Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trưởng phòng Triệu, tôi biết rõ chuyện này vì có nguyên nhân. Là thế này, hôm nay phòng tài nguyên môi trường cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân gây ô nhiễm thôn Mạnh Trang, vì vậy mà phái một tên cán bộ trẻ tuổi đến khối chính quyền thành phố Đông Bộ chuyển tài liệu. Không ngờ tên cán bộ kia có hơi qua loa đại khái, đã đến khối chính quyền thành phố nhưng lại quên văn kiện trên xe taxi.

Chủ nhiệm văn phòng của phòng tuyên truyền thị ủy thật sự rất có tinh thần nói chuyện, sau khi dừng lại một lúc thì vui vẻ nói:

- Ngài biết rõ chuyện gì xảy ra không? Thật sự giống như diễn trò vậy, khi tiểu tử kia vừa bước xuống xe thì có vài phóng viên leo lên xe taxi, vừa lúc thấy được văn kiện kia. Phóng viên thì thế nào? Đám người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, thế cho nên nhanh chóng ném nội dung văn kiện này ra ngoài.

- Thật sự trùng hợp vậy sao? nguồn TruyenFull.vn

Triệu Thúy Bình thật sự không tin vào lỗ tai minh, nàng dùng giọng rất mất phong độ nói.

- Việc này thật sự giống như bố yêu mẹ, quá mức trùng hợp.

Chủ nhiệm văn phòng trầm giọng nói với Triệu Thúy Bình.

Triệu Thúy Bình nghe được đáp án thì thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ như vậy cũng tốt, vấn đề không nằm ở thành phố Đông Bộ, như vậy nàng là trưởng phòng tuyên truyền cũng không bị đám phóng viên đuổi cho chạy khắp nơi, lên rời không cửa xuống đất không đường.

Triệu Thúy Bình cũng không phải hạng người trời sinh thích làm chuyện xấu xa, những năm nay công tác tuyên truyền căn bản không dễ làm chút nào. Đừng nghĩ lãnh đạo phát biểu ở các hội nghị lớn nhỏ, phòng tuyên truyền chỉ cần tốt khoe xấu che là xong, thật ra nếu có bất kỳ nhiễu loạn gì xảy ra, nếu phòng tuyên truyền không làm tốt công tác của mình, để người ta chọc ra vấn đề, là người phụ trách phòng tuyên truyền, lãnh đạo sẽ có sắc mặt tốt với anh sao?

Anh là tiếng nói của đảng ủy chính quyền thành phố, anh phải biết làm công tác thổi phồng, phải thông qua báo đài để làm cho lãnh đạo có thể diện, đồng thời cũng phải làm tốt công tác đoàn kết ổn định ở địa phương. Anh không nên đưa tin quá mức, cũng không nên chỉ đưa tin tốt, biểu đạt đúng trạng thái, đây mới là công tác đúng chỗ. Một câu tổng kết lại chính là phải hát cho đúng nhịp, đánh đúng trận chiến, làm đúng trọng điểm, nếu để người ta nắm được túm tóc thì chờ bị lãnh đạo mắng là vừa.

Sự việc lúc này lại là của một thành phố khác, Triệu Thúy Bình căn bản là cơm áo không cần lo, có thể nhàn nhã mỉm cười ngắm hoa nhìn mây, còn nhân cơ hội nhìn thành phố hàng xóm lo lắng bất an.

Xem ra chủ tịch Vương đã tránh được một kiếp.

Cũng không phải chỉ có một mình Triệu Thúy Bình nói ra lời cảm khái như vậy, nhưng bọn họ đại đa số đều cảm khái vì vấn đề đổ lên đầu của thành phố Tam Hồ. Thành phố Đông Bộ là khổ chủ, lúc này có thể tìm kêu khổ với thành phốTả Minh, cũng bắt buộc đám người thành phố Tả Minh phải cho ra một cái giá lớn. Mà đảng ủy chính quyền tỉnh Sơn Nam cũng có thể biến thành phố Đông Bộ từ vị trí hiềm nghi tòng phạm sang khổ chủ.

Đổng Quốc Khánh nhận được tin tức này thì cũng cảm thấy khó tưởng, thế nhưng nhìn vào báo cáo nghiêm túc cẩn thận của phòng tài nguyên môi trường, hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy khó hiểu vì vận may của đối thủ.

- Công ty khai thác thiếc ở thành phố Tam Hồ đã cho ra tác dụng rất lớn trên phương diện phát triển kinh tế, từ khi công ty kia đi vào sản xuất thì tốc độ tăng trưởng kinh tế của thành phố Tam Hồ là rất nhanh, thậm chí còn có lúc muốn vượt mặt thành phố Đông Bộ chúng ta. Con bà nó, thật sự là không ngờ đám người thành phố Tam Hồ ăn quả mà bắt chúng ta phải gánh tội thay.

Bành Quang Binh vỗ bàn trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, hắn dùng giọng tràn đầy căm phẫn nói:

- Bí thư Đổng, chuyện này tuyệt đối không nên bỏ qua, nếu không làm cho đám người thành phố Tam Hồ chảy chút máu, chuyện này không thể bỏ qua nhanh chóng như vậy được.

Đổng Quốc Khánh khoát tay áo, hắn đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy Đảng Hằng nói:

- Bí thư Đổng, không biết ngài còn nhớ rõ hạng mục khai thác thiếc này hay không, năm xưa hạng mục này hình như là do...Do bí thư tỉnh ủy tự mình tiến cử, những thứ khác tôi còn không nhớ rõ, thế nhưng năm xư từng tiến hành nghi thức khởi công cực kỳ long trọng, điều này tôi nhớ rất rõ ràng.

Nếu như căn cứ chính xác của phòng tài nguyên môi trường căn bản chỉ là một luồng sét nhỏ, bây giờ lời nói của Đảng Hằng thật sự giống như năm tia sét bổ xuống đầu, có thể nói là vỗ ngay gáy Đổng Quốc Khánh. Lúc này Đổng Quốc Khánh chợt hiểu rõ vấn đề.

Hạng trang vũ kiếm, ý tại phái công!( Hạng Trang là một võ tướng em của Hạng Vũ. Còn " Bái Công" là Lưu Bang, Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiến trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.)

Chính Đổng Quốc Khánh căn bản không phải là Bái Công vì với thân phận của hắn thì căn bản không đủ độ nặng.

Lúc này cảm giác đầu tiên của Đổng Quốc Khánh chính là cơ thể lạnh như băng, chuyện này không ngờ lại hướng về phía Hào Nhất Phong.

Đổng Quốc Khánh nghĩ đến kết quả không rét mà run này thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ muốn cản lại, nếu như sự thật này được bùng phát ở thành phố Đông Bộ, Hào Nhất Phong tuy nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy Đông Bộ cũng khó tránh khỏi. Ít nhất thì Đổng Quốc Khánh cũng sợ lưu lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạom không đủ lực khống chế toàn cục.

- Thư ký trưởng Đảng, cậu thông báo cho phòng tài nguyên môi trường, chuyện này...

Đảng Hằng cười khổ nói:

- Bí thư Đổng, nếu như phòng tài nguyên môi trường không truyền tin ra ngoài thì chúng ta còn cản được, nhưng bây giờ tin tức đã được phóng viên truyền đi khắp nơi. Nếu chúng ta muốn áp chế chuyện này, sợ rằng biến hay thành dở, giấu đầu hở đuôi.

Đổng Quốc Khánh cũng biết bây giờ căn bản không thể nào áp chế được nữa, thế là vẻ mặt hắn càng thêm âm trầm, tình huống lúc này thật sự không còn lựa chọn nào tốt cho hắn.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, đột nhiên có một giọng nói truyền vào:

- Bí thư Đổng, phần lớn phóng viên đều đã đi rồi, bọn họ đều đến thành phố Tam Hồ.

Đổng Quốc Khánh đưa mắt nhìn người đi vào, vẻ mặt hầu như có thể vặn ra nước. Hắn vừa định mở miệng răn dạy đối phương, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn trầm ngâm giây lát rồi bắt máy, chợt nghe lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao là Trương Đảo Long trầm giọng báo cáo:

- Bí thư Đổng, thôn dân thôn Mạnh Trang nghe nói nguyên nhân gây ô nhiễm cho mình là công ty thiếc bên phía thành phố Tam Hồ, thế là thôn dân kích động bây giờ đang kéo về phía công ty khai thác khoáng ở thành phố Tam Hồ.

Có phóng viên tung tin, thôn dân lại chạy đi gây rối, hơn nữa sự việc này trước đó vốn dĩ đã được xào nấu vài ngày, cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người, bây giờ nếu muốn che lại thì căn bản là không thể.

- Trương Đảo Long, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi mặc kệ anh tìm ra kế sách gì, nhất định phải ngăn chặn lại, nếu có xung đột lớn xảy ra, chỉ sợ sẽ có vấn đề chính trị, đến lúc đó anh cũng sẽ bị liên quan.

Đổng Quốc Khánh hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng phân phó nói với Trương Đảo Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK