Sau khi đi vào trong phòng làm việc của Phương Anh Hồ, thư ký nhanh chóng đến dâng trà. Đồ Phấn Đấu tiếp nhận trà rồi uống một ngụm, sau đó mới nói: - Thư ký trưởng Anh Hồ, chỗ ngài đúng là trà tốt, thành phố Linh Long chúng tôi bên kia có nhiều đặc sản, thế nhưng cũng không có trà ngon.
- Ha ha, tôi đây cũng không phải là trà ngon, thực chất cũng chỉ là những loại phổ thông, anh nói trà ngon cũng chỉ là vì nước pha trà có chút khác biệt mà thôi. Phương Anh Hồ nói đến đây thì nhìn thoáng qua Đồ Phấn Đấu rồi khẽ cười: - Không qua vài ngày nữa thì bí thư Đồ sẽ tiến lên, đến lúc đó ngài sẽ hiểu.
Phương Anh Hồ nói một câu hai nghĩa làm cho Đồ Phấn Đấu cảm thấy rất hưng phấn, hắn cười hì hì nói: - Tôi nào có thể so sánh với thư ký trưởng ngài được, sau này kính mong thư ký trưởng quan tâm nhiều hơn.
- Ôi, sau này hai chúng ta là đồng sự, anh nói những lời như vậy lại có chút xa cách. Phương Anh Hồ khoát tay áo nói với Đồ Phấn Đấu: - Thế nào? Bí thư có phải đã nói chuyện với anh rồi không?
- À, bí thư Sầm đã phân phó với tôi vài lời, tôi thật sự cảm thấy rất áp lực trước sự coi trọng của bí thư. Đồ Phấn Đấu nghe những câu nói của Phương Anh Hồ, hắn hiểu Phương Anh Hồ đã biết điều này, thế nên đành phải thành thật trả lời.
Phương Anh Hồ cười cười nói: - Có áp lực là tốt, có áp lực mới có động lực, anh yên tâm, chỉ cần bí thư nhìn trúng thì chắc chắn sẽ có kết quả tốt.
- Đúng rồi, bí thư có nói anh nên sang báo cáo công tác với chủ tịch Vương bên kia không? Phương Anh Hồ nói đến phương diện này làm cho Đồ Phấn Đấu có chút sững sốt, hắn không biết điều này do Phương Anh Hồ đoán ra hay là được biết từ trong miệng Sầm Vật Cương? Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Bí thư có dặn dò tôi về chuyện này.
Phương Anh Hồ không nói gì, chỉ uống trà, Đồ Phấn Đấu lại nói tiếp: - Nhưng tôi cũng không định đi qua, Đồ Phấn Đấu tôi lù khơi mào trọng trách thì bản thân cũng là được bí thư coi trọng, cũng không phải chó vẫy đuôi với mọi người.
- Hơn nữa tôi và người kia căn bản không có nhiều lời để nói, người ta vừa mới tiến lên đã liên tục châm chích thành phố Linh Long chúng tôi, không biết chúng tôi đắc tội với anh ta ở phương diện nào.
Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh Đồ, tôi lớn hơn anh hai tuổi, tôi khuyên anh một câu, lời nói của bí thư thì anh nên nghe, dù sao bây giờ cũng là thời điểm mấu chốt của anh.
- Thư ký trưởng, những gì bí thư đã quyết định thì tôi cũng không tin nó có vấn đề được. Hơn nữa bây giờ tôi đi tìm anh ta, biết đâu sẽ có hiệu quả ngược lại. Đồ Phấn Đấu khoát tay áo với Phương Anh Hồ rồi dùng giọng kiên quyết nói: - Tôi cũng không đi.
Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng của Đồ Phấn Đấu, hắn thầm nghĩ có lẽ đối phương đã có quyết tâm, mình chỉ đề nghị một chút mà thôi. Bây giờ người ta không nghe, mình cũng không nên nói gì nữa.
Sau khi nói thêm vài câu thì Phương Anh Hồ trầm giọng nói với Đồ Phấn Đấu: - Anh Phấn Đấu, vào thời điểm mấu chốt thì nên tìm về nhiều khả năng hơn, nếu anh có gì cần hỗ trợ thì cứ nói.
Đồ Phấn Đấu nghe xong những lời này thì đứng lên nói: - Thư ký trưởng, tôi biết rõ ngài coi trọng tôi, sau này nếu có gì phiền toái thì tôi nhất định sẽ đến tìm ngài.
Sau khi tiễn Đồ Phấn Đấu ra đến cửa thì Phương Anh Hồ mới chậm rãi đóng cửa lại, nhưng hắn cũng không cảm thấy thoải mái. Mặc dù Đồ Phấn Đấu vừa rồi biểu hiện một tư thái rất thấp, thế nhưng phương diện đắc ý vẫn giấu trong lòng.
Phương Anh Hồ căn cứ vào lời nói của Đồ Phấn Đấu để biết rõ người này sẽ không đi đến chỗ Vương Tử Quân. Hắn nghĩ đến Vương Tử Quân mà vẻ mặt không khỏi biến đổi. Mặc dù nhiều chuyện trong tỉnh vẫn là bí thư Sầm làm chủ, thế nhưng Đồ Phấn Đấu muốn tiếp nhận vị trí của Tiết Xuyên Cường cũng không thuận lợi được như vậy.
Tương lai tranh cử rốt cuộc ai thắng ai bại cũng không phải hoàn toàn quyết định bởi thái độ của Sầm Vật Cương. Vào thời đại của Đường Chấn Huy thì biết đâu phần thắng sẽ là rất lớn, thế nhưng bây giờ với sự biểu hiện của Vương Tử Quân, tất cả mọi người đã được khắc sâu ấn tượng. Vương Tử Quân có thể trăm miệng một lời với Sầm Vật Cương, lại có thể trống đánh xuôi kèn thổi ngược với Sầm Vật Cương, như vậy có thể anh cũng không có được trăm phần trăm chiến thắng.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Phương Anh Hồ trực tiếp đóng cửa lại.
Đồ Phấn Đấu đi xuống dưới lầu, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, sau đó bấm điện thoại gọi đi.
- Bí thư Văn, chào anh, tôi là Đồ Phấn Đấu, bây giờ anh có thời gian rảnh không? Tôi có vài phần công tác muốn báo cáo với anh.
Tối mùa đông đến rất nhanh, mới chưa đến sáu giờ mà cả thành phố Rừng Mật đã bị bao phủ trong bóng tôi. Nhưng khi mà gần đến tết âm lịch thì thành phố Rừng Mật lại bừng bừng sức sống.
- Chủ tịch Vương, đã đến rồi. Sau khi dừng xe trước một khách sạn thì Tiểu Lý trầm giong nói với Vương Tử Quân đang ngồi phía sau.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó hắn trầm giọng nói: - Tiểu Lý, cậu về trước đi, lát nữa tôi sẽ bắt xe về.
- Chủ tịch, tôi tìm một chỗ dùng cơm, lát nữa ngài cần dùng xe thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Mặc dù Vương Tử Quân đã có phân phó thế nhưng Tiểu Lý vẫn không dám bỏ Vương Tử Quân ở lại mà tự đi về một mình. Mặc dù Vương Tử Quân đã nói, thế nhưng nếu như thư ký trưởng mà biết được, hắn sẽ bị giáo huấn một lượt.
Vương Tử Quân thấy Tiểu Lý từ chối thì cũng không nói nhiều lời, hắn cất bước đi vào trong khách sạn. Khi hắn đi vào thì Tiết Xuyên Cường tiến lên chào đón. Lúc này Tiết Xuyên Cường có đeo kính, làm cho người ta căn bản không nhìn rõ gương mặt.
- Chủ tịch Vương, mời ngài đi bên này. Tiết Xuyên Cường đưa Vương Tử Quân vào trong một gian phòng, lúc này hắn mới lấy kính râm ra: - Vì không muốn người khác quấy rầy thế nên tôi phải dùng nó, nhưng sau này cơ hội được dùng nó cũng không còn nhiều.
Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Tiết Xuyên Cường rồi cười nói: - Anh Tiết gọi tôi đến đây chắc chắn sẽ không uổng công, có lẽ nơi đây có hương vị đặc biệt.
- Ha ha, khách sạn này tuy không khí phái thế nhưng thức ăn lại rất tuyệt, khi nào thì tôi lại nói bừa bao giờ? Thế nên mới đến đây. Tiết Xuyên Cường nói rồi sang nhân viên phục vụ ở bên cạnh: - Dọn thức ăn lên, vẫn như quy củ cũ.
Tiết Xuyên Cường căn bản là rất quen thuộc nơi này, thế nên nhân viên phục vụ cũng không hỏi gì thêm mà trực tiếp đi ra ngoài.