mái một chút thì cứ dẫn đội hình đi tham quan. Anh vừa thả lỏng chính mình, vừa có thể biểu hiện sự quan tâm coi trọng các cựu chiến binh, thật sự là nhất cữ lưỡng tiện. Sầm Vật Cương nói mà không cho Uông Thanh Minh cơ hội từ chối, lão tiếp tục: - Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, lát nữa tôi sẽ nói một tiếng với Anh Hồ.
Nói thật thì Uông Thanh Minh cũng không muốn đi đâu, muốn ở nhà hai ngày mà thôi. Nhưng Sầm Vật Cương tỏ ra quan tâm và sắp xếp mọi thứ, nếu như hắn từ chối thì căn bản không nể mặt Sầm Vật Cương.
- Cám ơn bí thư Sầm.
- Trưởng phòng Uông, lần này điều chỉnh nhân sự tôi chuẩn bị chậm rãi bàn bạc, đặc biệt là đối với các cán bộ được điều chỉnh làm lãnh đạo thị ủy, càng phải thận trọng hơn. Sầm Vật Cương cũng không coi trọng chuyện nhỏ nhặt kia, lão uống một hớp nước rồi khẽ nói với Uông Thanh Minh.
Chậm rãi bàn bạc chính là làm tốt cả phương án, Uông Thanh Minh là cán bộ lão thành của khối tổ chức nhân sự, hắn căn bản biết rõ điều này. Hắn chần chờ giây lát thì hiểu ra tính toán của Sầm Vật Cương, một chiêu này xem như đủ độc, xem như một kiếm vung lên quyết định chư hầu.
Vương Tử Quân đã hai lần ra tay phủ quyết phương án, bí thư Sầm yêu cầu chậm rãi bàn bạc, như vậy bài trừ khả năng Vương Tử Quân sẽ phủ quyết phương án một lần nữa. Anh không phải muốn tìm khuyết điểm sao? Được rồi, chúng ta chậm rãi tìm kiếm xem xét, tôi cũng không tin tất cả mọi người đều có vấn đề.
Vì vậy mà chính mình có thể chậm rãi quán triệt phương án một cách sâu rộng.
- Bí thư, tôi tán thành đề nghị của ngài, tôi cho rằng dùng phương thức này có thể đẩy mạnh tiến trình hoàn thiện phương án của nhiệm kỳ mới. Uông Thanh Minh tuy rất bực mình thế nhưng cũng chỉ có thể đồng ý, hắn cắn răng nói: - Cũng đỡ cho người khác không việc gì cũng cố moi ra đủ mọi vấn đề.
Sầm Vật Cương cười ha hả chỉ vào Uông Thanh Minh rồi nói: - Trưởng phòng Thanh Minh, anh nói những lời thế này ở chỗ tôi thì được, không có vấn đề, thế nhưng anh cũng đừng để cho người khác nghe thấy.
- Bí thư ngài nói rất đúng. Uông Thanh Minh cười hì hì rồi lớn tiếng nói.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa vang lên, Sầm Vật Cương nhướng mày, trước khi vào phòng lão đã nhắn thư ký nếu không có việc gì gấp thì đừng quấy rầy, thư ký của mình bị làm sao vậy?
Khi cửa phòng mở ra, Vương Tử Quân đã đứng bên ngoài với vẻ mặt rất nghiêm túc. Sự xuất hiện của Vương Tử Quân làm cho Uông Thanh Minh giật mình theo bản năng, xem ra chính mình sau này không nên tiếp tục mắng người sau lưng, không ngờ bây giờ vừa mới mở miệng thì người ta đã xuất hiện trước mặt.
Sầm Vật Cương nhìn thấy Vương Tử Quân thì cũng có chút sững sốt, lão nhanh chóng đứng lên. Thư ký của Sầm Vật Cương đi theo sau lưng Vương Tử Quân cũng nhanh chóng giải thích: - Bí thư Sầm, chủ tịch Vương nói có việc gấp...
Sầm Vật Cương phất tay đuổi thư ký đang định giải thích đi ra ngoài, sau đó lão mỉm cười nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, có chuyện gì vậy?
- Bí thư Sầm, cục khí tượng vừa mới cho ra báo cáo, nói rằng hai ngày tới lượng mưa trong tỉnh sẽ được tăng cường. Vương Tử Quân không quan tâm đến phương diện khách sáo với Sầm Vật Cương, hắn trực tiếp đặt báo cáo lên bàn làm việc của Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương đưa mắt xem xét mà không khỏi nhíu mày. Tuy những ngày qua lão rất chú trọng công tác của nhiệm kỳ mới thế nhưng căn bản cũng rất coi trọng công tác phòng chống bão lũ. Lão vừa xem văn kiện vừa nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch, bây giờ mực nước của Thanh Sa thế nào rồi?
- Đã đạt đến mức cao nhất trước nay. Vương Tử Quân ngồi đối diện với Sầm Vật Cương rồi nói tiếp: - Theo nhưng báo cáo của cục khí tượng, sắp tới lượng mưa ở trong tỉnh sẽ vượt qua một trăm milimet.
"Lượng mưa một trăm milimet?" Sầm Vật Cương nhíu mày càng chặt, lão đặt văn kiện lên bàn rồi nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh nên nhanh chóng truyền tin đến cho các thành phố trong tỉnh, yêu cầu bọn họ cho ra phương án dự phòng khẩn cấp. Đồng thời nửa giờ sau chúng ta sẽ tổ chức hội nghị trực tuyến.
- Bí thư Sầm, tôi đã cho đồng chí chủ tịch Hà tọa trấn ở bộ chỉ huy phòng chống lụt bão. Vương Tử Quân nói đến đây thì tiếp tục: - Lượng mưa một trăm milimet là rất lớn, chúng ta không thể không coi trọng, cũng phải phân công cho các vị thường ủy tỉnh ủy khác, có sự phân công rõ ràng bọn họ đến nơi nào và làm tốt công tác đốc xúc.