Vương Tử Quân nói không nhiều nhưng lại rạch trời phá đất, thiếu chút nữa không làm cho đám lãnh đạo ngồi đây cảm thấy chết ngất. Người này đầu óc có vấn đề sao? Hay là uống lộn thuốc? Cho rằng mình là lãnh đạo sao? Những câu nói không che đậy miệng như vậy mà có thể phát ra được à? Dúng là quá non.
Những tiếng nghị luận nhanh chóng bùng ra trong hội trường, lúc này giống như hội nghị có chút mất khống chế.
Lúc này bí thư Tôn và chủ tịch Ngưu ngồi trên đài cũng đang nhíu mày, bọn họ là lãnh đạo nhiều năm, thật sự chưa từng gặp phải cục diện thế này, xem ra cũng là sự việc lần đầu tiên phát sinh ở huyện Hồng Bắc.
- Đồng chí Vương Tử Quân, đảng chúng ta chú ý dân chủ, cậu có ý kiến gì với bản thân tôi và ban ngành huyện ủy thì cứ nói thẳng, có thì sửa, không có cũng chẳng sao.
Bí thư Tôn bày ra bộ dạng rất đạo mạo, trời biết trong lòng lão có bao nhiêu cảm giác không thoải mái.
Lãnh đạo cũng là người, đã là người tất sẽ khó tránh khỏi có nhược điểm, thử hỏi xem có bao nhiêu người tình nguyện bị người ta nói ra nhược điểm trước mặt số đông?
- Bí thư Tôn, chủ tịch Ngưu, huyện ủy và chính quyền huyện với xã thị trấn thật sự như cha mẹ, hai vị lãnh đạo giống như cha mẹ của tất cả cán bộ đang ngồi đây, một người có ý kiến với người ngoài thì nên giấu trong lòng, nhưng đối với cha mẹ của mình thì không cần phải giấu, chỉ cần nói thật là được.
Bí thư Tôn và chủ tịch Ngưu công tác xưa nay không biết đã nghe bao nhiêu lời nịnh hót, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe cách nói như vậy, trong lòng có chút hưởng thụ, thế nên cũng xuất hiện nụ cười.
Vì vậy bí thư Tôn mới khẽ hỏi:
- Bí thư Tôn nói như vậy có hơi quá, huyện ủy và chính quyền huyện với các đơn vị thôn xóm là người một nhà, người một nhà thì không nên nói hai lời, hơn nữa nếu nói không rõ sẽ chẳng thể nào phân biệt được. Lúc này nếu có ý kiến gì thì cứ nói, có nhiều người sẽ giải quyết dễ dàng. Bí thư Tôn, cậu nói nhanh lên, cậu có ý kiến gì với tôi và với huyện ủy?
- Bí thư Tôn, tôi trước nay luôn một mực kính trọng ngài, các vị lãnh đạo huyện ủy và chính quyền huyện, nhưng cũng có một vài điều không quen nhìn, vốn là không muốn nói, nhưng bây giờ thật sự là nhịn không được.
Vương Tử Quân bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.
Khoảnh khắc này bí thư Tôn nhìn Vương Tử Quân, lão chợt nhớ về thời mình còn trẻ, lúc đó không phải cũng thế này sao? Trong lòng có đủ bất mãn, cam hận, hiệp nghĩa, nhưng tất cả cũng bị thời gian bào mòn, dần phát triển theo tự nhiên.
Bí thư Tôn nghĩ đến đây thì cười nói:
- Có gì không quen nhìn, cậu nói xem thế nào.
Chủ tịch Ngưu và các vị lãnh đạo huyện ủy cũng tỏ ra vui vẻ, thầm nghĩ viên cán bộ thanh niên kia nói cũng đúng, biết đâu trong con đường tham chính, tình cảnh hôm nay sẽ khắc ghi trong trí nhớ của mình cả đời.
- Bí thư Tôn, ngài và các vị lãnh đạo đã nắm hiện thực, tìm kiếm con đường phát triển kinh tế, tạo ra bầu không khí nồng hậu, cổ vũ cán bộ cải cách, kêu gọi kiến công lập nghiệp, thi thố tài năng; đồng thời ban ngành cũng đưa thân vào con sóng phát triển kinh tế, nắm chắc mạch đập của toàn vùng, lý niệm chấp chính theo sát thời đại, điều này đủ để chứng minh ánh mắt chiến lược của ngài. Tôi nghĩ vài năm sau thì toàn huyện sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì ánh mắt nhìn xa trông rộng của anh, bản thân tôi cũng rất kích động, luôn thấy nhiệt huyết bùng lên, tràn đầy hào hùng.
Vương Tử Quân nói ra những lời này có lý lẽ rõ ràng làm cho đám lãnh đạo xã thị trấn nghe vào tai mà sinh ra ý nghĩ hèn mọn:
"Tên Vương Tử Quân này rõ ràng bày ra bộ dạng nghiêm trang để tâng bốc lãnh đạo huyện ủy và bí thư, đây không phải cao thủ nịnh hót sao?"
Thế là lúc này bất kể cán bộ nào bên dưới cũng thầm cảm khái không thôi.
Đám lãnh đạo bí thư Tôn và chủ tịch Ngưu thì càng nở nụ cười, bọn họ đã nghe nhiều lời nịnh hót, nhưng Vương Tử Quân mở lời là đánh giá cả ban ngành huyện Hồng Bắc, như vậy sẽ không rơi vào tình huống nịnh hót một người nào đó. Vì thế bí thư Tôn nâng ly nước lên nhấp một ngụm, thầm nghĩ tiểu tử kia có chút trình độ.
- Nhưng tôi cảm thấy huyện ủy thứ gì cũng tốt, chỉ là làm việc có chút không nhanh nhẹn, đây rõ ràng là không phối hợp với quyết sách anh minh của lãnh đạo, làm cho người ta không an tâm.
Vương Tử Quân lúc này mới bắt đầu thẳng thắn lên tiếng.
"Không nhanh nhẹn? Đây cũng không tính là vấn đề nguyên tắc!"
Chút bất mãn trong lòng bí thư Tôn đã biến mất, thế là lão ân cần nói:
- Sao? Bí thư Tiểu Vương, vậy cậu nói xem, những lão già chúng tôi rốt cuộc làm việc không nhanh nhẹn ở chỗ nào? Hôm nay cậu dám nói thì chúng tôi sẽ sửa.
Bí thư Tôn vừa nói thì đám người chủ tịch Ngưu trên đài đều cười ầm lên, những cặp mắt tràn đầy thiện ý và cổ vũ nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Được, bí thư đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí. Bí thư Tôn, tôi cảm thấy huyện ủy làm việc không được nhanh nhạy, đó là vì nếu ngài có ý kiến với tôi thì trực tiếp phê bình, đừng nên chụp cổ xã Tây Hà Tử. Tôi cảm thấy mình là một cán bộ đảng viên, sẽ có dũng khí tiếp nhận phê bình, huyện ủy cần gì phải làm như vậy? Như thế vừa tốn sức vừa ảnh hưởng đến tiến độ đẩy mạnh công tác của xã chúng tôi, ngài nói xem, cần gì phải khổ như vậy chứ?
Vương Tử Quân lúc này hạ thấp giọng điệu, nhưng cũng thoải mái mà không mất đi tính trang trọng, hắn nói một câu tuy cực kỳ mơ hồ nhưng hầu như người ở đây đều hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra người này nói nãy giờ mới đến đúng trọng điểm. xem tại TruyenFull.vn
Trưởng phòng Dương phòng tài chính vốn đang nhàn nhã xem cuộc vui, Vương Tử Quân chợt nói ra như vậy làm cho hắn cảm thấy lỗ tai của mình như nổ vang, sau đó mới ý thức được không đúng. Hắn là một tên xảo quyệt lăn lộn quan trường nhiều năm, sao không nhìn ra được ý nghĩa lời nói của đối phương.
Trưởng phòng Dương nhìn Vương Tử Quân đứng thẳng người trong hội trường, hắn cảm thấy dù là vẻ mặt hay ngôn ngữ cử chỉ của đối phương đều rất lạnh lẽo. Hắn thầm nghĩ, đây nào có phải là một tên cán bộ thanh niên ai thích xoa nắn gì cũng được? Rõ ràng là một con rắn độc làm cho người ta không khỏi không sợ hãi, cảm giác sợ hãi này giống như có một con rắn đang ẩn nấp dưới da, đang lạnh lẽo bò qua những đốt xương trên người mình.
"Mình đúng là con bà nó váng đầu, vì một nhân tình nho nhỏ với Lâm Giang Hà mà đắc tộ với một tên khốn như vậy!"
Lâm Giang Hà là một phó phòng tổ chức, hắn cũng được tham gia hội nghị lần này, vốn hắn đang ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí của mình, nhưng lúc này vẻ mặt đã không còn giọt máu.
Xem ra sự việc bắt đầu bùng phát.
- Bí thư Vương Tử Quân, cậu nói huyện ủy có ý kiến với mình sao? Tôi muốn biết lời này là ai nói với cậu? Cậu đừng sợ, có huyện ủy và chính quyền huyện làm chỗ dựa cho cậu, cậu cứ thành thật nói ra là được.
Bí thư Tôn có thể ngồi lên vị trí bí thư huyện ủy, tất nhiên sẽ có chỗ độc đáo của mình. Vì vậy mà Vương Tử Quân vừa mở miệng chất vấn thì lão đã cảm nhận được vấn đề.
Nhưng lúc này đang ở trước mặt đám cán bộ cấp chính khoa trong huyện, tình huống đã khó thể thay đổi, trước mắt chỉ có thể tiện đà phát triển, nem nắm chặt tất cả trong tay mình mới là phương pháp đúng đắn nhất.
- Bí thư Tôn, huyện ủy có ý kiến với ban ngành xã Tây Hà Tử, đây là cảm nhận của tôi.
Vương Tử Quân cũng không có chút e sợ và né tránh ánh mắt nghiêm khắc của bí thư Tôn, còn thuận tiện đẩy cả ban ngành xã Tây Hà Tử lên xe. Hắn thân là bí thư đảng ủy xã, không lợi dụng ưu thế như vậy thì chẳng phải là tên ngốc sao?
- Tất cả mười lăm xã thị trấn trong huyện đều đã được nhận tiền tài chính, hơn nữa lại nhận được từ đầu tháng. Bí thư Tôn cũng biết rõ hiện tại là cuối tháng, có mười bốn trong mười lăm xã đã nhận được tiền vào chuyển tiền "di dời" xuống cho thôn xóm, thế nhưng chỉ có xã Tây Hà Tử chúng tôi là không có gì. Huyện Hồng Dương lúc này đã hoàn thành công tác chuyển tiền cho tuyến xã thị trấn, còn huyện chúng ta lại chưa chuyển tiền cho xã Tây Hà Tử, đây không phải là lãnh đạo có ý kiến với chúng tôi sao? Không phải muốn mượn cơ hội đó để dạy bảo chúng tôi sao?
Lúc này cả hội trường yên lặng như tờ, hầu như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Người chỗ này đều biết xuất hiện tình huống như vậy là vì trưởng phòng tài chính muốn gõ đầu Vương Tử Quân, bây giờ thì tốt, Vương Tử Quân đứng lên chất vấn lãnh đạo huyện, dứt khoát ép huyện ủy và chính quyền huyện nhận tội thay cho trưởng phòng Dương.
Tôn Hữu Phúc là bí thư huyện ủy, lúc này khóe miệng lão có chút run rẩy, lão vỗ mạnh tay lên mặt bàn, sau đó dùng giọng nghiêm nghị chất vấn:
- Dương Vân Binh, anh nói rõ tôi xem, đây là có chuyện gì xảy ra?
Trưởng phòng Dương vốn đã cảm thấy hồn bay phách tán, lúc này lại càng thêm luống cuống, hắn thấy bí thư huyện ủy phát hỏa thì lắp bắp nói:
- Bí thư Tôn, điều này...Có lẽ vấn đề dự toán trong huyện không được tốt.
- Không làm tốt công tác dự toán? Trưởng phòng Dương, anh cũng đừng xem bí thư Tôn là kẻ ngốc, lý do của anh thì người khác có tin hay không tôi chẳng biết, nhưng tôi không tin, toàn huyện có mười bốn xã thị trấn đã nhận được tiền trong tháng, vì sao chỉ có xã Tây Hà Tử không được làm tốt công tác dự toán? Vương Tử Quân nói đến đây thì giọng điệu rất thành khẩn:
- Trưởng phòng Dương, lãnh đạo huyện đã bày mưu đặt kế, anh cũng đừng phản kháng thay cho huyện ủy. Hôm nay nếu tôi không ôm thái độ thành khẩn để lên tiếng, cũng không sợ bị phê bình, nếu như không có lãnh đạo lên tiếng thì sợ rằng chúng tôi có chạy lên phòng tài chính cả tháng nữa cũng không có xu nào. Anh là người bận rộn, anh có thể để tôi chờ ba ngày liền trước cổng phòng tài chính không ra tiếp, anh không thể bỏ ra một chút thời gian gặp mặt tôi sao?
Vẻ mặt bí thư Tôn và chủ tịch Ngưu chợt biến đổi, bọn họ là lãnh đạo huyện, bọn họ biết rõ mình phải cho xã Tây Hà Tử một câu trả lời thích đáng, nếu không bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ, đây chẳng phải là làm cho đám cán bộ cơ sở bên dưới thêm chán nản sao?
Thành phố nhìn Dương Vân Binh đang há hốc mồm không biết giải thích thế nào bên dưới mà không khỏi vỗ mạnh tay lên bàn rồi nói:
- Dương Vân Binh, anh thật to gan, chuyện hôm nay anh phải cho huyện ủy và chính quyền huyện một câu trả lời thích đáng, mà anh cũng không thể tiếp tục ngồi trên vị trí trưởng phòng tài chính được nữa, ngài mai đến đưa đơn từ chức cho tôi.
Bí thư Tôn nói xong thì đứng lên, sau đó quét mắt uy nghiêm nhìn khắp bốn phía rồi lạnh giọng nói:
- Tan họp!